Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 392: Ném cửa sắt



Triệu Vô Cực mỉm cười nói:

“ ồ, ngươi cho rằng không được sao?”

Triệu Vô Cực quay lại đối với Từ Tiểu Bạch nói gì đó, Từ Tiểu Bạch gật đầu, phân phó một cái người đệ tử của Từ gia rất nhanh chạy đi.

Chỉ một lát sau, tên kia dẫn theo một đám người vác một cái dày hai thốn cửa sắt trở lại.

Cái này cửa sắt chính là bọn hắn thuận tiện từ một nhà giàu gần đó gỡ ra, đương nhiên bọn hắn cũng trả đủ tiền xem như là mua cửa.

Triệu Vô Cực gật đầu nhìn mười người Từ gia đệ tử vác tới cửa sắt, hắn hài lòng gật đầu một cái.

Cửa sắt này cao hai mét rộng một mét, lại dày hai thốn.

Cho dù là phá cương nỗ cũng đừng hắn bắn xuyên qua được nó.

Triệu Vô Cực cười nói:

“ nếu chúng ta dùng nó làm lá chắn xông tới, lấy tốc độ của bốn vị đỉnh phong cao thủ, ngươi nghĩ các ngươi thủ nỗ bị chúng ta tiếp cận xong có cơ hội phát ra không?”

Thanh Vô Điền run giọng nói:

“ ngươi xem chúng ta là ngu ngốc sao? Các ngươi có thể hợp sức mười ngước vác ngang cái cửa, vậy còn có thể dựng thẳng lên cửa làm lá chắn xông tới sao?”

Triệu Vô Cực không nói, hắn ra hiệu cho mười người đặt xuống cửa lớn.

Cả mười người đầu đầy mồ hôi dựng thẳng lên cửa lớn, lúc này mọi người ánh mắt hiếu kì nhìn về phía Triệu Vô Cực, không biết hắn muốn làm cái gì.

Triệu Vô Cực đi lại tới trước của lớn, xoay xoay hai vai một lát, sau đó thuần thục hai tay nắm vào hai bên cửa.

Thanh Vô Điền cảm giác cực độ không ổn, chẳng lẽ tiểu tử này còn có thể một mình vác lên cửa lớn không thành?

Hắn cho rằng hắn là ai? trời sinh thần lực sao? Cánh cửa kia ít nhất cũng có một ngàn kg, hắn muốn dựa vào sức một người liền vác nổi sao?

Tuy nói võ giả có nội lực bổ trợ có thể mang lên vật nặng rất nhiều so với sức lực vốn có của mình, nhưng nhìn hắn cái kia gầy cơ thể không thể nào bưng lên nổi cửa sắt này a.

Hắn là đang làm trò để phân tán sự chú ý của ta sao?

Thanh Vô Điền đang mải suy nghĩ, Triệu Vô Cực bên kia cương khí đã sáng lên.

Hai tay hắn có thể đơn độc mỗi tay mang năm trăm kg vật nặng, hai chân tổng hợp là năm trăm cân, cả cơ thể phụ trọng một ngàn năm trăm cân nhưng vẫn thi triển thân pháp bình thường, đây cũng là do hắn thời gian dài luyện tập cơ sở luyện thể trảo pháp mà phát sinh ra tình huống.

Bởi vì Triệu Vô Cực trước đây phá vỡ giới hạn cơ thể bản thân mình, sau đó hắn lại không hề từ bỏ tu luyện cơ sở luyện thể trảo pháp khiến cho hắn lực lượng mỗi lần đều có gia tăng.

ở dưới Thôi Tình cốc Triệu Vô Cực một năm liên tục luyện tập môn cơ sở luyện thể trảo pháp này khiến cho hắn khí lực đã đạt đến một cái rất đáng sợ trình độ.

Chỉ thấy Triệu Vô Cực hai tay gân xanh nổi lên, cơ bắp như là sắt thép phồng lên khiến cho áo của hắn cũng bị kéo căng lên, Triệu Vô Cực năm ngón tay siết chặt vào hai bên của, bắt đầu dồn lực nhấc lên cửa sắt.

Nhấc lên lúc nào cũng là giai đoạn khó khăn nhất, Triệu Vô Cực tuy rất khỏe nhưng một mình nhấc lên cái này cửa sắt cũng rất tốn sức.

May mắn hắn có nội công bổ trợ, bởi vậy cố gắng một phen vẫn là dần dần có thể nâng nó lên khỏi mặt đất.

Thanh Vô Điền cùng đám người Thanh Thành kiếm phái ánh mắt đều trợn to, đây là cái gì khí lực?

Một cái dài hai mét rộng một mét dày hai thốn cửa sắt mười người võ giả mới có thể nâng lên được, trong khi đó cũng là rất cố hết sức.

Vậy mà Triệu Vô Cực chỉ cần dựa vào của mình sức lực, vận lên nội công liền có thể khiến nó di chuyển, hắn còn đang không ngừng nhấc lên nó, khiến cho nó càng ngày càng lên cao.

Thanh Vô Điền trong lòng như chìm vào đáy vực, Triệu Vô Cực chỉ cần ôm lấy cái này cửa sắt xông tới, bọn hắn cho dù trong tay có phá cương nỗ cũng chưa chắc có thể đã bắn trúng được mấy cái.

Bốn vị đỉnh phong cảnh một khi đột tiến ra, bọn hắn chỉ có thể còn một con đường chết.

Chưa kể Từ gia trưởng lão hội cũng có thể học theo bọn hắn, mỗi người nâng một cái khiên sắt, sáng lên cương khí bảo vệ, như vậy phá cương nỗ liền bị giảm đến cực lớn uy lực, không thể nào gây hại được đến bọn hắn.

Lúc này không chỉ Thanh Vô Điền tuyệt vọng mà không ít Thanh Thành kiếm phái đệ tử đều tuyệt vọng.

Đám đệ tử lúc này đã có không ít người ánh mắt đảo quanh, lòng mang dị tâm, muốn tìm đường thoát cho bản thân mình.

Cơ bản bọn hắn lúc này không nhìn thấy chiến thắng hi vọng, đối thủ quá cường đại, cường đại qua cả sự tưởng tượng của bọn hắn.

Triệu Vô Cực nhấc lên cửa sắt không chỉ khiến Thanh Thành kiếm phái người ở đây sợ hãi, mà còn là toàn bộ Thiên Vân Thành đang đứng xem võ giả đều sợ hãi.

Không ngừng có tiếng hít khí lạnh truyền tới, bọn hắn thật không dám tin, trên đời này lại có được võ giả có khí lực lớn đến như vậy.

Trừ khi là tu tiên giả, võ giả khí lực cho dù là trời sinh thần lực đều có cực hạn. Nâng lên cái cửa sắt kia, trên giang hồ nếu có người làm được, vậy chỉ sợ không quá số ngón tay của một bàn tay người.

Hôm nay bọn hắn trông thấy Triệu Vô Cực hành động, quả thật là mở rộng tầm mắt.

Khí lực lớn như vậy, chỉ cần để hắn cận chiến đánh trúng một chiêu, chắc chắn thụ thương cực nặng, thậm chí ngất đi không tỉnh lại được.

Thảo nào lúc trước Ân Sùng lão tổ lại bại nhanh lại triệt để đến như vậy.

Bị dạng này khỏe đến khó tin võ giả đánh trúng, không tại chỗ gãy xương chết đi, đã xem như hắn đủ cứng rắn.

Đằng sau không ngừng truyền tới tiếng hít vào khí lạnh cùng kinh ngạc cảm thán, nhưng Triệu Vô Cực không hề quan tâm, hắn nâng lên cửa sắt, sau đó hai tay chống thẳng lên, để ngang trên đầu mình.

Triệu Vô Cực cười lạnh nói:

“ Thanh Vô Điền, ngươi nghĩ ta không nâng nổi sao? Thanh Thành kiếm phái đệ tử nghe đây, các ngươi có một cơ hội cuối cùng để rời đi. Hãy nghĩ cho kĩ, Thanh Thành kiếm phái cho các ngươi được cái gì, các ngươi có đáng vì bọn hắn bán mạng hay không? Các ngươi chết, ở nhà thê tử các ngươi có theo kẻ khác hay không, phụ mẫu các ngươi ai chăm sóc?”

Triệu Vô Cực bắt đầu lung lạc tinh thần chiến đấu của bọn hắn, khiến cho không ít Thanh Thành kiếm phái đệ tử đang cầm trong tay thủ nỗ cũng bắt đầu ánh mắt suy nghĩ, mũi nhọn cũng không hướng về hắn nhắm vào nữa mà là chỉ xuống đất, sĩ khí nhanh chóng thẳng hàng.

Chưa đánh bại đối thủ nhưng trước đánh tan ý chí của đối thủ, như vậy ra tay sẽ cực kì đỡ tốn công sức, đây chính là một cái tiểu thủ đoạn mà thôi.

Thanh Vô Điền quát lạnh nói:

“ đừng nghe hắn mê hoặc, hắn cầm cái kia cửa lớn có thể di chuyển nổi sao? Đến lúc đó các ngươi thoải mái di chuyển tấn công, hắn nhất định phải chết!”

Triệu Vô Cực nghe nói vậy, hắn cũng không vội phản bác mà chỉ là nhìn đám người kia phản ứng.

Quả nhiên Thanh Vô Điền quát lạnh cũng không đưa đến bao nhiêu tác dụng, đám người kia ý chí chiến đấu đã sớm tan rã.

Phu thê như chim đậu cùng một cành, có việc mệnh ai người nấy bay, ở thế giới này xảy ra còn không ít, huống hồ là bọn hắn chỉ là trả tiền học võ Thanh Thành kiếm phái đệ tử, sao có thể vì Thanh Thành kiếm phái bán mạng.

Triệu Vô Cực ý đồ đã đạt được, bây giờ chính là từng bước ép sát, bắt bọn hắn phải nhanh chóng chọn lựa.

“ đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi, ta cùng ba vị đỉnh phong cao thủ một khi xông lên, vậy thì muốn chạy cũng đã muộn rồi, lúc đấy các ngươi chỉ còn một con đường chết mà thôi!”

“Thanh Vô Điền, ngươi thực sự nghĩ ta sẽ ngốc hề hề mang lên cái này nặng nề lá chắn cường công các người sao? Ta chỉ là đang cùng các ngươi đùa giỡn mà thôi!”

Thanh Vô Điền lúc này trong lòng đã sớm bị Triệu Vô Cực thần lực dọa sợ, mỗi câu nói của Triệu Vô Cực ẩn chứa ý tứ đều có thể khiến hắn sợ bóng sợ gió một phen, lúc này Triệu Vô Cực nói ra như là hắn còn có cái gì đại chiêu có thể công phá bọn hắn phòng thủ, điều này càng là làm cho Thanh Vô Điền tuyệt vong đến cực hạn.

Một chiêu thôi còn chưa đủ, hắn còn có chiêu khác?

Triệu Vô Cực không quay đầu lại mà chỉ đè thấp giọng đối với Từ Tiểu Bạch nói:

“ lát nữa ta xử lí xong hết đám cầm thủ nỗ, các ngươi sau đó mới xông lên!”

Nói xong hắn trên tay bắt đầu chuyển động, chỉ thấy cực kì nặng nề cửa sắt bắt đầu bị hắn dùng nhục thân lực lượng xoay tròn lên.

Hai tay cơ bắp căng phồng, áo của hắn cũng không chịu nổi cơ bắp của hắn căng lên mà bắt đầu nứt ra, để lộ Triệu Vô Cực bên trong cánh tay từng khối như là sắt thép cơ bắp.

Cửa sắt càng xoay càng nhanh, càng xoay càng mạnh mẽ.

Nó gần như là cuốn lên không khí phong bạo, Triệu Vô Cực đứng tại chỗ nhưng xung quanh từng luồng khí xoáy ở quanh cơ thể hắn cuốn tròn lên, lúc này hắn như là phong thần hàng lâm, khí thế đáng đến cực hạn.

Bây giờ không cần nói mọi người đều hiểu, Triệu Vô Cực chính là muốn xem cái này cửa sắt như là một cái mở đường quân cờ, để hắn có thể mạnh mẽ xông vào phá tan Thanh Thành kiếm phái hàng phòng thủ.

Triệu Vô Cực xoay cửa sắt càng lúc càng nhanh, cuồng phong cuốn lên cũng càng lúc càng mạnh, cuồng phong tuy ở rất xa Thanh Thành kiếm phái đệ tử, nhưng nó giống như là một cái tâm linh cơn bão, đánh tan bọn hắn ý chí chiến đấu.

Như là đè sập lạc đà cuối cùng cọng cỏ, một người không chịu nổi áp lực, vứt xuống thủ nỗ liền quay người phi thân bỏ chạy.

Có người làm mẫu, liền có người thứ hai thứ ba.

Trong chốc lát, trên hàng phòng thủ của Thanh Thành kiếm phái liền thiếu đi bốn mươi người.

Đám người kia, chính là không có gia đình bị khống chế trong tay Thanh Thành kiếm phái, lại đối với Thanh Thành kiếm phái không có bao nhiêu trung thành đáng nói.

Còn lại người, đều là đệ tử lâu năm, hoặc là bị Thanh Thành kiếm phái khống chế thân nhân.

Triệu Vô Cực mỉm cười, thế này đã đạt tới mục đích, hắn không còn chần chờ nữa, rống to một tiếng, tay phải năm vòng âm dương hoàn mạnh mẽ hiện lên, Triệu Vô Cực cũng thuận thế ném ra cửa sắt:

“Rống”! Rống! Rống! Vô Cực bảo điển - cương nhu biến!”
— QUẢNG CÁO —