Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 62



Cho dù bản thân Triệu An An xác thật có mơ ước muốn gả cho Tần · kim cương · Tông, nhưng dưới sự rống giận của cậu út Tần, giấc mơ thiếu nữ của cô bé cũng lập tức vỡ toang. Sau khi vỡ rồi nhóc còn không dám oán giận, chỉ có thể ấm ức ăn cơm.


Trên bàn cơm bỗng nhiên tiến vào một thời kỳ bình tĩnh tương đối kỳ lạ, có điều rất nhanh sự bình tĩnh này đã bị thầy Nhậm đánh vỡ: "Chúng ta có tổng cộng chín người, kế tiếp hai hai một tổ rửa chén, quét dọn nhà cửa. Đương nhiên để cho công bằng, thầy và anh Tần của các em một người bằng hai người. Rốt cuộc chúng ta phải sinh hoạt ở đây nửa tháng, ai cũng nên góp một phần sức cho cuộc sống của chúng ta, đồng thời tự lực cánh sinh."


Các thiếu nam thiếu nữ đều đồng loạt gật đầu, sau đó Nhậm Trúc đánh số thứ tự cho chúng, Chương Hải Đào là số 1, Triệu An An số 2, Bành Phi Kỳ số 3, Vương Khiết Nhi số 4, Bành Phi Hiểm số 5, Lý Giai Hân số 6, cuối cùng là Tần Thứ số 7. Bảy người, nam nữ hỗn hợp vừa đủ.


"Một ngày hai người rửa chén cộng thêm phụ trách quét tước nhà cửa hôm nay, dựa theo thứ tự lùi dần, ngày đầu tiên là Chương Hải Đào và Triệu An An, ngày hôm sau chính là Bành Phi Kỳ cùng Vương Khiết Nhi, sau đó là Bành Phi Hiểm với Lý Giai Hân, chờ tới Tần Thứ, không có tám thì quay vòng một lần nữa, em ấy sẽ cùng nhóm với Chương Hải Đào. Nói như vậy các em đã hiểu rồi chứ?"


Bảy học sinh tính nhẩm trong đầu, tập thể gật đầu. Phương pháp phân chia rất đơn giản lại công bằng, trên cơ bản có thể bảo đảm mỗi ngày đều là một nam một nữ làm vệ sinh.


Nhậm Trúc gật đầu với chúng rồi mỉm cười mở miệng: "Nếu các em đều đồng ý, như vậy kế tiếp thầy không hy vọng nhìn thấy có người bởi vì nguyên nhân lười biếng hoặc là yếu ớt mà cố ý không hoàn thành nhiệm vụ của mình, những đứa trẻ như thế cần phải phạt, các em hiểu chưa?"


Đám Chương Hải Đào nhanh chóng gật đầu, hiểu hiểu hiểu, cái khác không biết nhưng hai chữ trừng phạt này chúng em tất nhiên hiểu!


Thầy Nhậm gật đầu: "Được, như vậy hiện tại thầy mang Hải Đào và An An đi học cách rửa chén, dư lại vài người có thể trước tiên nghỉ ngơi ở trong phòng mình hoặc đi ra ruộng tưới nước, hoặc là đi bãi biển chơi trong chốc lát, trên tay các em đều có mang đồng hồ, hiện tại là 1 giờ, chờ đến 2 giờ, chúng ta phải tập hợp ở đất trồng rau, đi núi trên đảo nhìn một cái."


Vừa nghe có thể đi trong núi nhìn một cái, có lẽ rất có khả năng nhìn thấy mấy con mồi như con thỏ gà rừng, bọn nhỏ đều rất hưng phấn, lúc này chỉ còn dư lại Vương Khiết Nhi và Lý Giai Hân, còn có Tần Thứ lựa chọn đi trong phòng nghỉ ngơi. Tần Thứ tỏ vẻ đây là nghỉ ngơi dưỡng sức, Bành Phi Kỳ với Bành Phi Hiểm rối rắm một chút, vẫn quyết định đi bờ biển nhặt chút đồ vật. Chương Hải Đào thì lại đi phòng ngủ lấy ba lô mình ra, sau đó ngồi ở phòng khách duỗi tay móc từ ba lô ra một cây côn gấp.


Cậu cả Tần: "Được đấy nhóc, cây côn này không tồi đâu. Thép đều là tài liệu đặc thù đúng không? Hơn nữa hình như còn có điện?"


Chương Hải Đào hơi mang một chút kiêu ngạo cùng đắc ý gật đầu: "Ông nội của em đặt làm riêng côn tam khúc cho em, có thể co duỗi gập, hơn nữa thời khắc mấu chốt có thể bắn ra dòng điện đủ để giật choáng mười người, chuẩn bị cần kíp khi ở nhà hay du lịch! Quan trọng nhất chính là, nó có thể sạc điện."


Cậu cả Tần cảm thấy, có thể hắn cũng muốn một cây côn kiểu này, mấu chốt nhất chính là có thể sạc điện đó. Không sợ nguồn năng lượng dùng hết. Cơ mà:


"Nhóc phải giữ cho kĩ, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ thì không cần dùng chức năng giật điện, bằng không nếu như rơi vào trong tay kẻ địch thì không tốt. Nhóc từng học côn pháp?"


Chương Hải Đào gật đầu: "Côn pháp Thiếu Lâm chính tông."


"Vậy sao lúc trước nhóc mày gà mờ thế?"


Mặt Chương Hải Đào đỏ lên, sau đó thì tối sầm: "Lúc đó không phải em thiếu kinh nghiệm thực chiến à! Hiện tại em tuyệt đối có thể lấy một địch mười!"


Đối với chuyện này cậu cả Tần quyết định không đưa ra ý kiến. Sau đó Nhậm Trúc liền từ trong phòng bếp đi ra, học sinh lớp 4, mặc dù sống trong nhung lụa cỡ nào đi nữa, dạy sơ một chút cũng biết rửa chén ra làm sao. Anh liếc mắt một cái liền thấy được côn tam khúc Chương Hải Đào cầm trong tay, tức khắc liền vừa lòng gật gật đầu: "Cây côn này không tồi."


Chương Hải Đào vui vẻ cười he he, sau đó liền móc từ trong ba lô ra cây côn tự mang sạc điện thứ hai.


"Thầy ơi, cái này cho thầy, ông nội của em nói đây là quà cảm ơn lần trước thầy đã cứu em."


Nhậm Trúc nhìn cây côn điện tiến có thể công, lui có thể thủ, cuối cùng vẫn vui vẻ nhận lấy.


Ước chừng khoảng 1 giờ 48 phút, bảy học sinh đều tự giác đi tới phòng khách, đám con trai nhìn thấy cây côn của Chương Hải Đào đều rất là hâm mộ, sau đó hai anh em nhà họ Bành liền hô to gọi nhỏ chạy về phòng ngủ, khi trở ra trong tay còn cầm hai ná cao su* size to lóe ánh kim loại.


"Bọn tui đặc biệt mang nó lại đây bắn chim nè! Thế nào? Tuy rằng không lợi hại như côn, nhưng đây là vũ khí viễn trình của chúng ta nha! Tui và em họ tui chính là tay ná thiện nghệ đó! Không nói bách phát bách trúng, mười có tám lần tuyệt đối vẫn được, Vương Khiết Nhi! Bà lấy củ khoai tây lại đây để tui thử! Bảo đảm bắn nát pha lê của lớp 5 cách vách chúng ta luôn!"


Sau đó Bành Phi Kỳ đã bị thầy Nhậm cốc đầu.


"Đợi chút xem em có thể bắn trúng một con thỏ không rồi tính tiếp."


Mấy bạn nữ nhìn thấy các bạn nam đều lấy ra vũ khí của mình, một đám rất không phục, cũng đều trở về phòng ngủ một chuyến, chờ mấy nhỏ ra tới, Nhậm Trúc nhìn "Vũ khí" cầm trong tay mấy đứa, hơi có chút dở khóc dở cười ——


Bình xịt phòng yêu râu xanh, còi báo động tự vệ, còn có bom cỡ nhỏ. Đây là bộ ba tiêu chuẩn phòng biến thái.


Các nam sinh tức khắc đều cười ra tiếng, cơ mà sau khi Triệu An An hung hãn rống lên một câu: "Có ngon tới thử coi!", cả đám đều nghẹn lại.


Thầy Nhậm phụt một tiếng: "Thứ tốt, đều mang theo bên người đi." Nói thật, có mấy thứ này anh còn càng yên tâm một chút đấy.


Cuối cùng Tần Thứ luôn là vedette**, nhóc có chút do dự nhìn thoáng qua ông anh nhà mình, chỉ có điều cuối cùng vẫn trở về phòng ngủ một chuyến lấy từ ba lô ra vũ khí bí mật của nhóc, đó là một cái hộp kim loại nhỏ, phía trước hộp có rất nhiều lỗ be bé, chỉ lớn bằng bàn tay, thoạt nhìn tựa hồ không có bất luận tính uy hiếp gì. Đương nhiên đây chỉ là từ góc nhìn của Tần Tông và Nhậm Trúc.


Mà nhìn từ góc độ của đám học sinh ấy à......


Chương Hải Đào tức khắc liền a một tiếng, Bành Phi Kỳ sợ hãi kêu thành tiếng: "Ô đờ cờ mờ mờ! Bạo vũ lê hoa châm!!"


Nhậm Trúc và cậu cả Tần khóe miệng run run, hộp này chỗ nào giống bạo vũ lên hoa châm? Nhưng rất nhanh bọn họ đã bị học trò/em trai mình vả mặt, chỉ thấy Tần Thứ mang theo ba phần đắc ý ba phần rụt rè ba phần khoe ra gật gật đầu: "Coi như mấy cậu tinh mắt."


Nhậm Trúc bỗng nhiên cảm thấy, nếu cái tổ chức kia thật sự muốn gây bất lợi với đám nhỏ, lớp khác anh không dám khẳng định, nhưng muốn im hơi lặng tiếng mang đám nhóc lớp anh đi mà không trả bất cứ cái giá nào, vậy tuyệt đối không có khả năng.


Thật là an ủi trong lòng mà.


Mà cậu cả Tần bên cạnh nhìn đám trang bị cái này nhỏ hơn cái kia, cái kia hung tàn hơn cái nọ, tức khắc cảm thấy thanh súng lục bên hông mình cũng chả có gì đặc sắc đáng giá lấy ra.


"Được rồi, chúng ta mỗi người đeo một cái sọt tre, từng người mang theo ấm đựng đầy nước, đi núi rừng trên đảo nhìn một cái đi. Chắc là có thể tìm được trái cây cùng một ít món ăn dân dã ở trong núi, về sau buổi sáng chúng ta làm ruộng, giặt quần áo, nhặt sò, làm thủ công hoặc là tổng kết, buổi chiều tập thể săn thú. Buổi tối thì viết nhật ký, xem sách, hoặc là làm chuyện mà mình cảm thấy hứng thú. Nhật ký là cần phải viết, chờ nửa tháng sau rời đi nơi này, các em sẽ phát hiện nhật ký của mình quý giá cỡ nào." Nhậm Trúc nhìn đám học sinh làm ra quy hoạch tương lai, sau đó bàn tay vung lên: "Đi, lên núi!"


"Yé yè ye lên núi òy!"


"Hi hi, hông biết có thể gặp được thỏ con hông ha?"


"Ừa, nói không chừng còn có rất nhiều hoa đẹp với trái cây ngon miệng đó."


"Không phải, tui cảm thấy so với mấy cái đấy, bắt được mấy con mồi kia rồi nên ăn kiểu gì mới là cái quan trọng cần suy nghĩ chứ? Hôm nay rửa rau với vỏ sò đều làm bảy đứa tụi mình luống cuống tay chân, nếu thầy chủ nhiệm lại làm chúng ta vặt lông gà hoặc là lột da thỏ gì đó, cái hình ảnh kia quá đẹp...... Tui có hơi không dám nhìn nha."


"Ể, bồ vừa nói thế, tức khắc tui cũng cảm thấy không được ổn lắm."


"Ha ha, chắc không có chuyện đó đâu nhở? Việc này giao cho thầy với anh Tần thì tốt rồi mà?"


"Há, ai biết được, dù sao chuẩn bị tâm lý cho tốt đi."


Học sinh lớp 4-4 hớn hở phấn chấn ríu rít đi theo thầy giáo vào núi, mà trong nháy mắt khi bọn họ bước chân đến biên giới rừng cây kia, kẻ theo dõi giấu ở bên trong căn cứ sâu trong núi cũng đã chú ý tới bọn họ.


"A, đây là đợt thứ 3 tiến vào trong núi đúng không? Là lớp nào?"


"Ừ, là lớp 4-4 Nhậm Trúc mang. Bốn nam ba nữ, thực lực tổng hợp bình thường. Ha, đều là đám trẻ ranh thì có thực lực gì chứ? Chỉ là trong đó có một thằng nhãi mang theo côn kim loại, ngoài ra còn có hai thằng nhóc mang ná cao su đặc chế."


"Một cây đao cũng không có?"


"Đúng vậy, một cây đao cũng không có, lúc này bọn họ tìm được khoảnh đất trồng nho, đang vui tươi hớn hở hái nho kìa. À, Nhậm Trúc không cho chúng nó hái nhiều, nói ngày mai còn có thể tiếp tục tới. Để ở đây, buổi tối không có tủ lạnh, hái nhiều sẽ hư."


"Ha ha, nghe nói Nhậm Trúc dạo gần đây càng ngày càng không nghe lời?"


"Hừ, tổ chức cho anh ta tiền tài cùng địa vị, anh ta còn không nghe lời, quả thực là tìm chết, sau khi qua lần này thì cho anh ta biết tay."


Hai nhân viên tổ chức phụ trách quan sát theo dõi một bên nhìn camera, một bên nói chuyện phiếm. Rất nhanh, trong tai nghe mà bọn họ mang trên đầu liền truyền giọng nói rất trầm thấp.


"Trên hòn đảo này tổng cộng có mười lớp. Trong đó bốn lớp là giáo viên của bên ta phụ trách, để bốn lớp đó ở đợt thứ 2. Trước bắt 42 học sinh của sáu lớp kia về. Thời gian 1 tuần cũng đủ tẩy não và thôi miên. Một ngày hai mươi người, tổ số 1 hành động đi."


Rồi sau đó mấy thanh âm tuy bất đồng, lại đều mang theo ý cười cùng ác ý vang lên trong tai nghe.


"Tuân lệnh, Boss."


Lúc này, Nhậm Trúc tựa như có điều cảm ứng ngẩng đầu nhìn về phía triền núi không xa phía trước, cứ cảm thấy có chuyện gì không tốt đã xảy ra.


"Thầy thầy thầy! Mau tới đây! Bên em phát hiện con thỏ nèeeee!"


"Lý Giai Hân bà đừng có kêu! Thỏ cũng bị bà dọa chạy mất giờ!"


"Mau mau mau, đều tránh ra! Để tui kéo ná bắn đạn! Bảo đảm cho mấy cậu buổi tối ăn được thịt thỏ nướng!"


"...... Không bắn trúng!! Bành Phi Kỳ cái đồ mạnh miệng nhà ông! Không phải ông nói mình bách phát bách trúng hả! Giờ thì thỏ nó chạy biến luôn rồi!"


"Khụ khụ, tui nói là 10 phát thì trúng 8 mà, có phải phát nào cũng trúng đâu."


"Ủa?!"


"Chời má! Tui vừa nhìn thấy cái gì?!!"


Nhậm Trúc theo tiếng đi qua, liền nhìn thấy mấy đứa học sinh trợn mắt há hốc mồm nhìn về một phương hướng, theo tầm mắt của chúng là có thể nhìn thấy cậu cả Tần hết sức tùy ý lại thoải mái mà xách lỗ tai dài dài của một con thỏ màu xám đang giãy giụa, dựa vào thân cây, trên mặt tất cả đều là đắc ý.


"???"


Vương Khiết Nhi lúc này mới hét lên một tiếng: "Thầy Nhậm ơi! Anh Tần ảnh lợi hại ghê luôn! Vừa rồi ảnh chỉ dùng tay không bắt được thỏ đó!! Có phải ảnh biết khinh công hay không!!!"


Nhậm Trúc nhìn thấy đám nhóc trong lớp đều mắt lấp la lấp lánh nhìn tên cậu cả khoe khoang nào đó, cảm thấy nếu không lộ ra một chút, uy nghiêm và địa vị của chủ nhiệm lớp anh sẽ khó mà giữ được.


Mà ngay lúc này, một con gà rừng cũng cực kì phối hợp dạo bước chân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà lại đây, dưới sự vây khốn của học sinh lớp 4-4 thế mà không chút sợ hãi, dựng thẳng lông cổ, vỗ cánh, kêu ò ó ò mà nhào thẳng về phía Triệu An An!


"A a a!" Triệu An An hét lên.


Cơ mà giây tiếp theo, gà rừng kia đã bị một gậy chụp bay chấm đất bắn lên một đống bụi. Nhậm Trúc hừ một tiếng, thong thả ung dung tiến tới, nhấc con gà rừng kia lên.


"......"


"A a a a a thầy chủ nhiệm đẹp trai quá!!"


Thầy Nhậm vừa lòng gật gật đầu, kỹ năng thích hợp phối với nhãn lực tinh chuẩn, hiệu quả nổi bật.


Cậu cả Tần: "???" Vừa rồi hình như trông thấy con gà rừng kia đột nhiên cứng đờ vài giây, chẳng lẽ là ảo giác của tui?!


Tác giả có lời muốn nói:


Bíp, bạn kích hoạt kỹ năng Chủ nhiệm lớp dùng cách xử phạt về thể xác (phạt đứng), nhận được một con gà rừng ngây ra như phỗng.


Thầy Nhậm: Tôi không gian lận. Tôi chỉ là tay lanh mắt lẹ, sau đó khí thế bức gà mà thôi.


Cậu cả Tần:???


Chú thích:


*Nguyên văn: 弹弓


**Nguyên văn: 压轴 , có nghĩa là áp trục, "Final" ban đầu là một thuật ngữ của opera, dùng để chỉ tiết mục áp chót của một buổi biểu diễn kịch. Có rất nhiều ứng dụng trong xã hội hiện đại, được ví như "màn kịch cuối cùng", nhưng đêm chung kết cũng là một điểm mù trong hiểu biết của mọi người. "Chung kết" nguyên nghĩa là chương trình áp chót, không phải áp chót như người ta thường nói, chương trình áp chót được gọi là "sân khấu báo chí".Nguồn:https://baike.baidu.com/item/%E5%8E%8B%E8%BD%B4/10098119#:~:text=%E2%80%9C%E5%8E%8B%E8%BD%B4%E2%80%9D%E5%8E%9F%E6%9C%AC%E6%98%AF%E6%88%8F%E6%9B%B2%E5%90%8D%E8%AF%8D,%E8%8A%82%E7%9B%AE%E7%A7%B0%E2%80%9C%E5%8E%8B%E5%8F%B0%E2%80%9D%E3%80%82


Vì không tìm thấy từ tương tự trong tiếng việt nên mình dùng từ vedette, nếu bạn nào có từ khác hợp hơn thì cmt nha.