Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 18: Ngoại môn diễn võ trường



Triệu Vô Cực đi xuống luyện khí phong, dọc đường cũng có đệ tử nhìn thấy hắn, nhưng nhìn hướng hắn đi tới liền hiểu hắn là từ đỉnh núi đi xuống. Ở thanh vân tông địa vị càng cao thì ở càng gần đỉnh núi, vì vậy những đệ tử này sẽ không đi trêu chọc hắn hơn nữa cũng không có lí do đi trêu chọc hắn.

Dù sao Triệu Vô Cực còn là hài tử nha, đại nhân đi trêu chọc hài tử không tốt lắm đâu.

Triệu Vô Cực một mạch đi thẳng xuống núi, ở luyện khí phong chỗ này là nội môn đệ tử chỗ ở. Nội môn đệ tử đều có chỗ tu luyện của riêng mình, ít khi xuất hiện tụ tập đám đông luyện võ trừ khi là tông môn thi đấu.

Mục đích của Triệu Vô Cực chính là ngoại môn diễn võ trường.

Nơi này ngư long hỗn tạp, đủ loại kì hoa xuất hiện. Có thuần tu luyện linh khí tu sĩ, có thuần luyện thể tu sĩ, lại có cả 2 loại kiêm tu tu sĩ. Tuy kiêm tu sẽ có được một ít chỗ tốt nhưng thời gian tu luyện sẽ bị thời gian luyện thể kéo dài, còn phải xem mục đích tu luyện của cá nhân cùng tác dụng mang lại, nếu không đơn thuần tu luyện một môn mới là chính đạo, là cách mà đa số tu sĩ lựa chọn.

Triệu Vô Cực một bộ kim phục hoa văn lòe loẹt cũng hết sức chói mắt, một đường đi qua đưa đến không ít đệ tử hiếu kì.

“Này, sư đệ, ngươi biết hài tử áo vàng kia là ai không?”

“ Sư huynh, ta không biết a. có thể là hài tử của trưởng lão nào đó cũng có thể là của đệ tử trong môn phái, nhưng nhìn cách ăn mặc thân phận hẳn không thấp” Một vị sư đệ nào đó đáp lại

“ A, tiểu hài tử lúc này đều đẹp trai đáng yêu như thế này sao, thật muốn sinh một cái” Một cái nào đó sư tỉ mở trò đùa

“ Sư muội nếu không ngại ta cùng với ngươi sinh một cái, hắc hắc” 1 vị sư huynh nhìn vị kia nở nụ cười bỉ ổi

“ hắc cái đầu ngươi mà hắc! Gặp quỷ đi thôi” Vị sư tỉ kia trợn mắt bỏ đi

Triệu Vô Cực hứng thú nhìn mọi người, bước chân không giảm tiến về phía ngoại môn.

Ngoại môn diễn võ trường thân ảnh đông đúc, người luyện quyền người luyện kiếm, người luyện thể, mỗi người mỗi việc không ai liên quan gì tới nhau. Mọi người đều ăn ý giữ một khoảng cách nhất định tránh xảy ra va chạm không cần thiết.

Triệu Vô Cực nhìn một hồi thấy những người này có người kĩ thuật vẫn tính là tốt, có người thì múa may chẳng ra cái gì, xem ra đúng thật là hỗn loạn 1 mảnh, nhưng mọi người đều tại đây vung ra nhiệt huyết cùng phấn đấu của mình.

|Ngoại môn đúng là đủ loạn” Triệu Vô Cực thở dài. Hắn đã không có ý tứ xem tiếp

Bỗng một loạt tiếng kêu hay chạy vào lỗ tai hắn, Triệu Vô Cực chợt chú ý tới phía bên này. Nhìn qua hắn liền phát hiện ra là võ đài

Thanh Vân Tông không cho phép đệ tử nội đấu tương tàn, nhưng luận bàn tỉ thí vẫn là có. Chỉ cần không gây ra nhân mạng, các trưởng lão sẽ nhắm mắt cho qua, dù sao cạnh tranh mới là động lực phát triển. Một môn phái không có cạnh tranh chính là loại môn phái đang hướng tới hủy diệt, nhưng nếu cạnh tranh quá gay gắt thì sớm muộn cũng sẽ xuống dốc. Cần nắm chắc khoảng này môn phái mới lâu dài được.

Triệu Vô Cực đi tới bên cạnh Võ đài, võ đài xung quanh đã sớm đứng chật người. Hắn muốn thử chen vào phía trước để xem tỉ võ, dù sao lấy thân cao của hắn đúng phía sau là không thấy gì đấy.

Cố thử chem vào vài lần nhưng đều thất bại,Triệu Vô Cực có chút phát hỏa “ thảo, không phải là đấu võ sao, nhiều người xem như vậy làm gì? Các ngươi rảnh rỗi quá có thể không cần tu luyện sao? Tập trung hết ở đây ta làm sao vào xem a?”



Chửi thầm trong lòng một tiếng, Triệu Vô Cực liền biết muốn chen vào là không thể nào. Hắn nhìn xung quanh một lát, 2 mắt liền sáng lên.

Xung quanh võ đài có 4 cây cột trụ khá to,phân chia 4 góc, nếu như có thể bò lên mà nói hẳn là vừa đủ chỗ ngồi cho hắn xem thi đấu. Tiền đề là hắn có thể bò lên lại nói.

Triệu Vô Cực xắn lên ống tay áo, tiến tới trước cột trụ.

2 tay hắn đan vào nhau ôm vào cột trụ,sau đó 2 chân cũng ôm vào, phần cổ chân đan chéo vào nhau. Triệu Vô Cực giống như một con sâu đo chầm chậm bò lên phía đỉnh trụ.

Tốn hết sức 9 trâu 2 hổ Triệu Vô Cực mới thuận lợi trèo lên đỉnh cột.

Phía trên võ đài là 2 đệ tử ngoại môn đang tỉ thí quyền cước, theo Triệu Vô Cực thấy cảnh giới hẳn là không quá cao. Thứ nhất đây là ngoại môn, thứ 2 động tác của bọn họ cũng không quá nhanh, Triệu Vô Cực hoàn toàn có thể bắt được động tác bằng mắt thường.

“Cũng không biết 2 vị này đệ tử vì sao lại đánh lên đến, có thể là cá nhân thù hận,mâu thuẫn cũng có thể là 1 bên khiêu khích”. Triệu Vô Cực vừa xem vừa miên man suy nghĩ

2 người kia sử dụng đều là luyện thể quyền pháp cơ sở động tác, Triệu Vô Cực cũng từng xem qua,hắn nhớ rất kĩ những động tác này. 2 người đánh tới đánh lui cũng chỉ có bấy nhiêu động tác, liền là liều xem thể lực ai tốt hơn ai trước mệt mỏi lộ ra sơ hở.

Không quá lâu 1 người xuất quyền vận lực quá mạnh, cả người hơi rướn về phía trước, người kia thấy vậy 2 mắt sáng lên liền nhanh chân bước ra tung 1 quyền vào ngực, người này ngã ra thổ huyết, trận đấu liền kết thúc

“Xem ra chỉ là đơn giản luận bàn không phải khiêu khích trả thù nha. Nếu là trả thù đã thừa cơ truy kích” Triệu Vô Cực trong lòng tự nhủ

2 người kia vừa xuông đài, một vị khác đệ tử liền nhảy lên hô: “Trình Tú, luyện khí cảnh tầng 2, Văn Lang ngươi có dám 1 trận chiến” Xưng là Trình Tú tu sĩ là một cái mặt dài dáng vẻ, dáng người không cao, mắt hơi híp.Người này vừa gọi tên liền chỉ thẳng 1 tu sĩ đứng trong đám người

Bị chỉ điểm tu sĩ tên Văn Lang kia là một cái nhìn qua 10 phần hèn mọn bỉ ổi tu sĩ, hắn cũng không hàm hồ, liền nhảy lên lôi đài nói: “ Văn Lang, luyện khí 2 tầng. Trình Tú lão tử nhìn ngươi không thuận mắt lâu lắm rồi, hôm nay quyết đấu 1 trận đi.”

“ Phi, ngươi là thứ gì. Từ trên xuống dưới ngoại môn ai cũng biết ngươi miệng tiện. Hôm qua còn dám mắng Thôi Ngọc sư muội, ngươi có phải nam nhân không, lão tử đánh chết ngươi.” Trình Tú mở miệng liền mắng người. Hắn rất tức giận, cái tên Văn Lang hèn mọn bỉ ổi này lại dám công khai mắng chửi Thôi Ngọc sư muội mà hắn thầm thương trộm nhớ, vì vậy hôm nay hắn muốn dạy cho Văn Lang một bài học nhớ đời.

“có bản lãnh liền tới, ai sợ ai”

Văn Lang nói xong lập tức liền xông tới. 2 người xuất ra chính là trực quyền, quyền xuất thẳng tắp đấu chính là khí lực ai mạnh ai yếu.

“bành” tiếng cốt nhục va chạm cả 2 người đều lùi một bước.

“hừ” Văn lang tu sĩ hừ lạnh một tiếng liền bày ra tư thế mãnh hổ quyền thức mở đầu. Mãnh hổ quyền là 1 loại hoàng giai sơ cấp quyền pháp, nhập môn tu sĩ đều dùng cơ sở quyền pháp. Cái này Văn Lang đã có thể đổi lấy võ kĩ chứng minh cũng có chút của cải.

Trình Tú tu sĩ thấy thế cũng bày ra Tật phong quyền thức mở đầu. Tật phong quyền cũng là hoàng giai sơ cấp quyền pháp 2 người này sức mạnh ngang nhau, chỉ xem ai đối với võ kĩ thuần thục hơn sẽ giành chiến thắng rồi.

“lại là đánh nhau vì nữ nhân a. Trên đời này nữ nhân đúng là đầu nguồn tai họa” Triệu Vô Cực một bên xem xét 1 bên cảm thán

Trình Tú cùng Văn Lang tu sĩ 2 người đều là luyện khí kì 2 tầng, chưa thể linh lực ngoại phóng bám vào quyền đầu, đánh được rất hỏa nhưng Triệu Vô Cực xem ra đều là sáo lộ cơ bản, 2 người này đối với võ kĩ lĩnh ngộ cũng chưa tới đâu, xuất chiêu đa số đều là trực quyền hoành quyền câu quyền. Đa số thời điểm đánh đều là lấy thương đổi thương, chỉ một lát sau 2 người trên mặt đều có vết tím bầm.

“ Trình Tú, không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, quả nhiên là ta mệnh trung túc địch” Văn lang nhổ một ngụm máu nói

“Văn Lang, ngươi dám khinh nhờn Thôi Ngọc sư muội, ta đánh chết ngươi” Trình Tú hét lên 1 tiếng xông tới.

Lại còn mệnh trung túc địch, ngươi có thể bớt chuniibyou được không? Triệu Vô Cực liền lập tức nhả rãnh

2 người lại tiếp tục là 1 trận quyền loạn đả,xem ra thật không ai cao minh hơn ai, chỉ xem ai gánh được càng lâu mà thôi.

Đến lúc này Trình tú cùng Văn Lang đều nhận lấy nhất định thương thế, 2 người vừa đánh vừa thở hổn hển xem ra là đã sắp kiệt sức dấu hiệu.

Lúc này, Trình Tú bỗng nhiên lao tới 2 tay cũng xuất ôm lấy vai của Văn Lang, hắn liền dùng đầu của mình đánh thẳng vào đầu Văn Lang.

Văn Lang bị đụng nứt đầu chảy máu, lại thêm kiệt sức lập tức liền ngã xuống đất ngất đi.

Cuối cùng người thắng là Trình Tú. Tuy vậy hắn cũng không mạnh khỏe gì, đầu chảy máu, mặt sưng vù

Trình Tú liền haha cười to: “ Để cho ngươi mắng Thôi Ngọc sư muội, lần này biết lợi hại của ta đi”

Nói xong hắn liền lảo đảo liêu xiêu đi xuống võ đài, Văn Lang cũng được cái khác tu sĩ đưa xuống đài đến 1 góc riêng nằm nghỉ.

Triệu Vô Cực xem thấy kết quả như vậy, trong lòng có chút ngẫm nghĩ: “ cùng một cảnh giới, cùng trình độ võ kĩ, một người hung ác hơn lại có chiến đấu lí niệm liền chiến thắng, chả lẽ là hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng. Đánh người cần phải hung ác, trước không nói cái gì nhưng về mặt tinh thần liền có thể áp chế đối phương, từ đó chiếm lấy tiện nghi. Chiến đấu có lí niệm sẽ vì võ giả chèo chống lúc sức cùng lực kiệt, ý niệm càng mạnh mẽ sức kéo dài càng dài. Nhưng bù lại thân thể cũng sẽ nhận lấy ngoài ngạch thương tổn. Chậc chậc, xem ra võ kĩ ta luyện được quá mềm mại rồi, thiếu chút sát phát chi ý.”

Triệu Vô Cực vừa suy nghĩ tổng kết vừa liên hệ được chính bản thân mình, hắn liền thấy rõ bản thân thiếu hút. Thường ngày chỉ múa luyện thể 1 mình, hắn không có đối thủ cũng không có kẻ thù, vì vậy luyện thể đến bình cảnh nhưng không thể đột phá. Hiểu rõ thứ này. Triệu Vô Cực liền một mảnh sáng láng, trở về liền chỉ cần tạo tạo một chút kẻ địch điều chỉnh một chút tâm thái, không hẳn là không thể đột phá cảnh giới hiện tại.

“Trận này ra ngoài có giá trị, haha” Triệu vô Cực trong lòng cười to. Nhanh chân nhảy xuống trụ đá chạy trở về nhà
— QUẢNG CÁO —