Buổi chiều, đến giờ học thì giáo viên chủ nhiệm đột nhiên bước vào lớp, cả lớp cũng theo đó mà im bặt.
" Các em, hôm nay lớp chúng ta cùng lúc có tới hai bạn học sinh mới chuyển đến lớp ta ".
Cô giáo vừa vào liền đứng trên bục giảng nói qua, sau đó liền theo hướng tay chĩa ra phía ngoài cửa, giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
" Bạn học Ngô, em vào đi!".
Cả lớp lúc này đều vô cùng tò mò đem ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa. Tất nhiên Đường Tình Uyển và Liễu Thu cũng không ngoại lệ.
Bọn họ trong lòng không khỏi thắc mắc học sinh mới là ai, sẽ trông ra sao.
Ngay lúc này, người bên ngoài cửa từ từ sải bước vào bên trong.
Giây phút mọi người vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, tất cả đều đơ ra vài giây, ai nấy đều kinh ngạc thất thố.
Đây chẳng phải là nam thần trường họ sao! Sao lại đột nhiên chuyển từ lớp ban 1 sang ban 2 rổi?
Ngô Gia Bảo xuất hiện đầy khí chất, cả người toát ra hào quang chói mắt.
Vừa mới xuất hiện thôi mà cậu ta khiến cho toàn bộ nữ sinh trong lớp muốn đổ gục ngay tại chỗ
Giống với các bộ tiểu thuyết nam chính thanh xuân vườn trường khác, Ngô Gia Bảo cất giọng cực kì bá đạo giới thiệu bản thân.
" Chắc không cần giới thiệu mọi người cũng tự biết tôi là ai rồi nhỉ ".
Chỉ một câu nói lại khiến cho đám nữ sinh mê như điếu đồ.
Trường Lạc khẽ đảo mắt nhìn đám nữ sinh trong lớp ánh mắt điên cuồng kích động mà hò réo.
"Ui! Nam thần, là nam thần đấy! ".
Trường Lạc nghe được mấy cái âm thanh này, thật là muốn bịt tai lại. Thật là phiền phức!
Cũng may mấy nam sinh trong lớp này không có mất não như đám nữ sinh. Nếu bọn họ mà mê mệt Ngô Gia Bảo giống nữ sinh, cô liền bó tay cho bọn họ một lạy.
Nhưng cũng hơi bất ngờ, còn tưởng vẻ đẹp của nam chính này bất chấp nam nữ đều mê chứ.
Nhưng Trường Lạc đâu có biết, bởi vì nhìn thấy nam thần suốt cho nên đám nam sinh trong lớp mới tỏ ra bình thường thảnh thơi như vậy.
Khi ánh mắt cô liếc qua người nữ chính, không ngoài dự đoán ánh mắt cô ta nhìn thấy nam chính liền sáng lên, trên môi khẽ nở một nụ cười vui vẻ. Mà cùng lúc này
Ngô Gia Bảo trong mắt cũng chú ý đến Đường Tình Uyển mà khóe miệng mỉm cười đáp lại.
Anh ta chính là vì Đường Tình Uyển nên mới xin chuyển lớp tới đây.
" Bạn học Ngô, em xuống chọn chỗ ngồi nha! ".
Nhìn vào cái cách giáo viên chủ nhiệm nhẹ nhàng cung kính với Ngô Gia Bảo, Trường Lạc chỉ có thể trong đầu thầm nói một câu. Thế giới của người vừa có tiền vừa có quyền có khác.
Nghe nói cái trường này có một nửa cổ phần là của nhà họ Ngô.
Ngô Gia Bảo thong dong bước xuống dưới lớp đi thẳng tới chỗ Đường Tình Uyển.
Đường Tình Uyển ngồi ở phía trên Trường Lạc cách hai bàn. Vừa rồi bị thân ảnh của cô ta che khuất tầm mắt cho nên Ngô Gia Bảo lúc nãy vẫn chưa nhìn thấy được sự hiện diện của Trường Lạc.
Bản thân giờ phút này bước xuống đứng ở chỗ bàn Đường Tình Uyển đang ngồi, bản thân còn đang vui vẻ định ngồi xuống bên cạnh cô ta, bỗng chốc ánh mắt anh ta lơ đãng liếc thấy cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, xuất chúng, gương mặt hài hòa tỏa sáng rực rỡ dưới tia nắng từ ô cửa sổ chiếu vào.
Trong một phút chốc Ngô Gia Bảo thoáng ngạc nhiên, thất thần. Đây chẳng phải là cô gái mấy hôm trước khiến cho anh ta sinh ra cảm giác thú vị đó sao!
Lần trước cô đi nhanh quá, khiến cho anh ta không biết rõ cô học ở lớp nào. Vốn cũng không có ý định tìm kiếm, ai ngờ cô gái này lại trùng hợp xuất hiện ở đây. Thật khiến cho đầu óc Ngô Gia Bảo lúc này mơ hồ không rõ.
Đây chẳng lẽ là duyên phận?
Trường Lạc biết rõ anh ta đang nhìn mình, lại tỏ ra không quan tâm mà hơi cúi mặt lật sách ra xem. Kết quả hành động này lại làm cho Ngô Gia Bảo càng cảm thấy cô rất thú vị. Khóe môi không nhịn được mà hơi nhếch lên.
Thấy Ngô Gia Bảo mãi không ngồi xuống, ánh mắt lại nhìn đến Diệp Thanh Thanh đang ngồi phía bên dưới kia chằm chằm. Trong lòng Đường Tình Uyển có chút hoảng loạn. Không lẽ Gia Bảo của cô ta đã chú ý đến Diệp Thanh Thanh kia rồi sao?
Đường Tình Uyển ở bên trong nội tâm đang rất lo lắng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, vươn tay ra kéo nhẹ vạt áo của Ngô Gia Bảo, giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại cất lên.
" Gia Bảo!".
Ngô Gia Bảo bị giọng nói này đánh thức suy nghĩ, mới hồi thần lại mà ngồi xuống bên cạnh chỗ Đường Tình Uyển.
Đường Tình Uyền thấy Ngô Gia Bảo đã ngồi cạnh mình mới thở phào nhẹ nhõm. Gia Bảo phải thuộc về cô ta. Cô ta tuyệt đối sẽ không đề cho Diệp Thanh Thanh kia có cơ hội quyến rũ Gia Bảo đâu!
Đám nữ sinh trong lớp thấy nam thần trong lòng bọn họ vậy mà lại chọn ngồi cạnh nhà quê Đường Tình Uyển kia. Ai nấy đều bĩu môi ghét bỏ, ở trong lòng thầm chửi mắng Đường Tình Uyển là hồ ly tinh không biết xấu hổ.
Thấy lớp đã ổn định chỗ ngồi, cô giáo lúc này mới mở miệng nói tiếp.
"Lớp ta còn có một bạn học sinh nữa cũng chuyển đến hôm nay. Chỉ là vẫn còn đang cùng hiệu trưởng nói chuyện. Có lẽ một lát nữa sẽ vào nhận lớp ".
Lời nói của cô giáo vừa dứt, lập tức đám học sinh quay ngang quay ngửa bàn tán đủ thứ.
"Này! Không biết học sinh kia là nam hay nữ nhỉ? ".
" Cũng mong là nam! ".
Mấy nữ sinh không khỏi phấn khích khi nhắc đến giống đực.
Một nữ sinh khác nghe thấy vậy liền chen vào.
" Là nam sinh mà không đẹp thì tớ xin chê ".
Trong lúc cả lớp đang bàn tán, Liều Thu ở bên này lại thấy cô bạn Diệp Thanh Thanh của mình từ nãy đến giờ cứ chăm chăm cặm cụi một bộ dáng chuyên tâm đọc sách. Liểu Thu có phần bất lực.
"Thanh Thanh à! Sao cậu chẳng có hứng thú gì hết vậy! Có chút không khí cùng lớp một tí đi! Cậu nghĩ học sinh mới kia liệu có phải là một nam thần đẹp trai không? ".
Thanh Thanh nghe cô bạn phía sau lưng một mặt mơ mộng khua chân múa tay nói lửng lơ, cô vẫn là một giọng cứng ngắc nói lại.
"Mình tưởng cậu chỉ coi người nào đó là nam thần thôi chứ ".
Liễu Thu nét mặt còn đang tươi tỉnh lại bị một câu nói của Trường Lạc dập tắt suy nghĩ.
"Cậu có thể tém tém chút không! Người ta đang ngồi cách cậu một cái bàn đó ". Liễu Thu thì thầm nói nhỏ vào tai Trường Lạc.
Trường Lạc khẽ bật cười quay lại trêu chọc cô bạn này của mình.
" Cậu mà cũng biết ngại à?".
"Ngại chứ! Giờ người ta đã có chủ rồi!".
Liễu Thu thẳng thắn trả lời lại. Tuy cô ấy rất thích nam thần Ngô Gia Bảo, nhưng anh ta không có thích cô, người anh ta thích là Đường Tình Uyển. Chuyện này rõ như ban ngày.
Liều Thu là một người mê trai nhưng cũng không đến nối mê trai vứt hết liêm sỉ.
"Ừm ừm". Trường Lạc khẽ nheo mắt gật đầu.
Lúc này, ngoài cửa bất chợt phát ra tiếng mở cửa ken két khiến cho cả lớp phải chú ý tới.
Bọn họ thoáng chốc liền thấy thầy hiệu trưởng từ bên ngoài bước vào.
Vừa thấy thầy hiệu trưởng, cô giáo chủ nhiệm của bọn họ liền mau chóng ra tiếp đón.
Lại là vào thời điểm này, các học sinh chú ý đến đi phía sau thầy hiệu trưởng bước vào còn có bóng dáng của một nam sinh vẻ ngoài phải nói là vô cùng hoàn mỹ, siêu cấp đẹp trai.
Vẻ ngoài lạnh lùng pha chút thần bí, khí chất trên người toát lên khiến cho ai cũng không thể rời mắt nổi.
Cặp mắt anh đào, sống mũi cao thẳng tắp, hàng lông mày rậm rạp, nhìn tổng thể khuôn mặt ngũ quan vô cùng hài hòa, pha nét gì đó hơi Tây. Thực sự là vừa quyến rũ, vừa mị hoặc.
Nếu so với một Ngô Gia Bảo nam vương ấm áp, tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời, nam sinh này lại có chút gì đó huyền bí, cuốn hút của màn đêm tĩnh mịch. Thật là một sự đối lập nhưng lại khiến cho người ta phải đặt hai người này lên bàn cân.
"Chủ nhiệm Trịnh, tôi hôm nay là dẫn cậu học sinh mới này đến nhập học với lớp của cô. Nhiệm vụ của cô cũng như đám học sinh ở đây đều phải quan tâm giúp đỡ cậu Doãn Đình Phong đây! ".
Cô giáo chủ nhiệm lần đầu tiên thấy thầy hiệu trưởng nét mặt nghiêm nghị, lại đích thân dẫn một học sinh mới vào lớp. Đoán chừng, gia thế của nam sinh này lại là một kiểu con ông cháu cha gì đây mà!
Đang lúc trong đầu vừa nảy lên cái ý nghĩ đó, thầy hiệu trưởng lại ghé sát vào tai cô Trịnh mà thì thầm chỉ đủ hai người nghe.
" Đây là cổ đông lớn, đóng góp tài nguyên không hề nhỏ cho trường. Là tiểu tổ tông không thể bất kính đầu! ". Vừa nói, hiệu trưởng vừa vỗ nhẹ vào vai cô giáo chủ nhiệm.
Chỉ thấy cô giáo Trịnh cả nét mặt đơ ra, há hốc giống như vừa nghe được một chuyện kinh thiên động địa gì.
Sự xuất hiện của Doãn Đình Phong khiến cho hơn nửa đám nữ sinh hào hứng, phấn khích. Thậm chí, bọn họ còn mê mệt vẻ điển trai của Doãn Đình đến nối muốn nhảy dựng hết lên mà la lớn.
Đẹp trai quá! Visual này đỉnh của chóp!
Trường Lạc lúc này cũng đã nhìn đến Doãn Đình Phong đang đứng phía trên. Cô cũng không quá bất ngờ. Lúc sáng gặp anh cũng nói bọn họ sẽ sớm gặp lại.
Doãn Đình Phong đem ánh mắt sắc bén quét qua một lượt phía bên dưới. Tầm mắt chợt dừng lại ở chỗ Trường Lạc.
Liều Thu ngồi phía sau phát hiện ra liền không khỏi phấn khích.
" Thanh Thanh! Hình như...cậu ta đang nhìn cậu! ".
Doãn Đình Phong bắt được chỗ ngồi của Trường Lạc, còn không thèm giới thiệu bản thân, tiêu sái bước từng bước đến chỗ Trường Lạc.
Lúc đi ngang qua chỗ Ngô Gia Bảo và Đường Tình Uyển, ánh mắt anh thoáng hiện lên một tia hận ý, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Trường Lạc tự hỏi không biết vừa rồi bản thân có phải nhìn nhầm hay không? Sao cô cứ cảm thấy Doãn Đình Phong này có điểm kì lạ. Còn cụ thể là kì lạ ở chỗ nào thì cô không biết được.
Doãn Đình Phong thẳng tiến đến chỗ Trường Lạc, nhìn thấy một nam sinh đeo kính đang ngồi ngay bên cạnh chỗ cô, anh liền mở miệng, thanh âm trầm thấp vang lên.
"Cậu bạn, phiền cậu chuyển sang chỗ khác được không. Tôi muốn ngồi cạnh bạn gái tôi ".
Cậu bạn ngồi cạnh Trường Lạc là mọt sách chính hiệu, nghe thấy vậy liền lập tức xách đồ nhường chỗ cho Doãn Đình Phong mà dọn sang chỗ ngồi khác.
Ngoại trừ cậu bạn ngu ngơ không cho cái gì vào đầu ngoài sách không để ý kia ra, mọi người trong lớp còn lại tất cả đều sửng sốt nhìn về phía hai người Trường Lạc và Doãn Đình Phong.
Cái gì? Bọn họ có nghe lầm không? Nam thần mới chuyển tới này vậy mà có quen biết với nữ thần Diệp Thanh Thanh! Đã vậy còn nói Diệp Thanh Thanh là bạn gái của anh!
Nhất thời đám nữ sinh trong lớp đều bày ra vẻ mặt tiếc hùi hụi. Hai nam thần đều đã có chủ! Cuộc sống này có phải hơi bất công rồi không? Huhu!
Liều Thu ngồi ngay đắng sau nhìn tới đôi nam nữ đang ngồi cạnh nhau xứng đôi vừa lứa, trong đầu không khỏi thầm trách cứ Trường Lạc. Vươn tay kéo nhẹ áo
Trường Lạc mà khẽ lườm yêu cô. Ý bảo
" Diệp Thanh Thanh cậu được lắm! Có bạn trai cũng không thèm kể với mình ".
Trường Lạc hiểu cái ánh mắt kia cũng khẽ cười gượng. " Mình không cố ý che giấu nha! ".
Doãn Đình Phong thấy cô quay xuống liền thừa thời cơ ghé sát mặt vào tai cô thì thầm.
"Có bất ngờ không?".
Hơi thở phả lạnh vào lỗ tai khiến cho Trường Lạc hơi ngứa ngáy mà giật mình quay đầu lại. Vừa hay hành động này lại khiến cho cánh môi cô khẽ đụng vào cánh môi
Doãn Đình Phong.
Liễu Thu ngồi ngay phía sau tận mắt thấy được cảnh tượng này liền tự động che mắt lại tỏ ra bản thân không nhìn thấy gì hết.
Trường Lạc cũng theo bản năng trợn tròn mắt.
Hiệu trưởng và cô giáo ở bên trên cũng đã vô tình nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy này. Bọn họ tỏ ra ngu ngơ vờ như không thấy mà bỏ ra bên ngoài.
Hiệu trưởng lúc này mới ở ngoài hàng lang dặn dò kĩ lưỡng cô giáo.
" Cô giáo Trịnh, cô cũng đã thấy rồi đấy! Cô gái kia là bạn gái của cổ đông Doãn Đình Phong cậu ta. Cô phải biết ứng xử khôn khéo đó. Tính ra Doãn Đình Phong còn đầu tư cho trường khủng hơn cả Ngô gia đó. Con người này, tuyệt đối không thể đắc tội ".
" Dạ vâng, dạ vâng. Tôi biết rồi! ". Cô giáo cũng toát mồ hôi gật đầu lia lịa mà tuân theo.
Bọn họ cùng lúc nhìn vào đám học sinh qua ô cửa sổ mà khẽ thở dài.
Haizz, ai mà biết trong trường học còn tồn tại lắm tiểu tổ tông như vậy chứ! Trước có một Ngô Gia Bảo, giờ còn thêm cả Doãn Đình Phong. Thật khiến cho người ta phải nhức cái đầu!