Lão bản ngẩng đầu nhìn hai tên nửa người nửa quỷ mặc áo choàng đen đang lướt đến, hắn thì thầm:
- Đánh thắng thì dễ thôi… Nhưng… Muốn nhờ đó mà uy hiếp thế lực phía sau thì làm thế quái nào nhỉ?
Nếu như đệ tử của Nam Cung gia vẫn còn là người thì Kiếm Nô chỉ là một cỗ máy giết chóc mang nhân dạng mà thôi!
Mỗi chiêu, mỗi thức của bọn chúng đều mang theo sát khí, mùi máu tươi đậm đặc khiến ai ngửi cũng buồn nôn. Ai nhìn qua cũng sẽ tưởng tượng ra vô số vong hồn đang kêu rên và bám vào trên lưỡi kiếm.
Uy danh hiển hách của Vấn Thiên kiếm cung Nam Cung gia có được ngày này phụ thuộc rất nhiều vào đám Kiếm Nô này.
Các siêu cấp thế lực ở vùng đất này hoàn toàn vượt xa so với các thế lực tương tự ở Hoang Hải vực. Chỉ hai tên Kiếm Nô này cũng có thể đồ sát toàn bộ tông môn ở Hoang Hải vực!
Gần đây Vấn Thiên kiếm cung Nam Cung gia cũng đang bành trướng rất ngang ngược khiến rất nhiều thế lực khác không vui. Không thế lực nào dám trực tiếp lên tiếng chỉ trích nhưng ở Tạo Hóa kim cung gần nhất, Nam Cung gia không hề thu được một món bảo vật nào.
Kiếm Nô là một thứ vũ khí máu lạnh không có cảm xúc, không biết mệt mỏi và chỉ biết chém giết.
Trong suốt chiều dài lịch sử của Linh châu, bọn chúng đã xuất hiện từ thời sơ khai và những nơi chúng đi qua đều không còn ai sống sót nhưng bọn chúng vẫn tồn tại đến ngày nay.
Có lẽ bọn chúng sẽ tái hiện quá khứ huy hoàng của Vấn Thiên kiếm cung vào một ngày không xa. Đâu ai biết trước được tương lai.
Kiếm khí của bọn chúng hỗn hợp đen đỏ và phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.
Một vòm cầu ánh sáng bao phủ khắp thành Nguyên Ương. Toàn bộ kiếm khí bắn trung vòm sáng này đều hóa thành pháo hoa.
Nếu không phải thành Nguyên Ương cũng có hệ thống phòng ngự cực kì mạnh mẽ thì chắc cũng đã bị dư ba của cuộc chiến này tàn phá.
Trên tường thành, một người đàn ông trung niên có khí độ bất phàm, khí tức trầm ổn như núi đang đi lên tuyến đầu. Đám binh sĩ xung quanh vội vã nhường đường.
- Thành chủ đại nhân!
Đám thị vệ vội vã cúi chào.
Gã gật đầu, đang miên man suy nghĩ.
- Lần gần nhất Kiếm Nô của Nam Cung gia xuất trận là hơn hai trăm năm trước thì phải?
Một tu sĩ trung niên nhõ nhã đứng bên cạnh thành chủ
- Cũng lâu lắm rồi!
- Tông thành chủ cảm thấy thanh niên kia có thể chống nổi mấy chiêu?
Gã nói tiếp.
Thanh chủ chỉ im lặng và vẫn tiếp tục suy tư.
- Năm chiêu được không?
Gã dự đoán.
- Chắc khoảng chừng mười chiêu.
Thành chủ nói
- Nhưng có vẻ hắn cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
- Tiếc thay cho một thanh niên thiên tài, tại sao lại trêu chọc Nam Cung gia cơ chứ?
Gã còn chưa nói hết chữ gia, thì tiếng ồ ngạc nhiên của đám binh sĩ bên cạnh đồng loạt vang lên.
- Sao vậy?
- Tiểu tử này bị điên rồi đúng không?
- Ta nghĩ là hắn muốn chết!
Thanh niên đứng trên phi kiếm đang đối mặt với tuyệt cảnh. Phi kiếm dưới chân hắn vẫn rất nhanh nhưng kiếm thế của đối phương đã tạo thành một tấm lưới chặn hết mọi đường lui!
Nhưng lúc này bọn họ nhìn thấy thanh niên kia làm một động tác không ai ngờ tới!
Lão bản nhìn thẳng đòn tấn công trước mặt, và nhẹ nhàng châm điếu thuốc.
Tàn thuốc lá bay lả tả dưới bầu trời u ám như đốm lửa nhỏ trong đêm.
Hai đạo kiếm khí đen như mực chém qua!
- Rắc!
- Ầm!
Hai vách núi phía sau hắn đã bị chém mất một đoạn.
Tất cả đều im thin thít nhìn cảnh này.
Một vòng bảo hộ màu đỏ như ngọn lửa đang bao phủ quanh người lão bản.
- Phù…
Lão bản nhả khói.
Hắn giơ tay trái lên, vòng bảo hộ thu nhỏ lại rồi hóa thành một bảo luân màu vàng và nó đang tỏa ra hào quang rực rỡ.
- Đây là…!
- Chặn?
Đám tu sĩ chỉ biết há mồm.
- Đó là pháp bảo gì vậy?
- Lại ngăn cản nổi hai tên Kiếm Nô tấn công mà không hề hấn gì?
- Chí bảo! Tuyệt đối là chí bảo như bảo vật trong Tạo Hóa kim cung!
Nhật Kim Luân!
Pháp bảo trấn phái Côn Lôn trong Thục Sơn!
Trong phim uy lực của nó cực kì mạnh mẽ, nếu U Tuyền lão ma không hấp thu lực lượng trong Huyết động thì cũng không phá nổi!
Hai tên Kiếm Nô tấn công liên tục, đòn sau mạnh hơn đòn trước!
- Keeng!
- Ầm!
Hai tiếng nổ lớn vang lên. Thanh niên vẫn đứng im không nhúc nhích nhưng vẫn không hề hấn gì!
- Đó là bảo vật trong Tạo Hóa kim cung sao?
Rất nhiều tu sĩ đang đỏ mắt vì tham lam, chỉ muốn lao lên cướp lấy.
Thanh chủ và tu sĩ đứng bên cạnh trên cổng thành đều hơi kinh ngạc.
- Không ngờ hắn lại có còn bài tẩy như vậy. Bảo sao hắn dám chọi cứng với Nam Cung gia!
Tu sĩ nhìn Kiếm Nô tấn công không biết mệt cũng lắc đầu nói:
- Pháp bảo này mạnh mẽ thật nhưng thủ lâu tất thua. Ngay khi hắn hao hết linh lực cũng là thời điểm hắn phải chết!
Thành chủ gật đầu nói:
- Kiếm Nô sẽ chỉ biết tấn công mà không biết phòng thủ. Dù bây giờ hắn có thể đổi mạng với bọn chúng thì làm gi được chứ, không ai muốn làm như thế cả.
- Kẻ này đã là người chết rồi!
Vô số tu sĩ xung quanh đang chờ đợi thời điểm hắn bị giết và pháp bảo rơi xuống.
Lúc này lão bản lại lấy ra một pháp luân hình trăng lưỡi liềm.
Nguyệt Kim luân lập tức bay múa quang người lão bản.
Nguyệt Kim luân đột nhiên tấn công!
Một tên Kiếm Nô đã bị chém thành hai nửa!
Đám tu sĩ đang tỏ ra tham lam lúc nãy thì bây giờ lại lui lại vài bước!
Trận chiến vẫn chưa kết thúc. Hai nửa thân hình của tên Kiếm Nô bị chém kia dần dần sáp lại và nối liền với nhau.
- Ta nhớ ra rồi! Hai trăm năm trước, Kiếm Nô diệt môn Thanh Ngưu cốc khiến hai trăm tu sĩ đều bị chặt đầu nhưng nó vẫn không hề bị thương đi ra!
Một tu sĩ hét lên.
- Ta cứ nghĩ đó chỉ là đồn bậy nhưng không ngờ lại là sự thật!
Lão bản vẫn đang hút thuốc tỏ ra kinh ngạc nói:
- Vậy mà vẫn không chết sao?
Thành chủ cũng hơi sợ nói:
- Xem ra đây chính là nội tình của đám gia tộc lớn!