Hồng Lâm Dược Phường là một cửa hàng đan dược không nhỏ, tu sí ra vào tấp lập, thấp cũng là Nguyên Hà cảnh trở lên, có vài tên tu sĩ vừa bước vào cửa liền nhìn thấy tràng cảnh máu tươi bắn ra, dòng máu đỏ sẫm bắn tung tóe lên giầy khiến bọn hắn liền vô ý lùi về sau mấy bước! Thậm chí ngay cả khách trong cửa hàng bây giờ cũng có chút thất kinh, liên tục lùi sang một bên.
Hai thanh phi kiếm đều được Vạn Kiếm Quyết ngưng khí thành hình, lúc này đã hoàn thành sứ mệnh nên lập tức tiêu tán thành một đoàn linh khí!
- Là ai! Rốt cuộc là ai!
Tần Hồng Lâm là một lão đầu mặc áo bào đan sư, trong tay cầm một quải trượng đầu rắn, lưng hơi còng, nhìn còn mang theo một chút vẻ tiên phong đạo cốt. Đương nhiên cũng chỉ vẻn vẹn là nhìn. Vừa lúc hắn từ phía sau đi tới thì nhìn thấy một màn này, trong nháy máy, sắc mặt hắn trở lên xanh xám, âm trầm đến cực điểm.
Từ khi Tần Hồng Lâm hắn thành lập Hồng Lâm Dược Phường này ở Bán Biên thành, cũng có gần trăm năm, mặc dù đã gặp qua rất nhiều chuyện lớn nhỏ, nhưng chưa từng có người nào dám ở trong tiệm của hắn, giết người của hắn, mà lại còn ở ngay trước mặt hắn!
Phía sau hắn, là một tu sĩ đầu trọc có diện mục âm tàn cùng với một nữ tu sĩ trang điểm đậm đặc vừa lúc đi ra:
- Đại lão bản, có chuyện gì xảy ra?
Ngay sau đó hai người nhìn thấy hai cỗ thi thể trong tiệm, liền kinh ngạc một trận!
- Ai? Rốt cuộc là ai, vậy mà lại vô pháp vô thiên như thế! Không đem Hồng Lâm Dược Phường chúng ta để vào mắt!
Trong nháy mắt, sắc mặt hai người trở lên lạnh lẽo!
- Tiết Niệm! Hứa Bưu!
Lập tức có hai tên tu sĩ cung kính tiến lên phía trước.
- Đi điều tra rõ ràng!
Tên nữ tử diêm dúa nắm lấy canh tay Tần Hồng Lâm, dịu dàng nói:
- Đại lão bản, không phải Hồng Cốt Đan ngài đang chuẩn bị luyện chế cần một vị chủ dược tốt sao? Không phải đây là vừa vặn đưa tới cửa!
- Vậy thì phải chờ xem tu vi tên kia không làm lão phu thất vọng mới được!
-------------------
Trâu Mạc từ từ mở hai mắt, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đã bớt vặn vẹo đi rất nhiều, nhìn thấy người trước mắt:
- Phương... Phương tiên sinh?
- Bên này! Ở ngay bên này!
Một loạt tiếng bước chân ồn ào truyền đến.
- Chuyện gì xảy ra?!
Mặc dù trước đó Phương Khải nhìn thấy có người chặn đường cướp bóc đúng là không có ai quản, nhưng động tĩnh vừa rồi cùng quá lớn, không có khả năng không có ai chú ý tới.
Lúc này, Phương Khải nhìn thấy một đội tu sĩ ăn mặc khác nhau, nhưng trên ngực lại thêu hình Hắc Hổ giống nhau, đang hung hăng đi tới.
Cầm đầu là một đại hán vạm vỡ, lạnh giọng quát:
- Sao lại thế này?!
- Ta không biết.
Phương Khải một mặt vô tội nói:
- Các vị, ta chỉ là tiểu nhân vật đi ngang qua đay, không hiểu chuyện gì thì thấy những người này ngã trên mặt đất.
- Không biết...?
Gã đại hắn mặt sẹo lạnh lùng nhìn Phương Khải.
Một tên tu sĩ mặt đen nhìn người trẻ tuổi có tướng mạo bình thường này, khặc khặc cười lạnh nói:
- Dạng tiểu tử này, cho dù có cái gan đó nhưng cũng không có năng lực làm.
- Hử?! Pháp khí chưa đồ!
Một tên tu sĩ trẻ tuổi khác phát hiện ra bên hông một cỗ thi thể có pháp khí chứa đồ, hô lên đầy ngạc nhiên.
- Làm sao? Làm sao?
- Lần này phát đạt rồi! Nơi này còn có! Mấy tên gia hỏa này có tu vi cũng không thấp!
- Ở đây còn mấy tên gia hỏa đang hôn mê, hình như là người bình thường!
- Tranh cái gì mà tranh! Để lão tử xem nào! Có bao nhiêu Linh Tinh!?
Một tên trừng mắt về phía Phương Khải:
- Nhìn cái gì vậy! Mấy người các ngươi cút xéo nhanh lên!
Phương Khải:
-...
- Hô... Loại địa phương này cũng có thể trị an sao? Đúng là gặp quỷ!
Đối với Phương Khải mà nói, thế lực bình thường không quan trọng, quan trọng là thế lực... Dù sao cũng không cần thiết phải xung đột, dù gì thì mình cũng là mở cửa hàng.
- Phương tiên sinh...
Trâu Mạc cảm thấy thân thể mình như được chữa trị qua, cảm thấy tốt hơn rất nhiều, lúc này đã có thể đi bộ được.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Phương tiên sinh có thấy gì không?
Trâu Mạc cảm thấy có lỗi nói:
- Vừa rồi bọn hắn không làm gì ngài chứ?
- Ta cũng không biết.
Phương Khải thuận miệng nói:
- Vừa rồi bỗng nhiên nhìn thấy một mảng lớn phi kiếm rơi xuống, bọn hắn chết thì cũng đã chết, trốn thì cũng đã trốn, bây giờ cũng chạy hết rồi.
- Quả nhiên thành thị này rất nguy hiểm...
Trâu Mạc cảm thấy thân thể vẫn có chút khó chịu, ho hai tiếng:
- Hay là chúng ta tìm cơ hội rời đi?
- Sợ cái gì.
Phương Khải nói:
- Ngươi vừa mới nhìn thấy, trong thành này cũng có đội trị an đúng không, có khả năng vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.
Trâu Mạc nhớ tới đám thành an đội đuổi hai người đi để lo chia của, lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh, loại người này cũng có thể trông cậy hay sao?
Phương Khải hướng vào nội thành đi tới, vừa đi vừa lên tiếng:
- Ta đã nghĩ kỹ, về sau sẽ mở một cửa tiệm ở ngay tại tòa thành thị này!
- Ngài thật sự muốn mở tiệm ở đây...?
- Đúng vậy.
Phương Khải gác hai tay sau gáy, hài lòng nói:
- Ngươi xem tòa thành thị này, khắp nơi đều là tu sĩ, bốn phía đều là lầu cao, đá lát đường thì bằng phảng, cây cối thẳng hàng, dưới gốc cây thì cũng đầy hoa.
- Đây quả thật là "Nừa thành phòng ốc nửa thành cây, khắp nơi một màu xanh biếc nồng".
Phương Khải nói:
- Thành thị như này, ngươi không cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với cái Hắc Giao thành kia sao?
Phương Khải nhìn bầy trời đang âm trầm:
- Ngoại trừ thời tiết dễ mưa thì chắc là không còn khuyết điểm gì?
Phương Khải vừa dứt lời, chỉ thấy một con chim hạ cánh đậu lên trên một cành cây ngay bên cạnh, bỗng nhiên thấy cành cây co lại, trong nháy mắt hình thành một cái lồng giam! Máu tươi từ trên cành chảy xuống, làm cho đám hóa ở dưới càng lộ ra vẻ đẹp hơn.
Trâu Mạc vừa đến gần những đám hoa này, đang định ngắt lấy một đóa thì thấy cảnh tượng này, lập tức rùng mình, vội vàng rời xa mấy mét!
Phương Khải:
-... Khả năng là người bình thường không thích hợp ở cái địa phương này...
- Được rồi, Tiểu Mạc, ngươi định thế nào? Cưỡi pháp chu đi Hắc Giao thành sao?
- Ta...
Mặc dù Trâu Mạc rất muốn rời khỏi tòa thành thị này, nhưng đếm số tiền trong túi cũng không còn bao nhiêu, đành cúi đầu nói:
- Vẫn đánh phải lưu lại thôi.
- Phương tiên sinh định mở cửa hàng gì?
Trâu Mạc vuốt vuốt ngón tay, xấu hổ nói:
- Nếu như có thể, ta có thể ở trong tiệm Phương tiên sinh giúp một tay... Bây giờ ta cũng chỉ biết mỗi Phương tiên sinh mà thôi...
Hắn nhìn những phòng ốc ở xung quanh có linh quang nhàn nhạt lưu chuyển, nói:
- Với lại... Có cửa tiệm chắc là sẽ an toàn hơn rất nhiều...
Trâu Mạc lớn tiếng nói:
- Ta sẽ làm việc! Chỉ cần có ăn có ở là được!
Nhìn Phương Khải không nói gì, Trâu Mạc vội vàng nói:
- Nếu như Phương tiên sinh cảm thây yêu cầu quá cao, việc ăn ta tự giải quyết là được!
- Ừm, mặc dù bây giờ còn chưa làm sinh ý... Nhưng trong tiệm sớm muộn gì cũng phải nhận người.
Phương Khải xoa cằm, nói:
- Vậy được rồi, bao ăn bao ở, giai đoạn đầu có khả năng là không có tiền lương.
- Tạ ơn Phương tiên sinh! A.. Không phải, lão bản!