Đoạn trước trong lúc gõ chữ có chút sai sót. Cảnh giới theo thứ tự là tam lưu cao thủ, nhị lưu cao thủ, nhất lưu cao thủ, đỉnh phong cao thủ.
Mỗi cảnh giới tu luyện tới tối đa đều là viên mãn, ví dụ nhất lưu viên mãn cùng đỉnh phong viên mãn.
Triệu Vô Cực cảnh giới là nhất lưu viên mãn. Tác giả về quê rồi ở nhà gần tết nhiều việc nên đang gõ chữ cứ phải đi lại ngắt quãng nên lúc ngồi gõ lại đôi lúc gõ sai. Mọi người nếu thấy chỗ nào ghi cảnh giới sai thì tự hiểu giúp tác cái nhé.
Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng tác đến lúc này, mỗi lượt đọc, theo dõi cùng comment của mọi người đều là động lực cho tác tiếp tục hoàn thiện cuốn sách này, mong thời gian tới các bạn sẽ tiếp tục theo dõi và góp ý để tác phẩm ngày càng một thú vị hơn.
Cảm ơn đạo hữu mrdoan77 đã chỉ ra lỗi sai, các bác thấy có chỗ nào sai cứ nói để tác sửa lại nhé, vừa ngồi dò lại hơn 50c gần đây đã sửa lại nhất lưu viên mãn rồi.
- ------
Âm hậu đứng ở trước mặt của Triệu Vô Cực, lạnh lùng nhìn lấy hắn.
Triệu Vô Cực nôn ra một ngụm máu tươi, tay phải gần như đã tê dại, sắc mặt trắng xám nhìn nàng, cười khổ nói:
“ quả nhiên không hổ là Âm hậu, võ công của ngươi quả thực rất mạnh mẽ, không thể nào vượt cấp khiêu chiến được ngươi. Nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu, ngài thực sự hiểu rõ tính cách của Mị nhi sao?”
Triệu Vô Cực lời nói giống như là hắn có khả năng vượt cấp khiêu chiến Âm hậu vậy, đối với Âm hậu mà nói tên này đến chết vẫn cứ khẩu khí lớn không biết trời cao đất rộng, trong lòng đối với hắn bất mãn nhưng đã không có chấp nhặt cần thiết nữa rồi.
Âm hậu ánh mắt híp lại nói:
“ Tiếu Mị Mị là đệ tử của ta, ngươi cùng nàng cũng chỉ là vừa gặp gỡ, đừng cố tỏ ra ngươi rất hiểu nàng như vậy!”
Triệu Vô Cực cố nặn ra một cái khó coi nự cười, thở dốc nói:
“ ta tuy cùng nàng gặp gỡ không lâu, nhưng cũng đã có hơn một năm. Thời gian này chúng ta ngày đêm quấn quít, ta buổi tối đều là người ngủ bên cạnh nàng. Nàng có cái gì tâm sự đều cùng ta nói, ngài nghĩ ta không biết gì thật sao?
Nàng đối với ngài vô cùng kính trọng, ngài chính là ân sư của nàng, nếu ngài có mệnh lệnh phái nàng đi làm nhiệm vụ không khác gì đi chịu chết, nàng có thể vì báo đáp ơn dạy bảo của ngài mà đi làm nhiệm vụ đó không chút do dự.
Nhưng ta hiểu, Mị nhi là một người rất trọng tình nghĩa, ta không dám chắc nếu có một ngày nàng biết được ngươi là người giết ta sẽ phản ứng như thế nào, nhưng khả năng lớn chính là nàng sẽ tìm cách ám sát ngài để trả thù cho ta, sau đó tự vẫn để đền tội.
Đừng nhìn nàng tính cách đối với người mình luôn mềm yếu không quyết đoán, nhưng nàng ân oán rất rõ ràng, ngài giết ta, tốt nhất nên giấu kĩ một chút đừng lộ ra cái gì đuôi ngựa, nếu không hâu quả rất khó lường a.
Còn bây giờ, ta chỉ xin một cái sảng khoái. Hướng tim ta tới một chưởng kết thúc đi!”
Giống như là tráng sĩ một đi không trở lại, thái độ đủ cứng rắn dứt khoát, nhưng Âm hậu ngược lại chậm chạp chưa ra tay.
Triệu Vô Cực cũng không phải ngốc hề hề biết bản thân chết đến nơi vẫn còn tỏ vẻ.
Hắn vẫn còn một con bài cuối cùng chưa lật, chính là sư gia của hắn tặng cho hắn hộ tâm kính.
Lần trước Kiếm ma đánh vào Hộ tâm kính của hắn bị ăn thiệt thòi không nhỏ, Triệu Vô Cực từ đó liền suy nghĩ qua cách lợi dụng đồ vật này.
Hộ tâm kính tác dụng duy nhất của nó chính là hộ tim, cho dù bị người khác đánh vào bất kì vì trí nào nó đều không xuất hiện, nhưng chỉ cần người khác công kích vào tim hắn, có thể một chưởng đánh nát hoặc trọng thương tim hắn, hộ tâm kính đều sẽ bị kích hoạt lên mạnh mẽ phản hồi lại lực sát thương.
Lúc trước hắn nhớ sư gia cùng hắn nói, cái này hộ tâm kính có thể chịu được trúc cơ viên mãn toàn lực một kích không vấn đề gì, nếu không kết đan đừng mong phá vỡ phòng ngự của nó.
Đây là một món quà nhỏ của đối phương tặng cho hắn lúc hắn sinh ra mà thôi.
Không phải sư gia không muốn tặng cho hắn món quà quý giá hơn, nhưng nếu vừa ra liền tặng đồ vật quá mạnh mẽ nghịch thiên, chỉ sợ sẽ bất lợi cho Triệu Vô Cực phát triển sau này.
Bởi vậy cái này hộ tâm kính là hắn sau khi cân nhắc một lượt mới chọn tặng cho Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực bây giờ chính là đang dụ dỗ Âm hậu giết hắn. Chỉ cần nàng hướng tim hắn đánh tới, như lời của hắn cho hắn một cái thống khoái, cái kia hộ tâm kính bị kích hoạt lên, nó phản lại lực sát thương vô cùng mạnh mẽ đến lúc đó chính là Triệu Vô Cực lật bàn thời cơ.
Bịch! Bịch!
Nhưng Triệu Vô Cực mong chờ một đòn xuyên tim cũng không có xuất hiện, ngược lại Âm hậu lại hướng cổ họng cùng phổi của hắn đánh tới, nàng ra tay cũng không nặng, Triệu Vô Cực bị đánh cho nước đắng đều muốn nôn ra.
Triệu Vô Cực trợn to mắt nhìn về phía Âm hậu, cuối cùng vẫn là không nhịn được nôn ra một ngụm máu tươi, hắn tức giận mắng:
“ sĩ khả sát bất khả nhục, ngài đường đường là một trong giang hồ chí cao vô thượng người, còn muốn chơi trò hành thi (hành hạ thi thể) hay sao?”
Âm hậu lông mày phượng khẽ nhếch lộ ra suy nghĩ quang mang, nàng hơi chần chừ một chút sau đó cười lạnh nói:
“ ngươi bây giờ nói ra nguồn gốc của mình, từ cái nào môn phái thế gia tới ta có thể suy tính tha cho ngươi một mạng!”
Triệu Vô Cực cười lạnh nói:
“ ngươi vốn là tính giết ta, còn muốn biết ta nguồn gốc để phòng ngừa hậu hoạn sao? Nếu ta nguồn gốc mạnh mẽ, vậy thì ngài liền hủy thi diệt tích giấu kín chuyện này. Nếu ta nguồn gốc yếu đuối, ngài liền vung lên đồ đao xử lí một thể sao? Chúng ta đều không phải đồ ngốc, không cần dài dòng.
Ta không môn không phái, bây giờ thua trong tay ngài chỉ cầu được một cái sảng khoái khó như vậy sao?”
Triệu Vô Cực đúng thật là không môn không phái. Hắn sinh ra lớn lên ở Thanh Vân Tông, bố mẹ hắn là Thanh Vân Tông trưởng lão, nhưng điều này không có nghĩa hắn là người Thanh Vân Tông.
Trừ khi hắn đến tuổi, chính thức làm lễ gia nhập Thanh Vân Tông, lúc đó hắn mới được xem là Thanh Vân Tông người.
Còn bình thường hắn chỉ là dựa vào phụ mẫu khuôn mặt lăn lộn mà thôi.
Âm hậu lúc này vẫn chậm chạp không ra tay, nàng hướng Triệu Vô Cực cổ tay bắt lấy, bắt đầu truyền vào một luồng nội lực ở trong cơ thể hắn thăm dò.
Triệu Vô Cực muốn phản kháng nhưng hắn còn đủ lí trí để hiểu rõ, hắn bây giờ chính là thịt cá, Âm hậu chính là dao thớt. Hắn không có quyền phản kháng.
Võ công của một người lộ tuyến vận hành đều là cấm kị, dùng nội lực điều tra là mộ chuyện cực kì bất lịch sự hành động, nhưng Âm hậu lúc này không hề cố kị, bởi vì nàng là người chiến thắng, Triệu Vô Cực là kẻ bại.
Triệu Vô Cực biết nàng điều tra bản thân mình nội tình lập tức ngưng vận chuyển Tử Hà Bất Diệt thần công, dồn khí về bảo vệ đan điền, không cho nàng cơ hội nhòm ngó đan điền của hắn.
Âm hậu nội công chỉ ở kinh mạch hắn đi dạo một vòng, cũng không hề có ý tứ xông phá đan điền của hắn hành vi, nàng tấm tắc kì lạ nói:
“ là phật gia công pháp sao? Nhưng ngươi không phải người của đám lừa trọc đó a? tự đại, ngôn cuồng, không biết trời cao đất rộng, rượu sắc giới đều phạm, chắc chắn không phải là người của phật môn.
Ngươi không thể nào là phật môn đám con lừa kia trong miệng phật đà niết bàn được, quái!”
Âm hậu nói một loạt suy đoán của mình, nàng lẩm bẩm lầu bầu nhưng Triệu Vô Cực tai vô cùng thính sao có thể không nghe thấy, hắn vội la lên:
“ ta đương nhiên không phải cái gì phật đà niết bàn trọng sinh, ta cũng chưa nghiên cứu qua cái gì luân hồi lí luận cùng luân hồi đại đạo.
Âm hậu, ngài muốn hỏi gì cứ trực tiếp hỏi, ta bây giờ nằm trong tay ngài sớm muộn gì cũng phải chết, ngài nếu muốn biết gì thì ta có thể nói cho ngài biết là được rồi!”
Triệu Vô Cực thái độ có vẻ rất phối hợp, Âm hậu ánh mắt âm tình bất định nhìn hắn nói:
“ ta vừa hỏi ngươi, ngươi cũng đâu có nói thật!”
Triệu Vô Cực lạnh giọng nói:
“ ta thật sự vô môn vô phái, có cái gì tốt lừa gạt!”
“ cứ cho là vậy đi, vậy ngươi một cái năm tuổi tiểu hài, làm sao tu luyện được đến trình độ như vậy?”
Triệu Vô Cực tức giận nói:
“ ta không nhỏ, ta là thiên tài không được sao?”
Âm hậu cười to:
“ ha ha, tiểu tử, ngươi hẳn là cái gì lão quái vật luyện trùng xuân công pháp đúng không? Ngươi hẳ cũng biết, đối với nữ nhân mà nói, có thể trở về thời xuân sắc quan trọng thế nào mà phải không? Ta không cần gì nhiều ngươi tiết lộ công pháp tu luyện của ngươi cho ta, ta tha cho ngươi một mạng!”
Nói đến đây nàng giống như nhớ ra cái gì bổ sung:
“ nếu ngươi sợ ta có được công pháp sau ra tay diết người diệt khẩu, vậy thì cho ta nửa bộ trước công pháp để ta xem xét một phen, nếu thấy không sai ta có thể giữ lại mạng của ngươi a!”
Triệu Vô Cực ánh mắt đảo một vòng suy tư, thì ra nàng chính là ở chỗ này chờ hắn a.
Nàng nghĩ hắn là lão quái vật dùng trùng xuân công?
Trên đời này làm quái gì có trùng xuân công? Triệu Vô Cực đọc hết Thanh Vân Tông tàng thư các cũng không thấy quyển sách nào có thể trùng xuân a!
đây không phải là làm khó hắn sao? Bịa ra bí kíp cũng phải có cơ sở a, đằng này hắn không có, làm sao bịa?
Đối phương lại là đỉnh phong cấp độ nhân vật, tâm trí không tầm thường, bịa ra bí kíp chắc chắn cũng không lừa qua nàng.
Tốt nhất vẫn là chấp hành kế hoạch cũ, lừa gạt đối phương đánh bản thân mình a!
Triệu Vô Cực gắt giọng nói:
“ trùng xuân công không có, mạng thì có một đầu. Có giỏi thì đến lấy đi!”