Lương Đình Đình trở về lớp, ngồi xuống ghế đặt chai sữa dâu sang một bên. Lại nghe được đám bạn nữ xung quanh tâng bốc mình lên một tầng cao mới.
" Đình Đình à! Vừa rồi cậu mắng chửi Đường Tình Uyển đó đã tai lắm đó! Bọn mình phục cậu thật sự! ".
Lương Đình Đình cũng được coi là con nhà giàu có, bản tính công chúa từ nhỏ nên luôn thích nghe người xung quanh nịnh nọt mình. Cô ta lúc này hếch môi cao ngạo nói.
"Xùy! Ai kêu con nhỏ Đường Tình Uyển đó dám ve vãn, tỏ vẻ đáng thương để quyến rũ nam thần Gia Bảo chứ! ".
Mấy nữ sinh khác cũng kẻ tung người hô mà công nhận.
"Đúng đúng! Phải rồi, chai sữa dâu này thì phải làm sao Đình Đình? Đồ của con nhỏ đó chắc cũng rẻ tiền, hay để mình đem vất cho cậu ".
Một nữ sinh chỉ vào chai sữa dâu trên mặt bàn mà quay ra nói với Lương Đình Đình.
Vừa nói đến, Lương Đình Đình bất giác sờ vào cổ mình, bây giờ lại thấy có chút khát nước.
Thấy nữ sinh kia vừa cầm chai sữa dâu lên đem đi vứt, Lương Đình Đình lại kêu lại.
"Khoan đã! Mình thấy có hơi khát nước. Thôi thì coi như nó có diễm phúc đó, được người cao quý như mình uống nước của nó. Miễn cưỡng vậy! ".
Nói rồi, Lương Đình Đình bắt lấy chai sữa dâu, mở nắp từ từ uống, chất lỏng trong chai dần chảy vào trong cổ họng co ...........
Ở một góc này, Đường Tình Uyển thấy kế hoạch của mình đã gần như thực hiện lại, ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện một Lương Đình Đình ngu ngốc dám phá hỏng chuyện tốt của mình.
Đường Tình Uyển trở về lớp, nét mặt khó chịu, gần như bực dọc trong người trào lên.
Cô ta đã dùng hết chất lỏng mà Dương Liễm đưa cho mình đổ vào trong chai sữa dâu đó. Giờ thành ra lại không có hại được Trường Lạc. Xem như mọi công sức cô ta bỏ ra đều thành công cố hết.
Trong đầu Đường Tình Uyển lúc này đang không ngừng chửi rủa kẻ chen ngang vào kế hoạch của cô ta.
Chỉ tại con ngu Lương Đình Đình đó!
Mấy ngày sau, trong trường liền rộ lên tin đồn, nghe nói Lương Đình Đình lớp ban 3 của trường không biết là do bị dính phải lời nguyền hay do dị ứng gì, mặt mũi chỉ sau một đêm liền biến dạng đến khó coi, cả khuôn mặt đều nhăn nhúm đầy nếp nhăn không khác gì bị lão hóa mà trở thành khuôn mặt của bà cụ già tám mươi.
Nghe nói ba mẹ Lương Đình Đình đã tìm đủ mọi cách, đến bệnh viện xem xét kiểm tra, còn không có kết quả, thậm chí bọn họ còn cho là con gái dính phải vấn đề tâm linh phải tìm đến thầy pháp trừ yêu ma các kiểu.
Cuối cùng vẫn là không có cách nào khiến cho Lương Đình Đình trở lại bình thường được.
Lương Đình Đình đang từ một thiếu nữ mười bảy mười tám trẻ trung rạng rỡ lại bỗng chốc bị hủy dung, khiến cho cô ấy không có cách nào chấp nhận nổi chuyện này. Luôn tự nhốt mình ở trong phòng mà khóc lóc không ngừng nghỉ, cơm cũng bỏ ăn luôn.
Ba mẹ Lương Đình Đình thấy vậy thì vô cùng lo lắng cho tình trạng của con gái. Lo con gái bọn họ sẽ vì chuyện này mà nghĩ quẩn cũng nên.
Thực sự khiến cho phụ huynh như bọn họ lo lắng sốt ruột.
Trường Lạc qua hệ thống biết được chuyện này. Trên đường từ trường trở về nhà liền nhờ hệ thống nói cho mình địa chỉ nhà Lương Đình Đình, đi thẳng một mạch tới đó.
(Kí chủ, cô định làm gì? Cái thứ thuốc đó là nữ chính lấy được từ chỗ tên nhà khoa học điên Dương Liễm, cô không có thuốc giải đâu ].
Hệ thống từ tốn nói với Trường Lạc.
Cô ung dung vừa đi, vừa nhàn nhạt trả lời lại nó.
" Dù sao thì Lương Đình Đình này cũng coi như thay ta uống thứ nước đó. Ta cũng không thể vô tâm như vậy, thấy chết mà không cứu được ".
Trường Lạc nói ra lời nghĩa khí như vậy nhưng hệ thống nó lại chỉ để ý đến cái tiểu tiết kia. Nó không nhịn được phì cười.
[ Kí chủ, cô từ trước đến nay có tâm sao? ).
Hệ thống này càng ngày càng biết trêu chọc cô mọi lúc mọi nơi rồi. Trường Lạc tất nhiên cũng quen luôn rồi. Nhưng cũng phải phản bác lại chút, không thể để bản thân yếu thế được.
" Hệ thống! Mi giờ còn biết cách châm chọc ta nữa cơ đấy! Có tin ta vặt trụi lông mi không? ".
Nhìn đến Trường Lạc một bộ dáng nhếch mép nở nụ cười xấu xa, hệ thống chỉ cảm thấy sống lưng tảng ra lạnh lẽo. Nó xin thua với câu cửa miệng dọa dẫm kia của cô.
[ Kí chủ! Cô có thể bỏ cái câu cửa miệng kia đi không! Đừng có lúc nào cũng muốn vặt trụi lông ta thế chứ! Cô có biết bộ lông của ta đáng giá thế nào không. Là lông hồ ly ngàn năm đó! ].
Nghe đến đây, Trường Lạc hiếm khi tỏ ra hiếu kì, tò mò mà hỏi về hệ thống.
"Ta có điều thắc mắc, hệ thống mi nói mi là cửu vỹ hồ, vậy chắc hẳn là tuổi đời lâu lắm nhỉ? ".
Hỏi về điều này, hệ thống tự hào mà dương mặt kiêu hãnh nói.
( Tất nhiên rồi! Ta nói cho cô biết, ta là con cửu vỹ hồ duy nhất trong vũ trụ này có tuổi đời lên đến ba ngàn năm đó nha! ].
Trường Lạc cũng hùa theo hệ thống, cho nó chút nể mặt mà gật gật đầu, đưa tay vuốt vuốt cằm mình mà trầm giọng lên tiếng.
"Ừm! Lợi hại! ".
Hệ thống hiếm khi nghe được một câu khen ngợi phát ra từ miệng kí chủ nhà nó, tâm tình rộn rã, trong lòng thích thú lại ở bên ngoài gãi lông ngượng ngùng nói.
( Hà hà...kí chủ quá khen! Ta ngại đó! ].
Trường Lạc ở trong lòng muốn nói, mi mà cũng biết ngại sao?
…..
Bấm chuông cửa nhà Lương Đình Đình, ba mẹ Lương Đình Đình mới đầu còn khá bất ngờ khi thấy người đến là một cô gái. Trường Lạc lại nói với bọn họ mình là bạn học của Lương Đình Đình, muốn đến động viên bạn.
Ba mẹ Lương Đình Đình tất nhiên vui vẻ đồng ý. Biết đâu bạn học tới khuyên can vài câu lại có thể làm cho Đình Đình nhà bọn họ không còn nghĩ quẩn nữa!
Thế là Trường Lạc thuận lợi vào được đến trong nhà. Lúc gõ cửa phòng Lương Đình Đình, tiếng thét chói tai ở bên trong thực sự khiến cho cô có hơi đau đầu.
"Ba mẹ đừng làm phiền con! Con đã nói là con không muốn ăn rồi mà!".
Nhiêu đây cũng đủ để thấy Lương Đình Đình tình trạng lúc này tệ đến mức nào.
Trường Lạc khẽ lên tiếng, khiến cho người bên trong có ngờ cũng không thể ngờ tới người gọi cửa lại không phải là ba mẹ mình.
" Đình Đình, là tôi- Diệp Thanh Thanh lớp ban 2 ".
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên lập tức làm cho người trong phòng bỗng chốc im bặt. Một lúc lâu Lương Đình Đình mới bất tri bất giác mà lên tiếng.
" Cậu.cậu sao lại tìm được tới nhà tôi? Với cả, cậu tới tìm tôi làm gì? ".
Trường Lạc không trực tiếp trả lời Lương Đình Đình, thay vào đó cô vang lên thanh âm dịu nhẹ mà khẽ khàng nói với người bên trong.
" Tôi có thể vào chứ?".
Lương Đình Đình im lặng một lúc, sau đó liền nói.
"Đợi một chút, tôi cần khăn che mặt lại...Nếu như cậu không sợ thì có thể vào ".
" Tất nhiên không sợ ". Trường Lạc cười lãnh đạm, từ từ đẩy cửa đi vào.
Lúc này cô mới chỉ nhìn thấy cái lưng Lương Đình Đình đang quay về phía mình, cả người cô ấy co rúm lại ngồi ở một góc. Lương Đình Đình khi này mới nhỏ giọng chỉ chỉ tay vào phía chiếc giường của mình, cũng không có đủ can đảm quay mặt lại nhìn Trường Lạc.
"Cậu ngồi đó đi ".
Trường Lạc mới tự nhiên ngồi xuống giường. Không muốn dài dòng văn tự, cô ngay tức khắc vào thẳng vấn đề chính.
" Hôm nay tôi đến đây không phải là hỏi thăm, cũng không phải là muốn xem cậu như thế nào mà an ủi này nọ. Tôi là muốn nói, gương mặt của cậu có thể khôi phục được ".
Lương Đình Đình nghe được những gì Trường Lạc nói, hai mắt mở to kinh ngạc, đôi mắt lấp lánh xẹt qua một tia hi vọng duy nhất. Giống như bản thân bắt được phao cứu sinh vậy! Mừng rỡ trong đáy mắt lộ ra. Không còn để ý kiêng kỵ gì mà ngay lập tức quay mặt lại nhìn chỗ Trường Lạc bật hỏi.
" Cậu nói thật sao? Khuôn mặt...khuôn mặt của tôi có thể trở lại như bình thường sao? ".
Trường Lạc nhìn đến nửa khuôn mặt đang che mạng khăn lại, phần trên trán lộ rõ nếp nhăn khi cười, cô khẽ gật đầu, chắc chắn khẳng định với người kia.
"Phải! Vậy cho nên đừng có nghĩ quẩn. Vì chuyện này mà bỏ ăn bỏ uống, thật không đáng! ".
Lương Đình Đình biết bản thân còn có thể khôi phục gương mặt trở lại như trước đây, trong lòng không biết có bao nhiêu là hạnh phúc, hi vọng. Lại bất chợt có một tia suy nghĩ, ánh mắt lại hơi ngờ vực nhìn đến Trường Lạc.
" Không đúng. Các bác sĩ y khoa cho đến thầy pháp đều nói khuôn mặt của tôi dị dạng bất thường khiến cho bọn họ phải bó tay. Có phải cậu...cậu là vì được ba mẹ tôi nhờ nói với tôi những điều này để ngăn tôi nghĩ quẩn không? Khuôn mặt của tôi như này...sẽ chẳng thể nào trở lại được như trước nữa! ".
Nói rồi, Lương Đình Đình trong vô thức liền đưa hai bàn tay lên hai bên má mà chạm nhẹ, ánh mắt đờ đẫn, tuyệt vọng.
Trường Lạc nhìn Lương Đình Đình này suy nghĩ trong đầu toàn là cực đoan, cô hơi chau mày nhẹ. Hết cách, đành phải nói ra sự thật cho cô gái này mà thôi.
Nghĩ là làm. Trường Lạc ngay lập tức đứng bật dậy, làm cho Lương Đình Đình không rõ cô sẽ định làm gì.
Chỉ thấy Trường Lạc ngồi xuống trước mặt Lương Đình Đình, đặt hai tay lên hai bên vai của cô ấy, chậm rãi đem những lời lẽ của mình nói ra.
"Nghe này! Sở dĩ cô biến thành bộ dáng như này không phải là do tự nhiên. Mà là có người tác động đến ".
Nói đến đây, Trường Lạc hơi ngoảnh đầu chú ý đến phía ngoài cửa, lo lắng người bên ngoài sẽ không tin điều cô nói, vẫn là chỉ nên nói cho một mình Lương Đình Đình biết. Dù sao càng ít người biết thì càng tốt.
Tên Dương Liễm kia cũng chưa có lộ diện, lại nói Doãn Đình Phong cũng đang song song hành động.
Trường Lạc liền ghé sát vào tai Lương Đình Đình mà thì thầm, giọng nói trầm thấp chỉ đủ hai người nghe.
Chỉ thấy Lương Đình Đình nghe xong, hai mắt trợn to, đưa tay che miệng kinh hãi không thốt lên được câu nào.