Báo chí truyền thông sau đó đã đưa tin, Thiên kim thứ hai nhà họ Khương vì ghen tuông với chị gái của mình mà tìm cách hãm hại, lại không ngờ bản thân tự hại chính mình. Cuối cùng dẫn đến một thân tàn tật, sống nửa đời sau với đời sống thực vật.
Sau chuyện này bà Khương- mẹ của Khương Linh biết tin con gái mình giờ ở trên giường bệnh sống thực vật thì sốc đến mức kích động, còn khăng khăng con gái mình là người bị hại. Nhiều lần tìm tới Trường Lạc mà mắng
chui.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, hôm đó Dương Tiêu đã đem camera ở trên tầng giao cho cảnh sát. Vì thế mọi chuyện đều đã rõ rành rành. Ông Khương có nói sao cũng không thể bênh vực vợ cùng con gái riêng kia. Cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Đối với sự điên cuồng làm loạn của mẹ Khương Linh, Trường Lạc lại chẳng thèm tỏ ra sợ hãi. Bởi vì bên cạnh cô lúc này đã có một Dương Tiêu làm vệ sĩ kiêm người yêu kè kè bên cạnh cô 24/24, bảo vệ hết mức không cho ai đụng đến một sợi tóc của cô.
Bà Khương sau đó nhiều lần đến làm phiền cuối cùng lại chẳng thể làm gì được cô. Bà ta chỉ có thể trở về bệnh viện chăm lo cho con gái nửa đời còn lại.
Nhưng buồn cười ở chỗ là Trường Lạc được hệ thống thông báo bà Khương chưa quá ba ngày liền không thể chịu được việc phải chăm lo cho một đứa con sống thực vật. Bà ta quăng một số tiền để đám y tá trong bệnh viện chăm sóc cho Khương Linh còn bản thân thì quay về làm bà Khương của mình.
Trường Lạc nghe tới đây liền chỉ biết phỉ nhổ trong lòng. Tình mẫu tử của hai mẹ con bọn họ cũng chỉ đến thế mà thôi!
Trường Lạc sau bao nhiêu sự việc cuối cùng cũng được ở bên người đàn ông của cô. Sau khi hoàn thành khóa tốt nghiệp đại học, cô ngày ngày sống cuộc sống của một bà hoàng. Nhiệm vụ ngày ngày của cô chỉ là ăn với ngủ, ngủ rồi lại ăn. Bởi vì cô có một nam nhân lúc nào cũng cưng chiều, chẳng để cô đụng tay vào bất cứ một việc gì.
Trường Lạc một hôm tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Dương Tiêu và người đàn ông lạ mặt tới nhà của hai người. Mà cái giọng nói này còn cực kì quen nha! Chính là trước đó cô đã từng nghe một lần rồi.
"Dương Tiêu, rốt cuộc thì anh có trở về hành tinh sao Hỏa không? ".
Dương Tiêu nghe Mặc Lị sốt ruột thay cho mình, anh chỉ ở trước mặt anh ta nhàn nhạt đáp.
" Tôi quyết định rồi, sẽ ở lại trái đất. Tôi muốn cùng cô ấy trải nghiệm hết một đời một kiếp này. Cho đến khi hai thân xác chết đi, tôi cũng quyết không rời bỏ cô ấy! ".
Trường Lạc ở một góc khuất nghe được anh thâm tình nói như vậy, trong lòng vô cùng cảm động. Nhịp tim khẽ rung.
Mà người anh em tên Mặc Lị kia nhìn qua có vẻ nóng giận khi nghe Dương Tiêu nói vậy, một lúc hai hàng lông mày đang nhíu chặt liền từ từ giãn ra. Anh ta thở dài một hơi sau đó mới nói.
" Biết như vậy tôi đã chẳng làm phiền anh mấy hồm nay rồi! Thôi được rồi, nếu anh đã không muốn trở về hành tinh sao Hỏa thì tôi cũng sẽ ở lại đây! ".
Thấy anh ta hùng hồn tuyên bố như vậy, Dương Tiêu thoáng tỏ ra ngạc nhiên, anh nhướn mày hỏi.
" Tôi ở lại đây là vì có người con gái quan trọng với tôi. Anh ở lại làm gì? ".
Mặc Lị bỉu môi, tỏ ra không thua thiệt mà vỗ vỗ ngực tự hào khoe khoang.
"Ai nói với anh là tôi không có ai! Tôi đương nhiên là có rồi ". Nói rồi anh ta mặc kệ sự hoang mang ngơ người ra đó của Dương Tiêu, cất giọng gọi lớn.
"Em yêu! Vào đây làm quen đi! ".
Chỉ nghe anh ta vừa dứt cầu, lập tức từ bên ngoài một cô gái dáng người cao ráo mảnh mai buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt rạng rỡ mặc một bộ váy màu lam tươi tỉnh bước vào.
Trường Lạc ngay giây phút nhìn thấy cả khuôn mặt thân quen ấy đã không nhịn được ở trong góc nhà nhảy ra. Cả khuôn mặt cô kích động kinh ngạc đến không tin nổi mà phải thốt lên.
" Lam Anh!!! ".
Lam Anh nhìn tới chỗ Trường Lạc mà nhoẻn miệng cười, còn đưa ra dấu hai mà vui vẻ nói.
"Lại gặp cậu rồi Khương Tuyết! ".
Trường Lạc: "..."
Chuyện kì diệu như này mà còn có thể xảy ra được ư? Tự dưng cô cảm thấy trái đất này thật nhỏ bé. Quay đi quần lại thế nhưng bạn thân của cô lại yêu đương với anh em đồng hương của Dương Tiêu!
Cao Trường Cung về sau đi theo con đường nghiên cứu sinh, trở thành tiến sĩ trẻ tuổi đầy tiềm năng nghiên cứu về các kĩ thuật công nghệ hiện đại đóng góp cho nước nhà.
Trường Lạc ngồi ở trên giường lớn, chờ đợi người đàn ông của cô tắm xong.
Khi Dương Tiêu từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trắng quanh hồng. Đề lộ cơ bụng săn chắc hiểm có.
Dương Tiêu bước lên giường, nhẹ nhàng ôm cô nhấc bổng lên, cúi xuống gặm nhấm đôi môi cô mà ngấu nghiến.
Trường Lạc tì hai tay đặt ra trước lồng ngực cứng rắn của Dương Tiêu lấy làm lực. Để mặc hắn tùy ý làm loạn trên người mình mà thâm nhập đến từng ngóc ngách trên người mình.
Hai cơ thể trần trụi trong căn phòng tối ôm hôn quấn quýt lấy nhau không tách rời. Từng âm thanh rên rỉ vang lên, cuốn theo âm thanh thở dốc của cặp đồi. Từng đợt sóng ngầm lên xuống ra vào liên hồi khiến cho hai người trải qua một đêm mặn nồng mây mưa khó quên...
Dương Tiêu cũng là tại thời điểm này chính thức mất đi siêu năng lực ngoài hành tinh của hắn. Khóa chặt bên người Trường Lạc cùng cô sống trọn kiếp này...............
Trường Lạc trở lại không gian hệ thống, cô cùng hệ thống lười nhác đàm đạo trao đổi.
(Ting! Chúc mừng kí chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trở về! ].
Hệ thống nó sau đó liền có thông báo.
Họ tên: Cố Trường Lạc
Tuổi: 22
Giới tính: Nữ
Giá trị nhan sắc: 80
Giá trị trí lực: 80
Điểm tích phân: 1000 điểm
Hoàn thành nhiệm vụ: 100/100
Độ hảo cảm công lược đối tượng: 100%
Hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc!!!
Trường Lạc giờ phút này không có tâm trạng nghe hệ thống thông báo số liệu chút nào. Sau mấy thể giới làm nhiệm vụ liên tục khiến cho cả người cô có chút uề oải mệt mỏi. Cô lên tiếng ngắt ngang lời hệ thống.
" Hệ thống bọn mi có thời gian trống cho người chơi nghỉ ngơi không? Ta cảm thấy có chút mệt! Thật muốn đi nghỉ ngơi dài hạn! ".
Hệ thống nó nghe vậy không khỏi cảm thấy có chút ngạc nhiên, nó cất tiếng hỏi khẽ.
( Ủa kí chủ, tôi tưởng cô năng suất muốn đi gặp nam nhân của cô lắm chứ? ).
Trường Lạc bộ dáng lười nhác trả lời.
" Làm nhiệm vụ thì cũng có lúc cần nghỉ ngơi chứ! Cho ta một thời gian tạm nghỉ ngơi đi. Sau khi nghỉ ngơi xong liền tính đi làm nhiệm vụ tiếp ".
Hệ thống nghe hiểu liền gật đầu đồng ý với cô. Cũng không có ý định từ chối kí chủ nhà nó. Nó cất thanh âm khẽ khàng.
Bắt đầu ngắt thời gian thi hành nhiệm vụ của kí chủ! Thời gian trở lại tùy ý kí chủ thích! Lúc nào cũng có thể tiếp tục tiến vào thế giới tiếp theo.
Trường Lạc nghe nó nói vậy cũng yên tâm khẽ nhắm mắt, bàn tay che đôi miệng nhỏ ngáp ngáp mấy cái thì chìm vào giấc ngủ. Giờ là thời gian đề cô nghỉ ngơi.