Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 43: Thanh mai trúc mã là ma cà rồng (7)



Không khí trong lớp lúc này bỗng nhiên im bặt. Cả lớp ai nấy đều đưa mắt liếc nhìn nhau. Trong đầu bọn họ đều tự hiểu đây chính xác là cuộc tình tay ba giữa hai người con trai và một người con gái.

Đã vậy còn là hai nam thần học bá toàn trường và nam thần mới chuyển đến cùng nhau tranh giành nữ thần trong lớp bọn họ.

Ngô Gia Bảo khó chịu ra mặt, quay sang cau mày mà hằn giọng với Doãn Đình Phong.

" Tôi hỏi cậu ấy chứ đâu có hỏi cậu! Hơn nữa cậu ấy cũng không có thừa nhận là bạn gái của cậu, cậu dựa vào đâu muốn kiểm soát cậu ấy? ".

Doãn Đình Phong nhìn đến bộ dạng hần học của Ngô Gia Bảo đối với mình, lại chỉ cười lạnh một cái.

Ngay lúc anh chuẩn bị lên tiếng đập vỡ ảo mộng trong đầu Ngô Gia Bảo thì Trường Lạc ở giữa hai người liền bất thình lình mở miệng, hướng đến Ngô Gia Bảo mà thản nhiên khẳng định.

"Dựa vào việc tôi thích Doãn Đình Phong. Như vậy đã đủ chưa?".

Lời vừa dứt, ngay lập tức khiến cho Ngô Gia Bảo cứng họng, đờ người tại chỗ, xấu hổ đến nỗi không biết nói cái gì.

" Cậu...".

Hành động của Trường Lạc như thế này có khác nào làm bẽ mặt cậu ta đầu.

Lúc này trong đầu ai cũng có đủ loại suy nghĩ phức tạp.

Không ngờ nam thần hoàn hảo của bọn họ lúc nào cũng tỏ ra kiêu hãnh, ngạo mạn cũng có ngày hôm nay, bị một người con gái từ chối một cách phũ phàng trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Ánh mắt Ngô Gia Bảo mở to như không tin vào những gì đang xảy ra.

Cô gái này có nhất thiết là phải làm cho cậu ta mất mặt trước nhiều người như vậy không!

"Nghe thấy chưa? Bạn gái của tôi, tôi còn không có đủ tư cách để kiểm soát sao? ".

Doãn Đình Phong trưng ra bộ mặt dương dương tự đắc, vươn tay sang kéo Trường Lạc dịch tới chỗ mình để đầu cô nép vào lồng ngực rắn chắc của anh mà tuyên bố chủ quyền.

Trường Lạc thấy anh không có chút ý tứ kiêng dè gì cả, lại còn giống như muốn cho cả thế giới biết cô là bạn gái của anh vậy. Thật khiến cho cô dở khóc dở cười, khẽ đánh mắt nhìn sang khuôn mặt cao ngạo của anh mà bất lực.

Tình huống lúc này thật có chút khó xử, đột nhiên Đường Tình Uyển bất ngờ nhảy vào kéo cánh tay Ngô Gia Bảo mà nói khẽ.

" Gia Bảo! Thanh Thanh với bạn học Doãn Đình Phong đang yêu nhau, không nên làm phiền họ ".

Nhìn thấy Đường Tình Uyển một vẻ bạch liên hoa mềm yếu nhu nhược ở trong mắt các nữ sinh khác chính là đang cố tình quyến rũ nam thần của bọn họ. Các nữ sinh càng nhìn đến cô ta với ánh mắt căm ghét nhiều hơn.

Ngô Gia Bảo vừa mới bị từ chối, lại còn phải dương mắt nhìn hai người Doãn Đình Phong và Trường Lạc ôm ôm ấp ấp khiến cho cậu ta vô cùng ngứa ngáy khó chịu.

Giờ phút này Đường Tình Uyển bất chợt nhảy vào lại chính là không đúng lúc. Lập tức làm cho cậu ta tức giận nhiều hơn, hất tay một cái đẩy Đường Tình Uyển ngã nhẹ sang một bên. Cũng không thèm ngoảnh đầu nhìn lại cô ta một cái mà quay người mang theo nét mặt hậm hực bỏ ra khỏi lớp.

Mấy nữ sinh đứng ở một chỗ vẻ mặt ai nấy đều hả hê mà chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Đường Tình Uyển giống như cười trên nỗi đau của người khác.

Đường Tình Uyển ở nhìn thấy thái độ của bọn họ đối với mình không tốt. Lại quay ra nhìn thấy khuôn mặt thản nhiền như không của Trường Lạc đang nhìn chằm chăm mình.

Cô ta nhất thời không biết giấu mặt đi đâu, trong lòng căm ghét những kẻ đang dùng ánh mắt khinh thường để nhìn cô ta.

Đường Tình Uyển nét mặt không vui liền bỏ đi ra ngoài.

Trường Lạc lúc này ở trong đầu còn đang suy nghĩ, vị nữ chính đại nhân này một khi bị hắc hóa thì có thể làm ra những chuyện gì đây?



Thấy Trường Lạc hiện tại đang được mình ôm chặt, vậy mà còn có thể bày ra nét mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Doãn Đình Phong khẽ cúi xuống, ánh mắt tràn đầy sủng ái mà ngả ngớn với cô.

"Suy nghĩ gì vậy? Cô bạn gái nhỏ của anh! ".

Vừa nói, anh vừa ghé sát vào tai cô, phả vào lỗ tai cô một hơi thở mát lạnh khiến cho Trường Lạc dù không muốn chú ý cũng phải để ý đến anh.

Trường Lạc hơi nhăn mày, gương mặt nữ sinh non nớt trắng trẻo hơi hơi ngẩng đầu lên dương mắt nhìn đến anh mà nói.

" Anh đâu cần phải dí sát như vậy. Mọi người còn đang nhìn kìa! ".

"Ai nhìn?". Doãn Đình Phong vừa nói, vừa ngẩng đầu lên đem ánh mắt sắc như lưỡi dao quét qua một lượt. Ngay lập tức, các bạn học trong lớp còn đang hóng hớt liền ai nấy đều quay mặt đi chỗ khác cũng không dám nhìn hai người họ.

Trước kiểu đe dọa ngầm này của anh, Trường Lạc khóe mắt khẽ giật, không biết nên nói làm sao.

Cô chỉ có thể hơi quay đầu lại nhìn đến cô bạn thân Liễu Thu ở phía sau mà đưa ánh mắt cầu cứu.

Liễu Thu lần ngay lập tức phản bội lại bạn bè mà quay ngoắt đi chỗ khác, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà.

Trường Lạc ở trong lòng thầm cảm thán một câu. Được lắm! Vậy mà lại vì sợ cái tên ma cà rồng này mà lơ đi cô! Thật là không có nghĩa khí gì hết.

•••

Buổi chiều sau khi tan học, Trường Lạc theo kí ức của nguyên chủ trở về ngôi nhà mà cô đang ở.

Trường Lạc đứng trước cửa ngôi nhà nhìn bề ngoài giống như một tòa lâu đài sang trọng, lấp lánh, bước vào bên trong lại tối tăm, u ám, cảm giác còn vô cùng lạnh lẽo khiến cho người ta cảm lạnh.

(Kí chủ, căn nhà này chính là do nguyên chủ Diệp Thanh Thanh dùng dị năng biến ra đó ].

Hệ thống bấy lâu nay không thấy tăm hơi đâu lúc này tự dưng lên tiếng phổ cập chút thông tin cho cô.

Trường Lạc tỏ ra khá ngạc nhiên, đem theo sự tò mò mà hỏi vặn lại hệ thống.

" Dị năng của ma cà rồng lợi hại vậy sao? Còn có thể biến ra vạn vật trên đời! ".

Nói đến dị năng biến hóa thần kì này làm cho Trường Lạc không khỏi cao hứng, thích thú.

Hệ thống thành thật trả lời cô.

( Tất nhiên rồi! Sau khi phân tích dữ liệu tôi mới phát hiện ra, nguyên chủ Diệp Thanh Thanh này ngoài có dị năng biến đồ vật còn có khả năng giả dạng người khác nữa đó ].

" Hay vậy sao! ". Trường Lạc khẽ cong môi một cái. Nhìn lướt từ trên xuống dưới người mình một lượt, lại theo linh tính mà đưa hai tay ra phía trước quơ qua quơ lại vài cái.

Thấy bản thân chẳng có gì thay đổi, cô liền bĩu môi không vui.

" Sao không thấy biến hóa gì hết vậy? ".

Đang lúc hệ thống chuẩn bị lên tiếng nhắc nhở cô thì bất chợt một cái bóng từ phía sau lưng Trường Lạc xuất hiện.

Trường Lạc thông qua ánh sáng của mặt trăng chiếu vào cửa sổ mà nhìn thấy cái bóng của ai đó hiện lên bức tường phía đối diện cùng với bóng của cô gần như hòa làm một.

Cô có hơi giật mình, ánh mắt cảnh giác ngay lập tức nhấc gót quay ngoắt về phía sau giơ tay lên định đánh người lạ mặt xuất hiện trong nhà mình.

Nào ngờ bàn tay đang giơ lên lại dừng lại ở không trung khi ánh mắt cô nhận ra vị khách không mời mà đến này.

Người đàn ông với gương mặt quen thuộc, âm lãnh, tiết soái. Vẻ ngoài anh tuấn, đẹp trai lại cuốn hút còn mang theo hơi thở lạnh lẽo hơn cả băng. Ánh mắt sâu thắm nhìn chằm chằm gương mặt sinh động của cô.



Doãn Đình Phong không nhịn được khéo môi khế cong lên thành một đường đậm. Mỉm cười nhìn cô mà bày ra dáng vẻ cợt nhả, trêu chọc.

"Sao nào? Giờ em còn định đánh cả anh cơ à?".

Trường Lạc nhìn cái bộ dạng không đứng đắn của anh, bản thân thật muốn đập cho anh một trận. Rốt cuộc vẫn là nhịn xuống, chầm chậm mở lời.

" Anh làm gì ở đây? ".

Doãn Đình Phong tỏ ra rất thản nhiên, cười khẽ lại khiến cho anh càng thêm mê hoặc người khác.

"Sao anh lại không được ở đây? Nhà của em cũng là nhà của anh mà! ".

Trường Lạc đành bất lực trước cái kiểu mặt dày, vô liêm sỉ này của anh. Cô mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Bản thân tự nhiên đi tới chỗ công tắc mà bật đèn điện lên. Cả gian phòng khách ngay tức khắc liền sáng đèn.

Trường Lạc bật xong cái đèn thì nhấc chân đi đến chỗ sofa muốn ngồi xuống nghỉ ngơi. Lại thấy anh cũng đi theo cô, mở miệng nói một câu.

"Lâu không sử dụng dị năng nên quên luôn cách dùng rồi sao?".

Cái này đích thực là điều mà vừa rồi khiến cho cô không khỏi thắc mắc. Cô vậy mà thành thật gật đầu trả lời anh.

"Ừm. Đúng vậy. Anh có thể chỉ cho em không? ".

Lâu rồi Doãn Đình Phong mới thấy cô nhóc này mở miệng cầu xin mình giúp đỡ. Nét mặt lộ ra một tia sửng sốt rất nhanh liền biến mất. Anh vui vẻ gật đầu đi đến, không nói không rằng cầm tay cô lên, vẽ ra một đường kí tự kì lạ trên không trung.

Cô ở bên cạnh dỏng tai nghe thấy người đàn ông đứng sát mình đằng sau nhỏ giọng nói.

" Bây giờ hãy nghĩ đến người mà em muốn biến thành ".

Trường Lạc ngay lập tức hiểu ý mà làm theo. Trong đầu cô bất chợt nảy lên một ý nghĩ điên rồ. Phải! Cô muốn biến thành bộ dáng đó. Để cho anh một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ đó của mình.

Chỉ thấy sau khi suy nghĩ xong, quần áo trên người cô liền biến hóa thành một bộ đồ khác. Doãn Đình Phong liền lôi kéo cô cùng mình đi đến trước gương.

Thoáng cái, người xuất hiện trong gương khiến cho cô không khỏi kinh ngạc. Vậy mà thật sự là khuôn mặt thật sự của cô, của Cố Trường Lạc ở thế giới thật!

Doãn Đình Phong nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp, diễm lệ của người con gái này, trong đầu thoáng hiện lên một hình dáng ăn khớp với gương mặt trước mắt này.

" Thanh Thanh, gương mặt này...là ai? ".

Doãn Đình Phong không nhịn được tò mò mà hỏi Trường Lạc.

Trường Lạc lúc này khẽ quay đầu, đối diện mà nhìn anh cất giọng mạch lạc trả lời cho anh biết.

" Cô ấy tên là Cố Trường Lạc!".

Cố Trường Lạc! Cái tên này nghe thật quen thuộc!

Doãn Đình Phong tự cảm thấy như mình đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi. Nhưng khi nghĩ tới đầu óc không chịu nổi quay cuồng đau đớn.

Trường Lạc thấy nét mặt anh có phản ứng khi cô nhắc đến tên thật của mình. Còn nhớ ở thế giới trước cô đã từng nói với anh cái tên này. Hẳn là hiện tại kí ức ở thế giới trước đã ập đến.

Cô lại dùng sự chân tình, giọng nói nhẹ nhàng dịu giọng mà nói với anh.

"Doãn Đình Phong, anh hãy nhớ kĩ dáng vẻ này!". Vì đây chính là dáng vẻ thật của em.........