Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 15



Từ Minh Hâm cảm thấy mấy người xung quanh đều đang dùng một loại ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ dòm nó, nó ức muốn chết luôn. Cũng không phải là nó cố ý không bỏ ba lô xuống mà, chỉ là bởi vì khi nó tự hỏi vấn đề quá khẩn trương cho nên quên mất thôi mà, đây vốn không phải chuyện lớn lao gì đúng hay không? Nếu không phải chuyện lớn, mọi người cũng không nên chuyện bé xé ra to chứ!


"Đều nhìn tui làm gì? Tui đói bụng rồi, mấy cậu đã nấu cơm chưa?"


Từ Minh Hâm vừa nói như vậy, vài người ở đây lập tức cảm thấy bụng mình thầm thì kêu, dù sao bọn họ leo núi một ngày tốn rất nhiều thể lực. Hơn nữa bốn đứa Lỗ Ban Ban trừ thể lực ra còn tốn không ít nơ ron thần kinh, bụng đương nhiên đói càng thêm nhanh. Hoạ vô đơn chí là bạn học bên ngoài đã hô to gọi nhỏ bắt đầu nói mấy đứa nó làm cơm ăn ngon cỡ nào, cái mùi thơm ngào ngạt kia đều đã bay vào trong lều trại, có là thánh cũng nhịn không nổi loại rù quến trần trùi trụi này đâu!


Chẳng qua, trước khi cho phép bốn đứa nhỏ rời khỏi lều, Nhậm Trúc vẫn tổng kết chuyện lần này một chút, hơn nữa báo cho bốn vị thành niên ở đây: "Lần sau mặc kệ làm chuyện gì đều nhất định phải nghĩ kỹ rồi nói, cái đó gọi là suy nghĩ kỹ rồi mới làm, như vậy có thể tránh cho hiểu lầm không cần thiết và thương tổn tới người khác. Nếu suy nghĩ của em chưa rõ ràng lắm, vậy trước tiên đừng chỉ trích người khác, nói suy nghĩ của em ra, sự thật tự nhiên sẽ xuất hiện, tranh luận vĩnh viễn không phải là cách giải quyết bất cứ vấn đề gì."


Từ Minh Hâm nghe tới có hơi không chỗ dung thân, trước đó nó cũng đã nói xin lỗi với Chu Lai, lúc này lại nhịn không được nói vài tiếng xin lỗi với cậu nhóc nữa, sắc mặt Chu Lai đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy, cậu lắc lắc đầu: "Không có gì, dù sao cậu cũng không cố ý." Nhóc không so đo với thiểu năng trí tuệ.


Nhậm Trúc lại nhìn thoáng qua Tống Phong: "Đương nhiên, nếu phạm phải sai lầm gì vẫn phải phải kịp thời thừa nhận, như vậy ít nhất có thể giảm mức thương tổn và vấn đề đến thấp nhất, mặc kệ là đối với người khác hay là với chính bản thân mình, đây đều là một chuyện tốt."


Lần này liền đến phiên Tống Phong đỏ mặt.


Bốn đứa học sinh nam sau khi trải qua chuyện cùng nhau bị chủ nhiệm lớp dạy bảo liền thành lập cảm giác đồng minh có chút vi diệu, Nhậm Trúc cười bảo bốn đứa tạo thành một tiểu đội, tự mình đi nấu cơm, sau đó anh sẽ nhờ hai chú bảo tiêu kia giúp mấy đứa dựng lều trại. Lỗ Ban Ban lúc này vui lại rồi, nó một phen ôm lấy bả vai Chu Lai: "Người anh em, tui mang theo hộp cá ngừ đại dương với khô bò, mời cậu ăn!"


Khi Lỗ Ban Ban duỗi tay ôm bả vai, có trong chớp mắt người Chu Lai cứng đờ, nhưng rất nhanh nhóc đã thích ứng, sau đó gật gật đầu. Nhìn bóng dáng bốn thiếu niên kết bạn mà đi ra, tâm trạng của chủ nhiệm Nhậm tốt lên không ít. Nhưng mà khi anh nhìn bóng dáng của Lỗ Ban Ban và Chu Lai,l òng vẫn có hơi lo lắng.


"Hiện tại tiến độ hoàn thành nhiệm vụ là bao nhiêu?"


Nhậm Trúc lầm bầm lầu bầu nói một câu, sau đó trước mặt anh lập tức xuất hiện một cái bảng ánh sáng trong suốt, bên trên biểu hiện độ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới 50%. Nhậm Trúc gật gật đầu, quả nhiên chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng tới tuổi thơ và sự cố chấp của tên biến thái cuồng giết người kia, mà hiện tại anh gần như có thể xác định tên biến thái cuồng giết người đó chỉ có thể là một trong hai người Lỗ Ban Ban cùng Chu Lai, mà khả năng là Chu Lai còn lớn hơn một chút.


Bởi vì giả sử như anh không có nhúng tay, mọi chuyện có khả năng nhất là sẽ phát triển thành Chu Lai bị oan uổng, sau đó bị bạn học cả lớp xa lánh, lại bị Lỗ tiểu béo ngang nhiên bắt nạt. Hiện tại độ hoàn thành đã tới 50%, nói rõ tương lai của tên biến thái cuồng giết người đó hẳn đã bị thay đổi không ít.


"Sẽ còn có chuyện gì nữa đây?" Thầy Nhậm đè đè giữa mày, anh phải nghĩ biện pháp theo tới khi kết thúc cấp ba mới được. Bằng không sáu năm tương lai không thể tham dự, mọi nỗ lực hiện giờ của anh đều sẽ đổ sông đổ biển.


Nhậm Trúc đang nghĩ ngợi làm sao để vẫn luôn đi theo đám nhỏ lớp 6-8 lên cấp hai cấp ba, bên kia giáo sư Ninh vẻ mặt ngốc ngốc mà nhìn một đống mì trong nồi của hắn.


Đúng, chính là một đống. Ở hai mươi phút trước hắn còn thỏa thuê đắc ý quyết định nhất định phải triển lãm cho chủ nhiệm Nhậm thấy mình không phải một tên tay mơ trong sinh hoạt, dù sao nấu mì là chuyện cực kì đơn giản, hắn chưa ăn thịt heo, bộ còn chưa từng thấy heo chạy sao? Nhưng hiện tại xem ra, giáo sư Ninh cảm thấy cái câu một nghề cho chín còn hơn chín nghề này cực kì có đạo lý, hắn lại không phải đầu bếp chuyên nghiệp cấp sao, vì sao hắn cần phải biết nấu cơm? Nấu cơm gì đó vẫn là chờ đến kiếp sau đi thôi!


Cho nên, khi thầy Nhậm bụng đói kêu vang đi ra chuẩn bị ăn cơm chiều của mình ấy, thì nhìn thấy giáo sư Ninh bung dù ngồi xổm trên mặt đất, từ trên bóng dáng xem qua, quả là cực kì thê lương.


Nhậm Trúc: "......" Bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu không rõ nguyên do.


"Cơm đâu?" Sau khi đi qua Nhậm Trúc trực tiếp mở miệng hỏi thăm, kế đó liếc mắt thoáng qua một đống mì đáng sợ kia, trực tiếp ngậm miệng lại.


Ninh Huân trước nay chưa từng cảm thấy bản thân mất mặt và vô dụng như này bao giờ, hắn nhanh chóng đứng lên,  đưa dù che ở trên đầu Nhậm Trúc, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần mất tự nhiên: "Khụ, tôi không giỏi mấy này lắm. Như vậy đi, tôi đi mượn một ít của bọn nhỏ cho anh, anh yên tâm, đừng nói mượn mỗi đứa một chút đồ ăn, cho dù là đem hết đồ ăn của đám nhỏ lại đây tôi cũng có thể làm được!"


Nói xong lời này Ninh Huân liền có hơi nôn nóng muốn đi ra ngoài, lại bị Nhậm Trúc kéo lấy cổ tay: "Xét thấy  việc hôm nay anh chịu thương chịu khó cùng lớp tôi leo núi, vẫn nên ăn đi. Dù sao chỉ là một đống mì mà thôi, có thể ăn là được. Hơn nữa tôi còn có giăm bông mà."


Ninh Huân cực kì bất ngờ khi Nhậm Trúc lại ôn hòa thỏa hiệp như vậy, bởi hơn một nửa thời gian nửa tháng qua, người này đều là mặt nặng mày nhẹ với hắn thôi. Hắn đương nhiên biết người này đang đề phòng mình, nhưng hắn không nghĩ tới tính cảnh giác của Nhậm Trúc lại cao tới vậy, hơn nửa tháng còn không tin tưởng mình. Nhưng sao bây giờ lại đột nhiên tốt tính thế?


Nhậm Trúc nhìn chuyên gia tâm lý học họ Ninh kia mặt lộ vẻ nghi hoặc, cũng không giải thích: "Được rồi, nhanh ăn cơm đi, mệt mỏi một ngày, trong chốc lát phải nghỉ ngơi sớm một chút." Tuy nói tới bây giờ anh vẫn không thể xác định được mục đích của người này là gì, rõ ràng là một nhân vật cấp chuyên gia lại càng muốn chạy đến một trường học tư nhân làm thầy giáo, nhưng từ hành vi bản năng xông về phía trước bảo hộ học sinh của hắn lúc trước tới xem, nội tâm của người này ít nhất không phải là màu sắc khó coi.


Ninh Huân đứng tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng nhún nhún vai, hắn bảo Nhậm Trúc cầm dù, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tắt bếp cồn, thu dọn xong thì bưng nồi nhỏ đi về phía lều trại: "Đi vào ăn đi, bên ngoài vẫn còn mưa."


Mà lúc này, hai bảo tiêu kia đã nhanh chóng giúp đám Lỗ Ban Ban dựng tốt lều trại, ngay cả bốn đứa Lỗ Ban Ban cũng đã nấu xong mì gói cùng khô bò, mở các loại đồ hộp cầm bánh nén khô tiến vào lều trại. Gió núi đêm thu mang theo từng đợt lạnh lẽo, nhưng lại không thể chạm tới những lều trại vừa đáng yêu vừa ấm áp kia.


Nhậm Trúc nhìn thoáng qua bốn phía, không phát hiện gì bất thường, lại ngẩng đầu nhìn không trung một chút, không có ngôi sao chỉ có mây đen, cũng liền tiến vào lều trại.


Lúc anh đi vào, Ninh Huân đã múc mì sợi trong nồi ra, Nhậm Trúc nhìn mì sợi rõ ràng khá là nhiều và một tầng giăm bông, miếng cá hồi trong chén của mình, thoáng ngây người, anh nhìn cái chén trong tay Ninh Huân, cái gì cũng ít tới đáng thương.


"Mau tới đây ăn, đội mưa một ngày, nhân lúc còn nóng ăn chút cho ấm bụng. Trong chốc lát tôi ra ngoài cùng hai bảo tiêu nấu mấy nồi canh gừng đường đỏ, trước khi ngủ bảo bọn nhỏ uống hết, ngày mai tuyệt đối sẽ không có một đứa nào bị cảm hết."


Nhậm Trúc nghe thấy những lời này, vẻ mặt càng thêm ngơ ngác, hồi lâu sau anh mới bưng chén lên: "Anh mang theo rất nhiều gừng?" Nói thật vừa nãy anh còn đang lo lắng ngày mai bọn nhỏ có thể bị cảm hay không đây, thế mà người này lại nói muốn nấu canh gừng.


Giáo sư Ninh cuối cùng cũng có cơ hội khoe khoang: "Không phải, tôi mang theo hai gói thuốc bắc, là để đề phòng trời giá rét cảm lạnh. Thế nào, lợi hại không?"


Đây là lần thứ ba trong hôm nay thầy Nhậm nghe thấy giáo sư Ninh khoe khoang, hai lần trước anh đều cảm thấy người này là tên thiểu năng trí tuệ. Hiện tại, thầy Nhậm nở nụ cười: "Ừ, lợi hại."


Ninh Huân kinh ngạc khẽ ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền trông thấy đôi mắt mang theo ý cười kia, trong nháy mắt này hắn chỉ cảm thấy tim đập siêu nhanh, bỗng nhiên liền muốn hôn lên đôi mắt dịu dàng ấy. Chỉ là hắn vẫn quyết định nhịn xuống.


Ninh Huân cúi đầu gắp mì sợi, khóe miệng đều cong lên, hắn cảm thấy triệu chứng ngu ngốc khi yêu của bản thân hết thuốc chữa rồi. Bây giờ hắn cứ như một thằng nhóc mới lớn, hơn nữa, hắn vô cùng rõ ràng ý thức được, dưới vẻ bề ngoài lãnh đạm thậm chí là lạnh lùng mà Nhậm Trúc biểu hiện ra, là một người cực kì dịu dàng. Ừm, tuy rằng đa phần đều là đối với học sinh của anh.


"Tôi ăn không hết nhiều mì với thịt như vậy." Ninh Huân đương ăn thì giữa tầm mắt xuất hiện một cái chén cùng một đôi đũa, hắn ngẩng đầu, Nhậm Trúc liền dùng đũa đem một phần ba thịt cùng mì sớt qua trong chén Ninh Huân.


Từ sau khi lên 6 tuổi trở đi chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ này - giáo sư Ninh: "......" Tuy rằng như này có vẻ như hơi mất vệ sinh chút cơ mà hắn cảm thấy cực cực vui vẻ!


Ninh Huân rốt cuộc nở nụ cười, tươi cười thật sự là siêu cấp đẹp trai! Xem tới mức thầy Nhậm có chút lóa mắt.


Không khí trong lều hiện tại hình như có chút ái muội.


"Thầy Nhậm ơi!!!"


Lỗ Ban Ban bỗng nhiên vọt vào, sau đó nhóc một bên hắt xì một bên nói: "Thầy ơi, em cảm thấy em sắp bị cảm rồi! Làm sao bây giờ ạ?!"


Nhậm Trúc nhanh chóng đứng lên, nói với Ninh Huân: "Nấu thuốc."


Giáo sư Ninh: Tui phân tích ra tui vừa mới mất đi một cơ hội siêu siêu siêu tốt để làm cái gì hoặc là nói gì đó.


Vì thế, Lỗ tiểu béo hồi lâu không cảm nhận được cái trừng mắt của chủ nhiệm nhà mình, lại lần nữa làm người đầu tiên của lớp 6-8 cảm nhận được "Âm trầm mà nhìn chăm chú" đến từ giáo sư Ninh...


Lỗ tiểu béo:!!!


Cảm giác chỉ số thông minh, thể lực cùng tinh thần lực đều đang điên cuồng mà giảm xuống! Mama ơi bé bi giống như sắp bị bệnh nặng rồi!!!