Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 387: Tiếu Mị Mị thắng



Vốn tưởng rằng có thêm Ân Sùng cùng Hạ Vi hai người đỉnh phong cảnh giúp sức thì hắn có thể nhẹ nhõm xử lí xong việc lần này, không ngờ tên Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị lần này xuất hiện lại mang tới biến cố lớn như vậy.

Hai tên này cũng thật sự đủ phế vật, bị một cái tiểu tử tân tấn đỉnh phong cảnh đánh bại nhanh đến như vậy, khiến hắn bên này đối chiến Từ Tiểu Bạch còn chưa kịp làm gì đối phương liền bại rồi, bại đến quá nhanh quá triệt để.

Cũng không thể trách bọn hắn a, Triệu Vô Cực mới dùng năm chiêu cả hai liền bại, đây chính là nói rõ thực lực nghiền ép, mà đã là thực lực nghiền ép vậy thì không thể trách bọn hắn không cho lực được.

Triệu Vô Cực đưa ánh mắt nhìn về phía Tiếu Mị Mị cười nói:

“ Mị nhi, ngươi còn định chơi đến bao giờ!”

Tiếu Mị Mị khẽ cười quyến rũ một cái:

“ được rồi Vô Cực, để ta giải quyết chiến đấu!”

Nàng âm thanh thánh thót như hoàng oanh, giọng nói âm điệu như chứa mật đường đang gãi ngứa vào chỗ sâu lòng người, khiến người ta không nhịn được trong lòng có tâm hươu ý vượn.

Từ gia lão tổ Từ Chấn Thiên ánh mắt híp lại nhìn về phía Tiếu Mị Mị, nhỏ giọng nói:

“ quả nhiên là Âm hậu đệ tử, không sai!”

Từ Nghĩa ở bên tai hắn nói:

“ thúc tổ, ngươi nhìn Ân Sùng cùng Hạ Vi kìa!”

Theo Từ Nghĩa phương hướng chỉ tay, Từ Chấn Thiên nhìn lại, hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Ân Sùng cùng Hạ Vi chết thảm trạng vô cùng khó xem, quả thật là bị người ta đánh đến không ra hình người.

Cho thấy đối thủ của bọn hắn chính là dùng nghiền ép sức mạnh đánh bại cả hai người bọn hắn.

Mà theo hắn nghe Từ Lam nói, tên này tuổi trẻ thiếu niên tên là Triệu Vô Cực cùng hai người giao thủ.

Vậy mà nhanh như vậy liền giải quyết chiến đấu rồi? Đối phương là so với hắn Từ Chấn Thiên còn sớm thành danh đỉnh phong cao thủ a, sao có thể bị một cái thiếu niên đánh chết thảm như vậy?

Từ Nghĩa giống như nhìn ra hắn kinh ngạc cùng nghi hoặc liền nói:

“ ta đã hỏi qua, chính là tiểu tử kia đánh bại hai người bọn họ, không hề có chút nào giả dối cùng thủ đoạn. Là thực lực nghiền ép!”

Từ Chấn Thiên dùng ánh mắt chấn kinh nhìn về phía Triệu Vô Cực, chỉ thấy hắn ung dung đứng đó quan sát trận chiến, không có chút nào vội vàng xao động ý tứ.

Giống như là hắn tin tưởng, Tiếu Mị Mị cùng Từ Tiểu Bạch hoàn toàn có thể xử lí trận chiến của bọn hắn vậy.

Triệu Vô Cực giống như là cảm nhận được Từ Chấn Thiên ánh mắt, hắn nhẹ nhàng nhìn lại một cái, sau đó là mỉm cười gật đầu lại tiếp tục hướng bên này quan sát.

Từ Chấn Thiên trong lòng thầm khen ngợi:

“ quả thật là một cái cực kì nhạy cảm tiểu tử, chỉ mới nhìn qua một chút liền có thể cảm nhận được, người này không đơn giản a!”

Từ Chấn Thiên hướng Từ Nghĩa hỏi:

“ ta nghe nói ngươi phản đối Tiểu Bạch cùng hắn giao lưu?”

Từ Nghĩa có chút khó khăn nói:

“ đúng vậy thúc tổ. Tên Triệu Vô Cực này lúc trước ở trên giang hồ liên tục gây chuyện, chọc thị phi nhiều vố số. Thủ đoạn của hắn giết người quá tàn độc, ta sợ rằng sau này sẽ ảnh hưởng tới Tiểu Bạch cùng Từ gia, nên không có cho bọn hắn qua lại quá nhiều. Nhưng cấm cũng vô dụng a, ngươi nhìn bọn hắn lúc này đang đánh túi bụi tràng cảnh liền biết, Tiểu Bạch đã bắt đầu học được không nghe lời ta rồi!”

Từ Chấn Thiên cười nói:

“ ngươi thật sự muốn khống chế Tiểu Bạch cả đời sao Từ Nghĩa? đây là cách ngươi làm cha? Ta chưa hề làm cha, nhưng ta biết rõ một cái tiểu ưng phải tự mình cất cánh mới có thể trưởng thành hùng ưng vĩ đại bay lượn trên bầu trời.

Ngươi đây chính là đang ngăn cản hắn cất cánh a, thất sách!”

Từ Chấn Thiên nói chuyện không hề nghe ra một chút trách cứ chi ý, giọng điệu cũng vừa phải, nhưng Từ Nghĩa sắc mặt lúc sáng lúc tối, cảm giác như hắn đúng thật đang đi sai đường.

Đúng vậy a, hắn không thể kiểm soát Từ Tiểu Bạch cả đời được.

Lúc còn nhỏ, chính là giáo dục, định hình nhân cách cho hắn. Nhưng Từ Tiểu Bạch lớn lên, hắn biết tự suy nghĩ, muốn khống chế hắn ý nghĩ là không thể nào.

Con cái lớn, sẽ tự có tam quan, hình thành hành động chuẩn mực của mình. Hắn lúc này vẫn giữ một bộ lề thói cũ, quả thật quá lỗi thời, không hợp với hoàn cảnh.

Mà Từ Tiểu Bạch không những đã lớn, hắn còn là Từ gia đệ nhất thiên tài, Thiên Vân Thành đệ nhất thiên kiêu, mười tám tuổi đỉnh phong cảnh cao thủ, tiền đồ vô lượng.

So với Từ Tiểu Bạch, Từ Nghĩa quả thật có chút kém sắc.

Nhưng hắn vẫn là vì Từ Tiểu Bạch mà kiêu ngạo, chính hắn đã dạy dỗ nên Từ Tiểu Bạch ngày nay.

Không có hắn, Từ Tiểu Bạch cũng không thể có thành tựu ngày hôm nay.

Nhưng Từ Chấn Thiên lời nói liền cảnh tỉnh hắn, thái độ của hắn đối với Từ Tiểu Bạch đã quá cũ kĩ, cần phải thay đổi.

Từ Nghĩa biết sai, không đáp lời, Từ Chấn Thiên nhìn vào ánh mắt hắn biết hắn đã lĩnh hội ý của mình liền cười cho qua.

Cha con bọn hắn chuyện, hắn cũng không cần quá quan tâm.

Hắn chỉ cần bảo vệ Từ gia đệ nhất thiên tài, tương lai tộc trưởng, người lãnh đạo Từ gia quật khởi mà thôi.

Lúc này Tiếu Mị Mị bên kia chiến đấu cũng tới lúc căng thẳng nhất, Lưu Vấn có chút không chịu nổi Tiếu Mị Mị khắp nơi tiến công vây đánh hắn áp lực, đành phải xuất đại chiêu quyết liều một cái thắng thua, nếu kéo dài chỉ sợ hắn liền phải chết:

“ Lưu gia kiếm pháp - sóng thần đổ bộ!”

Lưu Vấn như là hùng ưng tung cánh nhảy lên thật cao, lúc nhảy lên trên người hắn khí thế cũng điên cuồng tăng lên, sau lưng hắn giống như là kéo lên một tấm màn nước, cả người theo sóng mà lên, như một cơn sóng thần biểu hiện đầu tiên, sóng cao vạn trượng. 

Nhảy lên chừng mười lăm mét, Lưu Vấn hết đà, hắn bắt đầu từ phía trên trụy lạc mà xuống như là sóng thần phủ xuống đại địa, mang theo kinh khủng lực đạo cuốn trôi tất cả mọi thứ.

Cho dù là hoa màu, động vật, nhà cửa, con người... không một thứ gì là nó không cuốn trôi, nó mang theo hủy diệt phá tan mọi thứ dục vọng hướng mắt đất ép tới.

Mà trên tay Lưu Vấn kiếm lại tỏa ra một cỗ oán hận chi ý, như là gặp phải mình sinh tử đại thù.

Cái này sóng thần, chính là biển cả báo thù nhân loại, vì nhân loại phá hư nó bình yên, đánh cắp đồ vật của nó.

Tiếu Mị Mị ánh mắt híp lại, trong giây lát này, nàng liền hiểu được kiếm ý của đối phương là như thế nào luyện thành.

Trên người khí thế điên cuồng kéo lên cao, Tiếu Mị Mị mái tóc không gió tự bay, trên tay phải nàng ngưng tụ ra một cái to lớn quang cầu màu hồng, bên trong có từng dòng khí xoáy hướng tâm cầu di chuyển vào bên trong, sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh.

Tiếu Mị Mị cũng kiều quát một tiếng:

“ Cực Nhạc Ma Công - đại cực ma chưởng!”

Lần này nàng không hề dùng hai tay mà chỉ dồn sức dùng nội lực mở ra một cái to lớn đại cực ma chưởng tới đối phó Lưu Vấn đánh xuống kiếm chiêu cùng kiếm Ý.

Trong tay nàng hồng cầu như là một cái hố đen, năng lượng theo dòng chảy di chuyển vào tâm cầu đều đang nhanh chóng biến mất, thần dị vô cùng.

Đây chính là Âm hậu Cực Nhạc ma điển chỗ lợi hại.

Tiếu Mị Mị đồng thời cũng triển khai ra đại cực ma chưởng chưởng ý, để nó tốc độ thôn phệ càng trở nên nhanh hơn, càng triệt để hơn.

Lưu Vấn đánh xuống một kiếm, như là cao vạn trượng sóng thần vào bờ đánh xuống mặt đất muốn cuốn trôi tất cả, nhưng đáng tiếc lúc này hắn liền gặp được một cái cực kì khó chơi chốt chặn.

Kiếm của hắn trảm lên Tiếu Mị Mị đại cực ma chưởng, nhưng lại giống như là chém lên một cái kẹo dẻo bị lấn vào một chút sao đó lại nẩy ra, mà nội lực cùng kiếm ý của hắn như là sóng thần đổ tới rơi vào cái này to lớn đến so với người Tiếu Mị Mị còn lớn hai ba lần đại cực ma chưởng lập tức bị biến mất vô tung vô ảnh.

Lưu Vấn trợn tròng mắt có chút không dám tin.

Càng cố chém vào phá giải chiêu thức đối phương,Lưu Vấn liền cảm thấy cản lực càng lớn, lực đàn hồi trở lại càng mạnh.

Cái này to lớn kẹo dẻo lại đang không ngừng cùng kiếm hắn đối kháng lại vừa hấp thu của hắn kiếm ý, nội lực, khí thế, tất cả đi tới trung tâm vòng xoáy liền biến mất vô ảnh vô tung, vô cùng quỷ dị.

Lưu Vấn không nhịn được thét dài một tiếng:

“ không thể nào, không thể nào. Ngươi làm sao có thể làm được, làm sao có thể làm được. Nội lực của ta, trả cho ta. Nội lực của ta đi đâu rồi?. Ngươi là yêu nữ, là tà phái người, ta nhất định phải giết ngươi!”

Lưu Vấn giống như là có chút thần kinh không ổn định điên cuồng gào to, nhưng hắn gào to như vậy cũng không có ích gì.

Tiếu Mị Mị lúc này cười nhạt nói:

“ ta vốn dĩ là tà phái người, không cần công bố thêm. Còn ngươi, hôm nay chết chắc rồi!”
— QUẢNG CÁO —