Đến giờ ăn cơm, Trường Lạc đi đến phòng ăn liền ngửi thấy mùi thức ăn bay tới mũi, thơm nức khiến cho cô nhất thời trào lên một cảm giác thèm ăn.
Mùi đồ ăn này vừa ngửi liền biết được hương vị của nó chắc hẳn là phải rất ngon. Mà người làm ra những món ăn không ai khác chính là nữ chính ngốc bạch, ngây thơ Dương Hoa Hoa.
Dương Hoa Hoa được trời phú cho đôi bàn tay khéo léo, từ nhỏ ở cô nhi viện đã học được khả năng nấu nướng. Tài năng nấu ăn của cô ấy tuyệt không thể xem thường.
Trường Lạc đi đến bàn ăn nhìn những món đặc sắc đã được bày biện sẵn trên bàn. Canh bí đỏ thịt bằm, đậu hũ sốt cà, sườn xào chua ngọt, trứng chiên đều trông rất ngon mắt.
Dương Hoa Hoa từ trong bếp bưng ra một đĩa sườn sốt vang đi ra, vừa nhìn thấy Trường Lạc, cả thân thể cô nhóc này không khỏi có chút run rẩy, gương mặt tái mép, dường như ngày thường đều rất sợ hãi người mẹ nuôi là cô đây.
Trường Lạc không khỏi than phiền trong lòng.
"Haizz, sao ta thấy cô nhóc này có vẻ e sợ ta vậy! Bộ trông dáng vẻ của ta giống muốn ăn tươi nuốt sống người khác lắm sao? ".
Đang khó chịu, phiền não, hệ thống lại còn nhảy vào chọc tức cô.
( Thì ai kêu cô ngày thường giống cọp cái quá mà! ].
"Mi nói cái gì! ". Trường Lạc lạnh giọng, gằn từng chữ hằm hằm lườm mắt khiến cho nó không khỏi lạnh sống lưng mà quay xe gấp.
( À không. Ý tôi là căn bản nguyên chủ này ngày thường hay hành hạ nữ chính đang tuổi ăn tuổi lớn. Trong mắt cô ta đương nhiên sẽ coi cô thành con cọp cái rồi! ].
Lời này của hệ thống nghe rất lọt tai. Trường Lạc cảm thấy rất có lí. Vậy nên, bây giờ chính là cô cần phải thay đối hình tượng một chút, mới may chăng thoát khỏi cái kết cục làm vật hi sinh kia.
Nghĩ lại, chỉ cần đối tốt với Dương Hoa Hoa bây giờ mới chỉ có 16 tuổi này, tính tình trẻ con vô tư, lại ngây thơ đơn thuần. Ừm! Dễ cảm hóa.
Nhưng còn về...cái tên phản diện Võ Đoàn Khởi kia. Anh ta hiện tại chỉ mới 18 tuổi nhưng thực chất là lão đại của một hắc bang thành lập ngầm từ lâu. Vẻ ngoài là một nam sinh ôn nhu, hòa nhã, lại rất nghe lời nguyên chủ, nhưng trên thực tế lại là một con cáo già mưu mô, gian xảo.
Haizz, để mà nói, cảm hóa được cậu ta đi về con đường chính đạo xem ra có hơi khó. Thật đau đầu!
" Ngồi xuống đi ".
Trường Lạc chỉ tay về phía ghế ngồi, ra hiệu cho Dương Hoa Hoa ngồi xuống.
Dương Hoa Hoa nghe lời cô nói, vẫn là giọng nói quen thuộc ấy nhưng hiện tại lại dịu dàng, khẽ khàng, không có cáu gắt như mọi khi. Đặc biệt còn vô cùng dễ nghe
Điều này khiến cho Dương Hoa Hoa không khỏi sững người tại chỗ. Nhưng khi thấy Trường Lạc bởi vì đợi mình lâu mà hơi nhíu mày, cô ta kịp định thần lại nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống.
Lúc này Võ Đoàn Khởi cũng từ trên gác bước xuống, trông thấy bàn ăn đầy đồ ăn ngon đã dọn sẵn, cậu ta như thường lệ đi đến ngồi bên cạnh chỗ Dương Hoa Hoa.
" Hai đứa ăn cơm đi ".
Thanh âm nhẹ nhàng, trong trẻo cất lên khiến cho cả hai người Võ Đoàn Khởi và Dương Hoa Hoa đồng loạt cảm thấy kinh ngạc. Bình thường không phải là phải đợi
Úc Thanh này ăn hết rồi mới được ăn sao?
Trường Lạc thấy cả hai người phía đối diện đều không nhúc nhích, lại đem ánh mắt như thể ngạc nhiên lắm mà nhìn chằm chằm cô.
Cô bất giác nhíu mày khó hiểu động đũa lên tiếng.
"Sao vậy, còn không mau ăn. Để nguội hết bây giờ. Ăn không còn ngon nữa đâu ".
Nói rồi, cô liền nghĩ nghĩ lại nhấc đũa gắp một miếng đậu hũ đặt vào bát Dương Hoa Hoa. Hành động giống như quan tâm này khiến cho Dương Hoa Hoa không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc.
Trường Lạc không để tâm đến biểu tình của Dương Hoa Hoa, lại quay sang gắp cho Võ Đoàn Khởi một miếng sườn xào.
Xong việc cô liền khẽ mỉm cười hài lòng cúi xuống ăn phần cơm của mình. Vừa nhai thức ăn vừa ngẫm nghĩ, quả thực món ăn do Dương Hoa Hoa nấu rất ngon! Xem ra phải đối tốt nữ chính, để sau này còn thường xuyên có người tự nguyện nấu ăn cho cô ăn mỗi ngày.
Nghĩ vậy, tâm tình Trường Lạc tốt lên không ít, khóe môi khẽ dương lên lại thu vào tầm mắt Võ Đoàn Khởi.
Võ Đoàn Khởi cúi xuống nhìn miếng sườn xào lóng lánh trong bát mình, nhớ tới đây là món bản thân yêu thích nhất. Trong một khoảnh khắc không biết suy nghĩ lung tung cái gì.
Người phụ nữ này, đã thay đổi rồi sao?
Nghĩ đến khả năng đấy nhưng rất nhanh suy nghĩ đó liền bị anh ta dập tắt.
Không! Nhất định là người phụ nữ này hôm nay có chuyện vui mới đối tốt hơn một chút. Khẳng định là như vậy! Loại người xấu xa ác độc như cô ta làm sao có thể thay đổi tâm tính được cơ chứ!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Võ Đoàn Khởi nhìn liếc Trường Lạc càng trở nên tăm tối hơn, còn thoáng nhận ra ẩn chứa một tia căm ghét cực điểm.
Trường Lạc tất nhiên nhận ra tâm tư của cậu ta. Có điều cô không để ý. Ngày tháng còn dài, công lược tên nhóc hai mặt này không phải là không thể.
Chỉ là âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên, khiến cho Trường Lạc đang ăn ngon cũng bị tụt hứng.
( Độ hảo cảm của phản diện đối với kí chủ trừ 5%, hiện tại là -20%. Thỉnh kí chủ cố gắng hơn nữa. Một khi độ hảo cảm vượt qua con số -50%, kí chủ sẽ bị trừng phạt ].
Trường Lạc: "..."
Hệ thống mi không thể để cho ta ăn xong rồi hằng nói sao?
Dương Hoa Hoa lại không đề phòng, cẩn trọng được như Võ Đoàn Khởi. Thấy thái độ của Trường Lạc đối với mình tốt hơn, trong lòng liền vui mừng không thôi.
Biết ngay mà! Người xinh đẹp như mẹ chắc chắn không phải người xấu. Chẳng qua là lúc trước tâm trạng không được tốt thôi.
Dương Hoa Hoa ngẩng đầu, đối với Trường Lạc cười tươi đáp lại.
"Dạ, cảm ơn...mẹ! ".
Tuy giọng nói còn có phần rụt rè nhưng có thể nghe ra là lời nói thật lòng.
Trường Lạc ngừng động tác đang cầm dĩa, ngẩng đầu nhìn Dương Hoa Hoa mà mỉm cười đáp lại.
" Không có gì. Chỉ là...".
Câu nói ngập ngừng ở phía sau khiến cho cả Võ Đoàn Khởi cùng Dương Hoa Hoa đều không dám động đậy. Chỉ sợ thái độ tốt lên một chút vừa rồi của cô bây giờ sẽ không còn được như vậy.
Nhưng bọn họ lại sửng sốt khi nghe thấy câu nói tiếp theo của Trường Lạc.
" Chỉ là sau này đừng gọi tôi là mẹ nữa. Tôi cũng đâu có trông già lắm. Tính ra mới chỉ có 23 tuổi. Sau này hai đứa cứ gọi là chị là được rồi ".
Dứt lời, Dương Hoa Hoa mắt chữ " a" mồm chữ" o " ngây ngẩn cả ra. Lại như nghĩ lại điều gì đó mà không cẩn thận buộc miệng.
" Nhưng...rõ ràng lúc trước mẹ bảo phải gọi là mẹ ".
Trường Lạc bị câu nói của Dương Hoa Hoa làm cho cứng đờ mặt. Cô tự nhủ tại sao nguyên chủ này lại có loại tính cách kì quái như vậy chứ? Thích nhận nuôi hai cái nhân vật một nữ chính một phản diện đã đành. Còn bắt bọn họ gọi mình là mẹ! Xem ra tính cách này là muốn làm mẹ thiên hạ đây mà.
Hệ thống ở trong không gian, nhịn không nổi buồn cười châm chọc.
(Kí chủ, tôi thấy cô với cái vị nguyên chủ này tính tình đâu có khác nhau là mấy ).
"Câm miệng! ". Trường Lạc lên giọng chặn đứng họng hệ thống, làm cho nó không dám ho he nửa lời.
Cô từ từ lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, tự nhiên nở nụ cười dịu dàng nói với hai bạn học sinh kia.
"Đó là bởi vì, lúc trước tôi thật sự coi hai em như người nhà, nên mới như vậy. Bây giờ...cứ coi là chị đi. Gọi mẹ nghe có hơi kì cục. Dù sao tôi cũng chưa có kết hôn đâu. Ra ngoài đường người ta nghe được, lại hiểu lầm ".
Nghĩ nghĩ, câu cuối giải thích như vậy chắc bọn họ cũng không có nghi ngờ gì đâu.
Dương Hoa Hoa nghe vậy, chỉ cảm thấy Trường Lạc càng lúc càng dễ gần hơn, khiến cho cô đặc biệt yêu thích. Dương Hoa Hoa khẽ gật đầu cười tươi.
" Dạ được...Chị..chị Úc Thanh! ".
Nhìn cái khuôn mặt bánh bao khả ái của Dương Hoa Hoa hạnh phúc viết hai chữ trên mặt, Trường Lạc cũng cười khẽ đáp lại.
Cô lại quay sang đưa mắt liếc tới chỗ Võ Đoàn Khởi, vẻ mặt trông chờ mà nhìn chằm chằm.
Không hiểu sao giờ phút này bị nhìn như vậy, Võ Đoàn Khởi lại có chút đỏ mặt, mở miệng ậm ừ đáp lại một từ.
" Chị ".
"Ừm. Tốt rồi! Hai đứa sau này không cần phải sợ chị nữa. Lúc trước, là do chị tính tình còn trẻ con, mới xem hai đứa thành chỗ trút giận. Sau này sẽ không như vậy
ทนล! "
Trường Lạc đem hết những lời nói chân thành ra nói với hai bạn trẻ.
Dương Hoa Hoa ngây thơ đơn thuần tất nhiên rất vui, vẻ mặt kích động nở hoa, đáp lại một câu "vâng ".
Nhưng Võ Đoàn Khởi thì dường như vẫn còn nghi kỵ. ở trong lòng. Vẫn là không dám tin tưởng người phụ nữ này!