Hắn lời này vừa ra, phía dưới bang chúng như được chích một liều tinh thần dược tề, lập tức sĩ khí phấn chấn không ít dù sao bang chủ cũng là linh hồn của bang phái.
Lan Ngọc Tự xuất hiện, bên ngoài vây xem quần chúng cũng là sôi trào.
Một người hào hứng bừng bừng nói:
“ Nhìn, Thanh Lang bang bang chủ xuất hiện, kịch chính chuẩn bị bắt đầu rồi. Không biết là họ Triệu thiếu niên sẽ chiến thắng hay là Lan bang chủ sẽ ra tay tàn nhẫn tiêu diệt thành công một cái thiên tài! ”
Một cái khác cũng lập tức phụ họa:
“ Nếu Triệu Vô Cực có thể thắng không phải liền là viết nên một cái kì tích sao? một mình hắn diệt hai cái bang hội mạnh nhất Thiên Giang thành, thử hỏi Thiên Giang thành ai còn dám cùng hắn tranh phong? ”
Người kia lại cảm khái nói:
“ Thiên tài a thiên tài, quả nhiên là không thể dùng lẽ thường cân nhắc! nhìn hắn cũng không bao lớn đi, vậy mà chiến lực lại kinh người như vậy, nếu hắn chết ở đây ta thật là cảm thấy đáng tiếc! ”
Một cái nhìn như cùng Thanh Lang bang có quan hệ người lập tức vặn hỏi:
“ Vậy ý ngươi là Lan bang chủ nên chết trong tay hắn đúng không? hừ, ngươi đang đứng trước cổng Thanh Lang bang lại dám trù ẻo Thanh Lang bang bang chủ cẩn thận chết thế nào cũng không biết! ”
Người này lập tức dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn:
“ Đừng tưởng ngươi cùng Thanh Lang bang có một chút quan hệ liền ngon, không cần ở đây dọa người. Lão tử sợ Thanh Lang bang cũng không tới lượt sợ ngươi! Ngốc bức hàng. Ta nói chính là tiếc hận mà thôi cái lỗ tai nào của ngươi nghe ta trù ẻo Thanh Lang bang bang chủ rồi. Ngu ngốc! ”
Tên này vừa ra chính là một hồi mắng chửi, người vừa vặn hỏi lập tức giận tím mặt, nhưng lại không phản bác được cái gì.
Một người tinh mắt hô lên:
“ các ngươi mau nhìn, không phải nói Thanh Lang bang mới chiêu mộ được hai cái khách khanh trưởng lão sao? ta nhìn đoàn người kia có Thanh Lang bang đại tiểu thư, nhị công tử cùng quản gia. Một cái trong đó chắc chắn là Trưởng lão rồi, thế còn một cái đi đâu? ”
Một người cũng gật đầu nói:
“ Đúng a, chả lẽ lâm trận bỏ chạy. Không đúng, bọn họ là ba đánh một cũng không cần sợ như thế a. chả lẽ Thanh Lang bang có cái gì tính toán riêng sao? ”
Mọi người dồn dập thảo luận, người xem ở xa lại không hiểu nội tình chỉ có thể tự mình phỏng đoán trong đó môn đạo, bên trong Thanh Lang bang sân lớn đại chiến đã muốn nổ ra.
Lan Ngọc Tự nói xong câu lúc nãy lập tức rút ra kiếm của bản thân, dưới chân đạp mạnh một cái lao thẳng tới Triệu Vô Cực.
Tên kia Độc trưởng lão cũng lập tức phi thân theo sau, hai người một trái một phải lập tức hình thành thế gọng kìm vây kín Triệu Vô Cực hai bên.
Những tên kia bang chúng rất hiểu ý lập tức ở hai bên tránh xa ra nhường cho bọn họ bang chủ đất trống để có thể thoải mái chiến đấu. dù sao bọn họ cũng không thể đả thương được Triệu Vô Cực, cho dù góp vào cũng vô dụng ngược lại còn có thể oan uổng bỏ mạng.
Lan Ngọc Tự lập tức từ bên trái Triệu Vô Cực xông tới vung kiếm đâm thẳng ra nhắm thẳng hắn ngực.
Chiêu này cũng không có cái gì hoa chiêu biến hóa, chỉ đơn giản là một kiếm đâm thẳng tới thăm dò mà thôi.
Triệu Vô Cực từ lúc hai người xông tới vây công tinh thần đã kéo căng, hắn chăm chú vào hai người từng động tác nhỏ. Lan Ngọc Tự xông tới, hắn chân hơi bước dời về sau một bước yên tĩnh chờ đợi Lan Ngọc Tự kiếm đâm tới.
Lan Ngọc Tự thấy đối phương đứng yên không động tĩnh cũng không hề cho rằng đối phương là kẻ ngốc, kẻ ngốc đã không có bản lĩnh tới Thanh Lang bang đánh thương bọn họ nhiều như vậy người, kẻ ngốc cũng không có bản lĩnh hiểu rõ ám sát cùng sử dụng tâm kế tìm ra bọn họ chủ sự sau màn.
Nhưng kiếm đâm ra cũng không thể chỉ vì thế mà thu hồi, hắn một kiếm vẫn là đâm thẳng tới, hắn đối với kiếm của mình vô cùng tự tin, cho dù Triệu Vô Cực có hoa chiêu gì hắn đều có thể ứng phó.
Độc trưởng lão tốc độ cũng không chậm lập tức từ bên phải bọc đánh mà tới, hắn lập tức hướng Triệu Vô Cực đầu vung đao lên.
Tên Độc trưởng lão này vốn là một cái cường tráng trung niên nam tử, hắn đao thì lại mạnh mẽ vô cùng, đi chính là cương mãnh lộ tuyến.
Một đao bổ xuống, cuồng phong kéo lên, Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đao chưa tới nhưng đao phong giống như là muốn cắt hắn làm hai rồi vậy.
Lúc này Triệu Vô Cực liền động. Trên tay hắn Ẩm huyết thủ sáo đã sớm mang vào, hai tay lập tức như giao long xuất hải hướng trước ngực chộp lại, tốc độ xuất thủ nhanh vô cùng, hầu như chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh mà thôi.
Bành!
Một tiếng không khí bị ép bạo vang lên, Lan Ngọc Tự kiếm lập tức bị hắn chụp vào giữa hai lòng bàn tay, Triệu Vô Cực mắt nhìn Lan Ngọc Tự khóe môi cười lạnh.
Lan Ngọc Tự cảm giác có chút không ổn lập tức muốn rút ra kiếm của mình, đáng tiếc hắn vừa dùng sức một kéo lập tức phát hiện kiếm của mình giống như là đang dính chặt vào tay Triệu Vô Cực như vậy, cho dù hắn dùng sức thế nào cũng kéo không ra.
Đương nhiên là không thể kéo ra, muốn kéo ra trừ khi là có nhục thân so với Triệu Vô Cực càng cường hoành nếu không bị hắn bắt trúng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh mà thôi.
Triệu Vô Cực lập tức dùng sức lôi kéo, hắn hướng kiếm của Lan Ngọc Tự đưa sang bên phải lập tức đỡ lẫy đao của Độc trưởng lão như là phá không đánh xuống!
Keng!
Cả Triệu Vô Cực lẫn Lan Ngọc Tự kều cảm giác được một cỗ cự lực từ trên thân kiếm va chạm truyền lại tới tay của hai người, Lan Ngọc Tự lập tức lòng bàn tay tê rát khó nhịn, Triệu Vô Cực thì nhờ có Ẩm huyết thủ sáo bảo vệ mà không cảm thấy làm sao.
Độc trưởng lão thấy Triệu Vô Cực một chiêu dùng kiếm đỡ đao ứng biến tuyệt diệu này liền mượn đao thế ở trên lưỡi kiếm gọt ngược mà lên, muốn một đao chém đứt năm ngón tay của hắn.
Triệu Vô Cực vô cùng nhanh chóng buông tay, nhân lúc Lan Ngọc Tự đang bởi vì lòng bàn tay đau rát mà thất thần trong chốc lát hướng hắn xông lại gần.
Triệu Vô Cực cùng Lan Ngọc Tự khoảng cách lập tức được rút ngắn, hai người trong nháy mắt đối mặt với nhau.
Lan Ngọc Tự hơi hốt hoảng, không ngờ đối phương cùng lúc bị hai người vây công mà còn có thể ứng đối linh hoạt như vậy lập tức bị Triệu Vô Cực nhân thời cơ tiến tới.
Hắn vốn cầm kiếm có thể ở khoảng cách xa thoải mái tấn công Triệu Vô Cực nhưng một khi bị Triệu Vô Cực cận thân vậy thì lại là một vấn đề khiến hắn phải đau đầu.
Triệu Vô Cực vận chuyển Tử Hà Bất Diệt thần công, trên tay phải hắn lập tức xuất hiện một vòng hoàn chỉnh âm dương hoàn, hắn lấy tốc độ cực kì tấn mãnh đánh ra một chưởng này, thẳng vào Lan Ngọc Tự tim.
Một chưởng này nếu thành công Lan Ngọc Tự hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Triệu Vô Cực đối với mình chưởng pháp rất tự tin.
Lan Ngọc Tự nguy cơ giáng lâm khiến hắn cả người lông tơ dựng đứng, sau lưng mồ hôi lạnh đổ ra, hắn vội vàng thu kiếm hoành đảo trước ngực, một tay thì để phía sau thân kiếm vận công dữ dội để cùng Triệu Vô Cực đối chưởng này.
Đương nhiên hắn vẫn dùng kiếm là chủ lưu thủ đoạn đối phó Triệu Vô Cực một chưởng này, mượn nhờ kiếm cứng rắn mà giảm bớt nội công xung kích.
Ầm!
Một tiếng nổ truyền ra, không khí xung quanh lập tức bị chưởng lực bắn ngược mà ra, đám bang chúng ở một bên vây xem liền không thể chịu được đưa tay che mắt một chút.
Ở giữa trung tâm va chạm, Triệu Vô Cực sừng sững mà đứng, Lan Ngọc Tự thì lại phải lùi lại ba bước mới có thể đứng vững thân hình, cao thấp thấy rõ vô cùng.
Triệu Vô Cực nội lực số năm thua Lan Ngọc Tự nhưng chất lượng lại vô cùng tinh thuần cùng cô đọng. trải qua lần lượt các trận đại chiến hắn linh lực được rèn luyện so với trước đây càng thêm tinh thuần dũng mãnh, không phải là trước kia Triệu Vô Cực chỉ cắn đan tu luyện có thể so sánh.
Lan Ngọc Tự bị đẩy lùi, trên mặt hắn lập tức hiện lên vẻ ửng đỏ, có thể thấy được hắn đang bị khí huyết đảo loạn, không hề dễ chịu một chút nào.
Triệu Vô Cực muốn truy đuổi nhưng Độc trưởng lão không hề cho hắn một cơ hội nào, hắn lập tức hướng Triệu Vô Cực triể khai thế công.
Độc trưởng lão thấy Lan Ngọc Tự bị Triệu Vô Cực đánh lui, khí huyết đảo loạn muốn tranh thủ cơ hội cho hắn khôi phục một chút sau đó hai người cùng vây công Triệu Vô Cực, mài chết cái này thiếu niên thiên tài.
Trước đây hắn nghe nói về Triệu Vô Cực chỉ là khinh bỉ cười thầm, một cái thiếu niên có thể mạnh như thế nào, trách là trách Hắc Kình bang quá phế vật mà thôi.
Cả một đám lớn như vậy cũng không thể nào giết chết một cái thiếu niên, còn muốn ở Thiên Giang thành xưng hàng đầu bang hội, đúng là một lũ ngốc bức.
Lần này gặp phải quả nhiên mở mang tầm mắt, đối phương không những xông thẳng vào Thanh Lang bang lại còn ở giữa Thanh Lang bang mở ra đại đồ sát, giống như ma thần hàng thế, lại giống như trong vạn quân chiến thần, dũng mãnh chi khí không người có thể địch.
Hắn cũng biết rõ thực lực của Lan Ngọc Tự là như thế nào, so với hắn không kém bao nhiêu.
Nếu hôm nay không cẩn thận hai người bị Triệu Vô Cực đánh bại vậy thì không có mặt mũi ở trên giang hồ lăn lộn nữa rồi. Tất nhiên hắn cũng còn một số là bài tẩy chưa lật, nhưng hắn không muốn vì đối phó một cái thiếu niên mà phải sử dụng đến những thứ này.
Độc trưởng lão lập tức múa đao xông tới, trở tay chính là một thức vô cùng uy mãnh bá đạo trảm thức đao pháp.
“ Hỏa cương đao pháp - Hỏa bộc trảm! ”
Hỏa cương đao pháp chính là của hắn thành danh đao pháp, tu luyện đã rất lâu có thể nói là lô hỏa thuần thanh dùng vô cùng tiện tay.
Một thức hỏa bộc trảm này là ngưng tụ nội lực trong cơ thể trảm mạnh đối phương, trên đao không chỉ có đại lực lượng của thể chất mà còn ngưng tụ một cỗ bộc phát lực lượng.
Chỉ cần Triệu Vô Cực dám đón đỡ, hắn sẽ gặp phải hai làn sóng tấn công từ chiêu thức này.
Đương nhiên đấy nếu là hắn đỡ! Triệu Vô Cực võ công vốn lấy thân pháp cùng trảo pháp kết hợp mà thành, xưa nay đều không lấy ngạnh kháng phương thức mà trưởng thành.
Hắn Thiên Địa Tinh biến chưởng sở dĩ thường sử dụng là vì đánh tan đối phương thế tới mới sử dụng.
Trước tiên đánh tan đối phương mũi nhọn, sau đó bay ra của mình mui nhọn, dẫn nhịp trận đấu đi về hướng mà hắn muốn. đây chính là cách Triệu Vô Cực chiến đấu.
Đao pháp, cho dù tinh diệu tới đâu cũng phải trảm trúng mới có lực sát thương.
Triệu Vô Cực dưới chân khẽ nhích, Thủy Thượng Phiêu thân pháp sử dụng ra, hắn giống như là một cái quỷ ảnh lập tức từ nguyên vị trí lùi lại phía sau một chút, trong gang tấc đó né ra Hỏa cương đao pháp của Độc trưởng lão.
Nhìn giống như là Triệu Vô Cực may mắn né được, nhưng trên thực tế hắn là chủ động né tránh cùng hoàn toàn làm chủ cuộc chiến.
Hắn biết Độc trưởng lão đao dài tới đâu? có thể trảm trúng hắn hay không? Độc trưởng lão tư thế chém xuống còn dư lực hay không? có thể rướn người thêm một chút hay không?
Những thứ này trong giây lát giao thủ đều được Triệu Vô Cực suy tính cẩn thận trong đầu.
Võ giả nếu không chú ý những thứ này sợ là đều đã sớm chết, không có mấy ai tu luyện được đến cảnh giới như hắn.
Triệu Vô Cực lập tức nhân cơ hội đối phương mới sử xuất ra võ kĩ, lực cũ đã hết lực mới chưa sinh lập tức phản công.
Tay hắn lập tức cong thành ưng trảo hướng Độc trưởng lão cổ họng nhắm tới, muốn một trảo bóp nát cổ họng đối phương.
Độc trưởng lão đúng là lực mới chưa sinh, hắn lúc này bị Triệu Vô Cực cực kì nhanh chóng tấn mãnh phản công cũng làm cho choáng ngợp.
Hắn lúc này liền hiểu cảm giác của Lan Ngọc Tự lúc nãy, đối phương ra tay tốc độ cứ như là tùy thân mị ảnh, lại như một cái độc xà tiềm hành bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra cắn hắn một cái.
Một khi xông ra liền là thế nhanh như sét đánh, sát ý nặng nề cô đọng.
Triệu Vô Cực lúc này cũng tiện thể phóng thích sát khí của bản thân xem có tác dụng gì lớn không, hắn đối với sát khí hơi có chút xem thường, từ trước tới nay chưa hề có ai dùng sát khí có thể chấn nhiếp được hắn.
Triệu Vô Cực không bị chấn nhiếp không nghĩa là người khác không bị. Độc trưởng lão chính là một cái ví dụ điển hình.
Lúc này hắn chính là bị Triệu Vô Cực sát khí chợt hiện chấn nhiếp tinh thần.
Đối phương tại sao có thể có được kinh khủng như vậy sát khí? Độc trưởng lão trong lòng kinh sợ, trăm mối không có lời giải.
Triệu Vô Cực tuổi nhìn còn nhỏ, nhưng giết người sợ rằng so với hắn cả đời còn nhiều, cũng bởi vì hắn không chủ động đi thu thập sát khí, oán khí nên sát khí của hắn vô cùng tinh túy cô đọng.
Hoàn toàn là từ biển thây tích lũy đi ra, mà không giống một số người chủ tu sát khí, thu nhập sát khí.
Sát khí tuy nhiều tuy hung mãnh, lại vô cùng tạp. Giống như tên béo.
Bên ngoài thì có vẻ tốt, nhưng bên trong thì không ra sao, toàn là mỡ. bị đánh trúng nhược điểm liền không còn lực tác chiến.
Kinh sợ thì kinh sợ, nhưng hắn dù sao cũng là một cái lâu năm nhị lưu cao thủ.
ở trên giang hồ lăn lộn nhiều ít nhiều cũng đối với chém giết có một chút sức miễn dịch, bị sát khí chấn nhiếp thời gian ngắn liền lập tức tỉnh táo lại ngay.
Ánh mắt hắn lấy lại tiêu cự trong chốc lát, chào đón hắn chính là Triệu Vô Cực một trảo xông tới trước cổ, lâp tức muốn bóp nát cổ hắn.
Độc trưởng lão lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng, cả người giống như phản xạ tự nhiên hơi ngửa người ra sau một chút.
Hắn lúc này mới lấy lại được tinh thần, lập tức tìm cách tự cứu bản thân.
“ Hỏa cương đao pháp - hỏa hồi vũ! ”
Một chiêu này chính là dùng đao múa vòng tròn để bảo vệ bản thân khỏi bị địch nhân tấn công.
Độc trưởng lão một cái hơi lùi nhẹ tiếp một cái xoay người một vòng múa đao, đao phong không kẽ hở, Triệu Vô Cực không muốn lấy thân thử đao lập tức bị bức lui ra một đoạn.
Triệu Vô Cực rất nhanh liền lại xông tới nhưng lần này Độc trưởng lão đã có thể thở dốc một chút, hắn khổ sở cùng Triệu Vô Cực giao thủ mấy chiêu hét to nói:
“ Lan Ngọc Tự bang chủ, ngươi dưỡng thương xong chưa? ngươi còn xem nữa ta hẳn là phải bại! ”
Đúng vậy, hắn sợ rằng là phải bại. lúc đầu hắn có bao nhiêu khinh thường Triệu Vô Cực thì lúc này hắn có bấy nhiêu sợ Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực tốc độ xuất chiêu quá nhanh, tuy trảo không có gì đặc biệt tinh xảo chỗ nhưng mỗi lần ra tay đều nhắm ngay yếu điểm, chỉ cần lơ là một cái lập tức sẽ bị hắn giết chết.
Độc trưởng lão đương nhiên không muốn hi sinh ở chỗ này, lập tức gọi Lan Ngọc Tự lên vây công Triệu Vô Cực.
Giang hồ đạo nghĩa không lấy nhiều đánh ít ở chỗ này của bọn họ chính là một cái rắm.
Bên ngoài vây xem một cái tai thính người lập tức nghe rõ lời này, quay lại cùng mọi người thảo luận:
“ Ngươi nghe không? Lan bang chủ cùng vị kia họ Độc trưởng lão cùng vây công Triệu Vô Cực mà còn không có chỗ tốt gì, ngược lại từng người đơn đấu e sợ rằng phải bại. Triệu Vô Cực này rốt cục mạnh tới mức nào à? ”
Một cái gần đó cũng là lên tiếng:
“ hắn đúng thật là mạnh tới khó tin, vừa nãy Lan bang chủ đâm ra kiếm hắn còn có thể phản bắt được, dùng kiếm đỡ đao. Một chiêu kia quả là tinh diệu tuyệt luân, ta nhìn mà lòng chỉ có thể cảm khái! ”
Một người lại có chút cười trên nỗi đau người khác nói:
“ Lúc đầu còn tưởng là sẽ nghiêng về một bên chiến đấu, không ngờ Triệu Vô Cực lại đang chiếm thượng phong. Lần này Thanh Lang bang cho dù thắng, danh tiếng cũng mất hết. Lấy nhiều đánh ít không nói, lấy lớn đánh nhỏ còn đánh không lại, quả thật là mất mặt về đến nhà bà ngoại. ”
Một cái bằng hữu của hắn vội kéo tay hắn nói:
“ cẩn thận họa từ miệng mà ra, chúng ta còn đang vây xem đây. đừng nói bừa kẻo người ta nghe được! ”
Tên nam tử vừa nói lúc nãy cũng lập tức ngậm miệng, hắn vẫn là sợ Thanh Lang bang, nhưng hắn nói cũng là sự thật.
Thanh Lang bang lần này thật phải gặp phiền phức, mặt mũi cũng ném đủ nhiều.
Một cái không sợ chết người thì lại nói:
“ Ta nhìn Thanh Lang bang bang chủ cũng không ra sao a, vừa nãy hắn cùng đối phương đánh một chưởng không phải còn bị đánh lui ba bước hay sao? đúng là có tiếng mà không có miếng mà! ”
Lời này vừa ra, lập tức xung quanh ánh mắt lập tức tập trung đến trên người hắn.
Có người là dùng ánh mắt nhìn ngu ngốc nhìn hắn, có người thì là đáng thương hắn, có người lại là phẫn nộ.
Ở đây cũng không ít người có quan hệ cùng Thanh Lang bang người đang vây xem, tên này lại dám mở miệng chê bai Thanh Lang bang bang chủ không khác gì tìm đường chết.
Người này bị nhìn cho có chút không tự nhiên, lập tức ngậm miệng không nói, tranh thủ lẩn trốn vào đám đông chạy đi chỗ khác xem tiếp trận đấu, hắn sợ còn đứng ngay đấy sẽ bị người dùng ánh mắt trừng chết mình.
Lan Ngọc Tự lúc này trong người khí huyết đã bình phục lại, hắn cũng biết không thể để Độc trưởng lão một mình đơn đấu tên này thiếu niên quá lâu, nếu không Độc trưởng lão một khi bị thương, bọn hắn liền muốn bại.
Hắn lập tức múa kiếm xông tới, lần này hắn nhất định phải cùng Độc trưởng lão vây công Triệu Vô Cực thành công, không cho hắn cơ hội thở dốc.
Vừa rồi giao thủ chỉ là tìm hiểu Triệu Vô Cực thực hư, lại bị Triệu Vô Cực đánh suýt trọng thương, lần này hắn không dám khinh địch vừa lên chính là vận dụng toàn lực.
Lan Ngọc Tự sử xuất ra kiếm pháp của bản thân:
“ Thị huyết kiếm pháp - thị huyết phân ảnh trảm! ”
Thị huyết kiếm pháp là của hắn độc môn kiếm pháp, từ lúc tuổi trẻ bản thân ở trong chém giết mà tự ngộ ra, chủ yếu chính là nhắm trúng yếu điểm đối phương mà đánh.
Đương nhiên hắn cũng sẽ có một số kiếm chiêu nhất định nhưng không quá cao minh mà thôi.
Thị huyết phân ảnh trảm là một cái kiếm chiêu dựa vào tốc độ phân ra một cái hư ảnh kiếm dùng để mê hoặc địch nhân trong đó một cái là thật một cái là giả, thật giả lẫn lộn khó mà phân rõ.
Triệu Vô Cực đối với mấy trò phân ảnh kiếm trảm vô cùng quen thuộc, hắn dựa vào kinh người ánh mắt tốc độ lập tức bắt được trong đó chính xác một cái kiếm ảnh, chính là đường kiếm chân thật của Lan Ngọc Tự.
Hắn khóe môi nhếch lên, phân ảnh đúng không? không phải mỗi mình ngươi biết!
Lập tức Triệu Vô Cực sử dụng lên Thủy Thượng Phiêu thân pháp, dưới chân hắn bỗng nhẹ nhàng đong đưa, thân hình lại như là một cái cành liễu trước gió qua lại lắc lư.
Lập tức Triệu Vô Cực tiến vào cực động trạng thái, hắn chỗ đứng lập tức phân ra ba cái tàn ảnh của bản thân hắn, chính là do cao tốc di động lắc lư Triệu Vô Cực hình thành.
Lan Ngọc Tự cũng là một mặt mộng bức, cái này cũng có thể?
Hắn trước giờ gặp qua không ít người có thể dùng kiếm cao tốc phân ảnh trảm, nhưng lại chưa hề gặp được người nào có thể nhẹ nhàng vận dụng thân pháp đến cực hạn phân ảnh như vậy.
Nhưng kiếm đã chém ra, không thể thu hồi, hắn đành phải chọn trong ba cái tàn ảnh một cái trảm tới.
Độc trưởng lão ở bên kia cũng không hề chậm trễ lập tức giáp công, chọn ngoài cùng một cái thân ảnh chém xuống của mình đao.
Xoẹt!
Đao quang kiếm ảnh phá tan hai cái tàn ảnh, Lan Ngọc Tự cùng Độc trưởng lão lập tức cảm giác trên tay một trận hư không, bọn hắn chém hụt, hay đúng hơn là chọn sai đối tượng!
Ba cái tàn ảnh, bọn hắn chém hai cái lại không trúng vào Triệu Vô Cực, quả thật quá xui xẻo.
Chém trật, dưới tay một trận hụt hẫng, hai người lập tức rơi vào thế bị động.
Triệu Vô Cực lúc này bỗng từ trong tàn ảnh hiện ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng hướng Lan Ngọc Tự xông tới.
Lan Ngọc Tự trên tay kiếm còn chưa kịp thu hồi Triệu Vô Cực lại công tới, hắn cảm giác một màn này tốt quen thuộc.
Vừa nãy cũng là hắn đỡ một chưởng suýt nữa trọng thương, lần này không thể tiếp tục đón đỡ chưởng pháp của đối phương.
Hắn cũng từng gặp nhiều nhị lưu cao thủ, nhưng chưa từng gặp người nào nhị lưu cao thủ chưởng pháp vừa mạnh lại quái dị như vậy.
Không chỉ có một cỗ cự đại lực lượng khiến tay hắn run rẩy vì đau đớn mà còn có một cỗ ám kình không ngừng chen hướng hắn kinh mạch xông vào, tiến hành phá hư.
Lan Ngọc Tự bởi vì như vậy mới mất một thời gian đứng yên bình ổn khí tức, tiêu diệt ngoại khí xâm nhập.
Lần này lại bị Triệu Vô Cực công tới hắn cũng là vừa gấp vừa tức.
Sao ngươi lại cứ chọn ta mà đánh? Sao không đánh tên họ Độc kia? Lão tử nhìn như giống dễ bắt nạt hay sao?
Lan Ngọc Tự cảm thấy bản thân bị Triệu Vô Cực khinh thường, hắn giống như trở thành trái hồng mềm, được Triệu Vô Cực ưu tiên chọn nắn.
Bao lâu nay làm bang chủ, hắn uy vọng là thứ không ai dám đi khiêu khích cùng nghi ngờ.
Không ngờ hôm nay lại gặp phải Triệu Vô Cực, liên tục đè lên hắn chọn đánh, Lan Ngọc Tự vô cùng tức giận.
Trong cơ thể hắn khí huyết nội công điên cuồng vận chuyển, Lan Ngọc Tự thừa cơ hội mình kiếm trảm xuống thế không thể thu hồi cũng vì đó biến chiêu, hắn muốn tự cứu bản thân:
“ Thị Huyết kiếm pháp - địa hạ vô trần! ”
Lan Ngọc Tự lập tức mượn thế đi xuống cũng ngồi hẳn xuống, kiếm trong tay lập tức chạm đất sau đó kiếm lập tức quét mạnh một cái bán nguyệt, giống như quét sạch mặt đất bụi trần vậy!
Triệu Vô Cực nếu không né kịp sợ rằng cũng phải bị kiếm chém trúng chân.
Hắn lập tức dưới chân đề khí, hơi nhảy lên nửa bước cao né tránh kiếm chiêu.
Triệu Vô Cực từ trước tới nay tranh đấu đều rất ít khi nhảy lên cao, bởi hắn không muốn ở trên trời làm bia ngắm cho người khác, luôn luôn giữ mình ở mặt đất nếu có thể.
Không phải Lan Ngọc Tự một chiêu này là quét đất hắn cũng không cần phải nhảy lên tránh né.
Độc trưởng lão thấy vậy hai mắt sáng lên, lập tức phối hợp vây công:
“ Hỏa cương đao pháp - hỏa tam tinh! ”
Đao của hắn giống như là một cái ngôi sao vẫn lạc lập tức kéo tới, hướng Triệu Vô Cực chém mạnh.
Triệu Vô Cực phản ứng vô cùng nhanh chóng, hơi nghiêng người né ra một đao này.
Nhưng đó chưa phải là tất cả, hỏa tam tinh chính là ba đường ngôi sao băng, vừa nãy chỉ là một đường còn hai đường.
Đao của hắn lập tức biến đối phương hướng, thẳng ngực Triệu Vô Cực chém vào.
Triệu Vô Cực lúc này thân ở giữa không trung không có mượn lực điểm đao này vừa ở gần hắn, tốc độ lại nhanh vô cùng, khả năng cực cao sẽ chém trúng hắn.
Triệu Vô Cực lúc này cũng là mồ hôi lạnh đổ ra, không ngờ hai tên này trong lúc hạ phong lại có thể dễ dàng ứng đối biến chiêu lập tức hất ngược cái bàn, khiến hắn rơi vào tình thế nguy hiểm.
Hắn lập tức sử dụng hết khả năng bền dẻo của bản thân hướng về sau ngửa người, đây chính là đơn thuần cơ thể di động mà thôi, cũng không có bao nhiêu kĩ xảo đáng nói.
Đáng nói chính là độ bền dẻo của cơ thể cùng khả năng phản ứng của Triệu Vô Cực.
Tam tinh còn một tinh, lần này Triệu Vô Cực đã là nỏ mạnh vung hết đà,, không thể nào né tránh.
Độc trưởng lão giống như thấy được hi vọng chiến thắng trên mặt tức khắc lộ ra dữ tợn nụ cười hét to:
“ Chết đi! ”
Hét to đồng thời, đao cũng hắn cũng biến đổi phương hướng từ trên chém xuống, muốn một đao đem Triệu Vô Cực phân thành hai nửa.
Triệu Vô Cực bây giờ không có điểm mượn lực, thân pháp cho dù tinh xảo cũng vô phương phát huy.
Hắn nhục thân tuy cường hoành, cũng không thể cùng nhị lưu cao thủ lâu năm lấy huyết nhục đối với đao kiếm. Mà đối phương còn là một cái cường tráng trung niên, đao đạo cương mãnh.
Nguy cơ lâm đầu, sát cơ trong tích tắc, Triệu Vô Cực giống như cảm thấy được cái kia quen thuộc cảm giác.
Tử thần, đang cùng hắn mỉm cười dữ tợn, cùng hắn vẫy gọi đi xuống tham quan địa ngục, cùng hắn nói: Ngươi phải chuộc tội cho sát nghiệp mà ngươi gây ra!
Đương nhiên đây chỉ là đơn phương ảo giác của hắn mà không phải là độc trưởng lão đao ý, là Triệu Vô Cực tự lâm vào trong chính mình ảo tưởng.
Hắn lập tức ở trong lòng buồn cười. Bản thân bị lọ hoa rơi trúng đầu chết mới xuyên việt tới thế giới này.
Thế giới này là có tiên nhân, có ngự kiếm phi hành tu chân giả, có tiên đạo thông trời đất.
Hắn bây giờ đang là tu luyện nội công, nhưng cũng là chuẩn bị cho tương lai tam hoa tụ đỉnh ngũ khí triều nguyên tu luyện linh lực mà thôi.
Tu chân vốn là cùng thiên, yêu, ma, nhân tranh mệnh.
Ai sống được càng lâu, công lực càng mạnh mà thôi. Mọi người đều hướng tới vĩnh sinh, vì vĩnh sinh mà cố gắng.
Tu vi thông thiên có thể phi thiên độn địa, lực áp vạn địa có thể đẩy ra hư không.
Tới lúc đó, hắn sẽ đi một chuyến xem thử thế giới này có địa phủ, âm ti hay không?
Tới lúc đó, hắn muốn xem xem ai dám bắt hắn chuộc tội?
Tới lúc đó, hắn muốn nói cho tử thần: Ngươi cho lão tử quỳ xuống!
“Rống ”!
Triệu Vô Cực lập tức rống to một tiếng, hắn lúc này lập tức từ bản thân ảo cảnh tỉnh lại, trong mạch Chiếu hải một cỗ nội lực bỗng nhiên bộc phát.
Triệu Vô Cực cực kì quỷ dị ở trong hư không bỗng nhiên điểm chân một cái, cả người hắn lập tức lao vút ra rút lui lại.
Độc trưởng lão một đao chắc chắn thành công, trên mặt hắn cực kì vui mừng lúc này cũng là lập tức căng cứng lại.
Hắn vậy mà trảm trượt! hắn một đao tất sát, đổi bằng Lan Ngọc Tự cùng hắn liều mạng phối hợp công kích vậy mà trượt?
Cơ hội tốt nhất đã đi qua, lần sau còn muốn lặp lại thì đừng hòng Triệu Vô Cực dễ dàng để bọn họ đắc ý!
Nhưng cái quan trọng là hắn vừa thấy gì? Độc trưởng lão có chút khó tin nhìn vào chỗ kia hư không nơi mà Triệu Vô Cực vừa chạm nhẹ mũi chân vào, trong lòng vô cùng nghi hoặc:
Có phải hắn vừa thấy Triệu Vô Cực chân đạp hư không rút lui?