Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 187: Chỉ là một câu chuyện thế thôi



Dịch giả: Đường Huyền Trang

Đó là một thế giới chỉ có bóng tối, mặc dù ở một vài nơi cũng có le lói một ít ánh sáng.

Ở trong thế giới này, vách tường được phủ đầy bàng vết nước, vết máu cùng với nấm mốc, thậm chí có lúc còn được phủ đầy lưới sắt hoặc những sản phẩm bằng sắt bị rỉ sét. Thi thể có thể thấy được ở khắp mọi nơi.

Ở thế giới này, có những con đường có thể thông hành, cũng có những con đường không thể đi được, nó là một thế giới luôn thể hiện mặt tiêu cực trong chỗ sâu nhất của tâm tình con người.

Ánh sáng đèn pin chiếu vào, là một hành lang có chút mốc meo cùng với vách tường đầy vết máu và vết rỉ sét, làm cho mùi rỉ sét cùng với mùi tanh quyện vào nhau, ngoại trừ tiếng nước rơi tí tách ở trong góc tường cùng tiếng bước chân của mình thì không còn một âm thanh nào khác.

Mặc dù có đèn pin chiếu sáng, cũng không làm cho người ta tăng thêm một chút cảm giác an toàn nào, ngược lại càng đi về phía trước, càng làm cho người ta cảm thấy đi vào một khoảng bóng tối sâu xa.

Bóng tối như một vũng bùn đang không ngừng thôn phệ ánh sáng, mà mình thì đang đi về hướng vũng bùn đó.

Cảm giác giống như là thủy triều đang không ngừng áp bách đè nén giác quan người, càng đi về phía trước, càng khiến cho người ta có loại cảm giác hô hấp bị ngưng trệ khẩn trương.

Từ bệnh viến đến nhà giam bị vứt bỏ, tiếp theo đó là từ hành lang đi xuống tầng hầm, càng lúc càng xâm nhập vào xâu trong lòng đất, Phương Khải theo đó mà không ngừng xâm nhập...

- Lão bản đang làm gì?

Mọi người nhìn thấy một gian phòng vô cùng chật hẹp, nhấc sàn nhà lên, là một cái cửa hang vuông vức sâu không thấy đáy.

Cửa hang hình chữ nhật, độ lớn đại khái chỉ đủ một người thông qua.

- Không phải là muốn nhảy xuống chứ?

Không nói phía dưới có ẩn giấu quái vật kinh khủng hay không, chỉ nhìn cửa hang một cách đơn thuần đã khiến cho người ta có một loại cảm giác đè nén, huống chi độ cao như này, nhảy xuống dưới không phải là trực tiếp bị té chết sao?

- Hình như chính là chỗ này...

Nạp Lan Minh Tuyết nhìn cửa hang đen nhánh trên màn hình, dường như đang tính toán khi mình chơi có dám nhảy xuống hay không.

- Manh mối vừa tìm được, hình như nói chính là chỗ này.

Ngay sau đó xung quanh vang lên một trận hoảng hốt, nhân vật chính trong màn hình đã nhảy xuống, chờ đến khi chạm vào mặt đất, mở mắt ra thì chung quanh chính là một cái giếng hình trụ tròn.

Mở cửa dưới đáy cái giếng ra là một đường hầm âm u ẩm ướt dưới lòng đất.

Càng đi theo đường hầm dưới lòng đất, thì càng cảm thấy không gian nơi này đặt sai chỗ, vốn nên là một hành lang, thì nó lại là một thông đạo thẳng đứng thông xuống lòng đất, nhìn xuống dưới, giống như là một tòa vực sâu không đáy.

Lại một lần nữa nhảy vào, không chỉ khiến cho người ta cảm thấy rơi vào vực sâu hắc ám, mà còn cảm thấy như đang tiến gần vào trung tâm của hắc ám.

Lúc này, không chỉ một đám nữ sinh như Đổng Thanh Ly, Thẩm Thanh Thanh mà ngay cả mấy người An Hổ Uy cũng trợn mắt há mồm nhìn màn hình, nơi này, đã không thể dùng vẻn vẹn hai chữ quỷ dị để hình dung.

Không gian rối loạn, quái vật càng lúc càng cường đại, còn có mỗi lần rơi vào sau trong bóng tối làm cho tất cả mọi người đều có một loại cảm giác tiếp cận với những thứ âm u đáng sợ không muốn đối mặt trong nội tâm.

Cho đến khi nhân vật chính tìm được mộ bia của tất cả những người đã từng gặp trên đường, thậm chí nhân vật chính còn tìm được cả phần mộ của chính mình, thì cảm giác sợ hãi đã đạt đến đỉnh điểm!

Cho dù là ban ngày, mọi người xung quanh cũng cảm thấy như có một luồng nước biển mãnh liệt lạnh lẽo tràn tới.

Phần mộ đã đào xong, nhưng rõ ràng là nhân vật chính còn chưa có hạ táng, dưới đáy phần mộ, vẫn là một màn hắc ám thâm thúy không thấy đáy.

Mà lúc này đây, cần giống như những huyệt động trước đó, nhảy vào phần mộ của mình!

- Trò chơi này...!?

Đám người An Hổ Uy cảm thấy choáng váng.

Mỗi một bước đều lộ ra vẻ kinh khủng, nhưng vẫn không thể không từng bước đi tiếp, bởi vì ngay từ đầu, toàn bộ trò chơi đã định sẵn, nhân vật chính không thể quay đầu, bởi vì hắn đã từng nói qua: " Cho dù có bất cứ chuyện gì, đều nguyện ý đi làm".

Đương nhiên, Phương Khải không có khả năng truyền bá toàn bộ trong vòng một ngày, lần này hắn truyền bá làm ba ngày.

Ở trong phần mộ ở thế giới bên trong, hắn gặp được kết cục của tất cả mọi người, mà nhân vật chính, cũng nghênh đón kết cục của chính mình.

Ở trong một nhà trọ ở giữa hồ trong Silent Hill, đó là nơi đặc biệt mà trong thử thê tử của nhân vật chính nhắc đến, ở trong đó có băng ghi hình ghi lại mọi chuyện.

Trong băng ghi hình, hắn rốt cuộc cũng minh bạch, Mary mắc bệnh không thể trị là do hắn tự tay giết chết, hắn dùng gối làm nàng ngạt chết.

Nhìn nam chính trải qua thiên tân vạn khổ tìm được nơi này, lại đón phải kết cục như vậy, tất cả mọi người cảm thấy trong đầu trống rỗng.

Ngây người.

Có lẽ khi nhìn phần mở đầu, sẽ có người cảm thấy nó là một câu chuyện tình yêu kinh điển, nhưng khi xem đến đây, tất cả mọi người cùng với nhân vật chính James đều thất kinh, kinh ngạc, từ lúc đầu là không thể nào tiếp nhận được, đến cuối cùng là ngồi trầm tư trên ghế salon.

Khi tất cả mọi người đều coi nhân vật chính là hoàn mỹ, đầy dũng khí, cho dù là một người bình thường, cũng đáng được kính nể, nhưng đến một màn này, đã đánh nát tất cả kỳ vọng của mọi người.

Mà đúng lúc này, trong chiếc radio nhặt được truyền đến âm thanh của Mary, nàng thỉnh cầu hắn nhanh đến gặp nàng.

Tiếp tục đi tiếp, hắn gặp được Maria, tuy giống thê tử mình y như đúc nhưng lại có tính cách khác biệt, đó chính là thê tử lý tưởng ở sâu trong nội tâm hắn.

Lần này, nàng bị dựng ngược rồi cố định trên một cái khung sát, cuối cùng là bị hai tên đầu tam giác đâm chết.

Rốt cuộc James cũng minh bạch, đầu tam giác là được James tạo ra để trừng phạt mình.

Bọn chúng chính là tâm ma của mình biến thành, cho nên dù thế nào cũng giết không chết!

Trong hành lang quanh quẩn âm thanh của Mary.

Có một ngày hắn bị thương rồi đến gặp Mary, nhưng bởi vì Mary biết được mình không còn sống được lâu nữa, cho nên tâm tình cực kém, bởi vậy nàng phát tiết tâm tình lên thân James, nói rất nhiều điều khó nghe rồi muốn hắn cút đi. James tức giận rồi bỏ đi, Mary biết mình làm ra điều tồi tệ, lớn tiếng khẩn cầu James trở về với nàng, an ủi nàng...

James xuyên qua hành làng, đi qua cầu thang bằng sắt thật dài, đi tới sân thượng khách sạn, ở nơi đó, cuối cùng hắn cũng gặp được người mà hắn chờ.

- Tha thứ cho ta.

- Ta đã nói cho ngươi ta muốn chết, James. Ta muốn kết thúc sự thống khô này.

- Cho nên ta làm như vậy... Ta không muốn nhìn thấy ngươi chịu khổ...

Nhưng James rất nhanh lại đổi giọng:

- Không, đây không phải là thật, ngươi đã nói ngươi không muốn chết, trên thực tế ta hận ngươi, ta muốn ngươi biến mất, ta muốn tìm lại cuộc sống của mình.

- James, nếu như ngươi nói là sự thật, vậy vì sao ngươi bây giời lại bi thương như thế?

Nhìn trên màn hình lớn, tất cả đều rõ ràng, câu chuyện này không có anh hùng, càng không có tình cảm vĩ đại. Nó cũng không ca tụng những thứ hoàn mỹ, mà đây chỉ là một tiểu nhân vật không ngừng thẩm vấn nội tâm trên con đường chuộc tội của mình.

Chỉ là một câu chuyện thế thôi.

Ở phần cuối của câu chuyện, vẫn quanh quẩn ở cái ngày mà thê tử gửi thư tới, giống như khúc dạo đầu:

- Ta ở trong giấc mộng vô tận, ta tháy được cái trấn nhỏ kia...

Đọc những dòng văn tự đầy quyến luyến, trong nội tâm của tất cả mọi người, dường như có cái gì đó bị xúc động.

Có lẽ đây cũng là chỗ mị lực nhất của toàn bộ trò chơi, nó không chỉ có kinh khủng, còn có nhân tình ấm áp.