Mấy người đều lần lượt ấn mở trò chơi, bây giờ đã có không ít khách hàng đến, Khương Tiểu Nguyệt chạy tới quầy thu ngân, rồi lại tranh thủ thời gian bu lại, dường như tuyệt không muốn bỏ lỡ cơ hội xem trò chơi mới.
Cái trò chơi này không có lựa chọn nhân vật, mà giống như Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, nhân vật chính là nam chính.
Nhìn tiểu tử trong gương đẹp trai tóc vàng, da trắng:
- Giống Resident Evil? Người dị vực?
Không chỉ là Resident Evil, trên thực tế Diablo, Counter-Strike đều có thể nhìn thấy người ngoại quốc, bây giờ đã không còn cảm thấy kinh ngạc, sau khi chơi qua mấy trò chơi, thậm chí thế giới quan hay văn tự cũng có chút hiểu rõ nhất định.
Mặc dù không biết trên thế này có quốc gia như vậy hay không, tạm thời cứ cho là có đi, hiểu rõ một nền văn minh khác, cũng rất là mới lạ, khiến cho người ngồi trong tiệm này có ảo giác như là đi lữ hành đến thế giới khác.
Tố Thiên Cơ lắc đầu cười nói, còn Tống Thanh Phong thì đã đi từ trong phòng ra ngoài.
Thu hoạch được một bộ phận ký ức.
Trò chơi này không có nhiều nhắc nhở, bởi vì có rất nhiều thứ được lưu ở trong trí nhơ của nhân vật chính, tiếng Anh, mục đích chân tướng câu chuyện.
Cho nên khi Tống Thanh Phong đi ra khỏi cửa, thì trong đầu nhân vật chính xuất hiện một đoạn ký ức này.
Không chỉ Tống Thanh Phong, mà bao gồm cả mấy người đứng sau xem như Nạp Lan Minh Tuyết nhìn thấy nội dung phụ đề trên màn hình, cũng ngây cả người.
- Thư của thê tử...?
Từ trong câu chữ của bức thư, có thể cảm thấy được sự quyến luyến của thê tử đối với nhân vật chính, nhưng là...
- Thê tử của hắn đã chết cach đây ba năm?
Tất cả mọi người bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp, hai mặt nhìn nhau, đây là tình huống gì?
Một bầu không khí quái dị lan tràn ra, mà ở trong trò chơi, Tống Thanh Phong điều khiển nhân vật đứng trên gò núi, nhìn một mảnh sơn trang bị sương mù bao phủ...
Bỗng nhiên thân thể cảm thấy một luồng lạnh lẽo khó hiểu, không kìm lòng được mà rùng mình một cái:
- Làm sao cảm giác có gì đó không thích hợp...
- Tử Hinh... Ta cảm thấy có chút không muốn chơi..
Thẩm Thanh Thanh có chút sợ.
- Sợ cái gì!
Từ Tử Hinh động viên nàng nói:
- Điều này chính tỏ tâm cảnh của ngươi bất ổn, nên chơi nhiều loại trò chơi như này!
Thẩm Thanh Thanh:
-...
- Luôn cảm thấy trò chơi này rất cổ quái..
Phong Hoa cùng Duyệt Tâm đứng sau Tố Thiên Cơ, không kìm được mà đứng dựa sát vào nhau:
- Không có vấn đề gì chứ...?
- Sợ cái gì!
Tố Thiên Cơ hừ lạnh một tiếng:
- Để bản tọa nhìn xem nhân vật chính này có kỹ năng gì.
- Bảng kỹ năng? Bảng kỹ năng?
Nừa ngày đều không thấy, Tố Thiên Cơ đánh phải kêu lão bản:
- Lão bản, bảng kỹ năng đâu?
- Không có.
Tố Thiên Cơ:
-...
Từ Tử Hinh:
-...
Tống Thanh Phong:
-...
- Trước tìm vũ khí cầm tay là được rồi.
Tống Thanh Phong lẩm bẩm:
- Hẳn là giống nhân vật chính trong Resident Evil...
- Không đúng... Lão bản! Vũ khí đâu?!
Không lâu lắm, lập tức truyền đến một tiếng kinh hô.
Phải biết Chris còn có thuật cách đấu, thuật bắn súng, còn có một cây tiểu đao!
Rất nhanh, hắn nghe thấy Phương Khải lời ít mà ý nhiều:
- Không có.
Lâm Thiệu hoạt động thân thể ở trong game một chút, rất nhanh hắn phát hiện, nhân vật này một cái thế mã cũng không đánh ra:
- Thuật cách đấu đâu?
- Cũng không có.
- Không có thì ngươi bảo ta chơi làm sao?
Mặt Tố Thiên Cơ đen lên:
- Vậy nhân vật chính này có cái gì?
- Rất xin lỗi, nhân vật chính trong trò chơi này là người bình thường.
-...
Tất cả mọi người đều choáng.
Trong sương mù dầy đặc phía trước nguy hiểm trùng điệp, còn không biết là sẽ có cái gì, bây giờ ngươi nói nhân vật chính chỉ là người bình thường?
- Người bình thường cũng được!
Nạo Lan Hồng Vũ đúng phía sau nói chuyện không đau eo, khen:
- Không có ngoại lực gia trì, mới có thể lộ ra chỗ thiếu hụt ở tâm cảnh.
-...
Thẩm Thanh Thanh định đánh trông lui quân, cũng may bây giờ đang mở giao lưu đối ngoại, bằng không thì đối mặt với hoàn cảnh quỷ dị như vậy, mình lại còn là người bình thường, thật có chút không dám chơi.
Trên thực tế, tinh túy của rất nhiều trò chơi kinh khủng là lợi dụng tâm lý để người chơi tự mình dọa mình, nếu không chỉ tìm đồ đánh quái, coi như đám quái này có chút xấu xí, thì cũng có gì mà phải sợ?
Sợ hãi loại vật này, từ bên ngoài thì không tính là gì, chỉ có từ nội tâm mới là đáng sợ nhất.
Một bản trò chơi remake càng làm cho hoàn cảnh bên trong thêm chân thực, bầu không khí đánh vào tâm lý càng thêm dầy đặc, bởi vậy tâm chí không kiên định, sẽ rất dễ dàng cảm thụ sự bài bố này, từ đó sinh ra sợ hãi trong nội tâm.
Nạp Lan Minh Tuyết thản nhiên nói:
- Mặc dù nhân vật chính trò chơi này chỉ là người bình thường, nhưng hắn đã lái xe đến nơi này, đã chứng tỏ là hắn muốn vào, mà ngay cả người bình thường cũng dám vào, ta nghĩ cũng không có gì quá đáng sợ...
- Đúng đấy, người ta là người bình thường cũng dám đi vào, xem ra cũng chỉ là hù dọa người mà thôi.
Lam Yên đứng bên cạnh nói:
- Coi như gặp phải thứ nguy hiểm, cũng sẽ không quá lợi hại.
- Là vậy sao...
Thẩm Thanh Thanh vẫn có chút thấp thỏm.
- Chẳng phải vào xem sẽ biết sao?
Tố Thiên Cơ tâm thái tương đối tốt.
- Lão bản! Ngươi không chơi sao?
Hai người Phong Hoa, Duyệt Tâm đang dựa vào nhau nhìn chằm chằm vào Phương Khải đầy nghi ngờ.
- Vội cái gì, trước xem một chút, buổi tối sẽ trực tiếp.
- Buổi tối...
- Trực tiếp?
Hai người nhìn nhau.
Lời này vừa nói ra, mấy người Tống Thanh Phong, Từ Tử Hinh cũng bỏ đi nghi ngờ trong lòng:
- Có gì phải sợ? Mình dọa mình mà thôi! Silent Hill là tòa nhà trong tiểu trấn sao? Vào xem là được.
- Không, đó là người câm đồn.
Phương Khải đứng sau thì thầm một tiếng.
Mấy người Nạp Lan Minh Tuyết, Lam Yên đứng ở phía sau, một bên uống Coca một bên nhìn lại, không hiểu gì cả:
- Cái gì mà người câm đồn?
- Nhìn đi! Ta nói không có việc gì mà!
Càng đi sâu vào trong sương mù, Tống Thanh Phong cảm thấy xung quanh im lặng như tờ, mà lúc này, hắn phát hiện ra hắn nói chuyện nhưng không có ai trả lời?
Xung quanh không có một chút âm thanh nào!
Chợt nhớ tới Phương Khải đã từng nói, sau khi vào cốt truyện thì sẽ đóng giao lưu bên ngoài:
-...
Đi mon theo đường núi trong sương mù dầy đặc, tiến vào khu mộ, thì mới gặp được NPC đầu tiên, nghe tin đồn về Silent Hill, cũng đồng thời tìm hiểu vị trí của Silent Hill.
Dường như trò chơi này càng về sau càng quỷ dị, khi mấy tên người chơi đi qua con đường núi không một bóng người tiến vào khu tiểu trấn, không bao lâu thì thấy được một vết máu, nhìn theo vết máu thì thấy một thân ảnh lảo dảo đi vào trong màn sương mù dầy đặc.
Đến khi đuổi theo, vậy mà phát hiện không thấy ai! Hoàn toàn biến mất trong màn sương mù dầy đặc đó!
Lúc này, đừng nói là mấy người Tống Thanh Phong thân lâm kỳ cảnh, mà ngay cả Đổng Thanh Ly, Lam Yên đứng xem đằng sau cũng cảm thấy sống lưng mát lạnh.
- Một mình xông vào địa phương quỷ dị như vậy, thế mà lại không cho tu vi...
Nạp Lan Hồng Vũ cũng nói:
- Trò chơi này...
Ngay khi mấy người phát hiện ra một cái radio đang phát ra tạp âm cùng với một bộ thi thể quỳ trên mặt đất, đang tiến lên xem thì bỗng nhiên cảm thấy phía sau có động tĩnh gì đó.
Vừa quay đầu lại, cái thân ảnh vô cùng vặn vẹo kia xuất hiện ngay trước mặt mình!
- A ——!
- A ——!
- A ——!
Nào ở đâu thấy qua cái sáo lộ này?!
Không chỉ là mấy người đang chơi như Tống Thanh Phong, ngay cả Nạp Lan Minh Tuyết đang đứng cùng Phương Khải cũng...