Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 531: Không



Trong Tàng Thiên điện, đám người ngoại vực vẫn đang chăm chú theo dõi trận đấu.

- Tại sao lại lật bàn?

- Đám người kia vừa nói kết cục trận đấu đã an bài rồi sao? Đấu thần đã cầm chắc phần thắng rồi mà? Bọn họ còn chuẩn bị tuyên bố chiến thắng rồi mà!

- Đã thế phân tích của bọn họ đều có lý có tứ!

- Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?

Tại sao bây giờ gió lại đảo chiều?

Một người cầm quả dưa, một người cầm ly rượu và một đám quần chúng ăn dưa đăng hết sức chăm chú nhìn vào màn hình.

- Chí tử rất khó xuất hiện! Phát súng này thật sự quá ảo diệu!

Mộ tiên sinh cảm than.

- Chẳng lẽ lại là lật bàn hay sao?

Tiếu Ngọc Luật hét to.

- Liễu Ngưng Vận vẫn còn hình nhân thế mạng! Đã dùng chưa? Đối thủ đang chiếm ưu thế và còn phải dùng trong tình thế như này nữa!

- Dùng rồi! Liễu Ngưng Vận đã rất cẩn thận nhưng cũng không thể đánh giá thấp ngao du vương!

- Bây giờ đấu thần Bối Á na đã bị phá hủy và nàng cũng không còn khả năng biến thân lần nữa! Chúng ta đang nhìn thấy gì kia? Ngao du vương đang muốn sử dụng tuyệt chiêu thức tỉnh!Y sẽ sử dụng ngay bây giờ chăng?

- Liễu Ngưng Vận đang bị dồn đến chỗ chết! Ngao du vương đang ép nàng vào góc chết rồi, haiz! Kết thúc rồi!

Cả hai bình luận viên đều than thở.

- Không ngờ thế trận như vậy mà vẫn còn bị lật kèo!

Ngao du vương đang điên cuồng tấn công đấu thần nhưng nếu nhìn tổng thể thì toàn bộ đòn tấn công của y lại đang dệt thành một mạng nhiên khổng lồ!

- Lật bàn!

Mộ Đông Lai hét to

Đám quần chúng trong Tàng Thiên điện:

- Quá sung sướng! Không ngờ lại là lật bàn!

- Không nghĩ trận chiến này lại hay đến như thế!

- Thật sự quá kích động!

Đột nhiên kim quang chợt lóe!

Một thanh trường đao có rồng vàng quấn quanh đâm thẳng!

- Đao! Là đao của Liễu Ngưng Vận!

- Phụt!

Karl không đổ rượu xuống quần nữa mà phun thẳng ra phía trước.

- Phụt!

Khải Nhĩ Văn bị rượu bắn vào mặt cũng phun hạt dưa trả lại.

- Ngao du vương…! Haiz! Lại lật bàn!

Tiếu Ngọc Luật và Mộ Đông Lai nhìn nhau.

Còn biết giải thích thế mẹ nào nữa!

Cả hai thẫn thờ suốt nửa ngày và toàn bộ khán phòng cũng hóa thành thư viện.

Đột nhiên hai người đứng lên hô hào:

- Hai vị tuyển thủ đã thể hiện ra tình thần thể thao cao thượng!

- Chúng ta hãy vỗ tay chúc mừng người chiến thắng!

- Kẻ bại cũng vinh!

- Ha ha ha…

Trong Tàng Thiên điện.

- Quả thực quá ảo diệu! Kết quả trận đấu đã nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người!

Khiết Tây Tạp cười lớn.

Khải Nhĩ Văn và Karrl cũng vội vàng lau mặt:

- …

- Xem tiếp nào!

- Giải đấu này quá hay!

- …

- Bây giờ là Kiếm Thánh Nạp Lan Hồng Vũ đấu với…

- …. Bây giờ là các trận thi đấu của tổ B….

Thời gian trôi qua, trên mặt sàn chỉ toàn vỏ dưa.

Đám người hầu phải hoạt động hết công suất để quét dọn.

- Khiết Tây Tạp đại nhân, ăn cơm đi!

- A… Lấy cho ta hai quả dưa!

- Việc này…Quả dưa đã hết rồi ạ!

Người hầu lúng túng.

- Hả!

- Khiết Tây Tạp đại nhân… Các ngài đã ngồi xem cả ngày rồi…

Người hầu nhắc nhẹ.

- …

- Tại sao ta cảm thấy vẫn chưa đủ nhỉ?

- Ta cũng cảm thấy pháp thuật này không đủ nét!

- Vì để tránh đám thổ dân phát hiện nên ta không dám làm quá mức! Hơn nữa ta không phải dân chuyên nghiệp!

Khiết Tây Tạp trừng mắt lại.

- Nếu không… Chúng ta đến tận nơi để xem?

- Ngươi không sợ đám đấu thần kiếm thánh phát hiện sao?

- Chả lẽ ngươi không nhận ra hả? Bọn họ thi đấu ở một không gian khác! Nếu là ở đây mà dùng không gian phá nát, triệu hồi Tà Thần thì ai dám đứng xem?

- Cũng đúng… Nhưng vẻ ngoài của chúng ta quá khác biệt… Nhỡ bị nhận ra thì sao?

Khải Nhĩ Văn thắc mắc.

- Đừng lo lắng! Chúng ta hãy đóng giả làm người Tây vực!

Karl nói.



Núi Thất Thánh chính là một nơi ẩn thế truyền thừa từ rất lâu rồi.

Bọn họ khác với đám tu sĩ ở ngoài là rất ít khi dạo chơi thế giới và cũng không thường xuyên giao lưu chiến đấu.

Tuy lánh đời nhưng không phải là bọn họ không chú ý tình hình phàm thế. Nhưng khác ở chỗ là bọn họ dựa vào quan sát tinh tượng để dự đoán hướng đi của Linh châu.

Dù bọn họ không đi ra khỏi núi nhưng không phải là không biết các chuyện đại sự của thiên hạ.

Trong núi Thất Thánh.

Trong một dãy núi tuyết trắng san sát nhau.

Một sơn cốc có bốn mùa đều là mùa xuân lại tồn tại ở giữa chỗ này. Một lão già tóc bạc đang khoanh chân ngồi bên cạnh hồ, phía sau lão là rừng tùng bách cổ thụ xanh um.

Một người đàn ông trung niên đang cầm một tờ giấy cũng ngồi xuống bên cạnh lão.

Ở sau lưng hai người, một tên đạo đồng tầm mười tuổi đang cầm một bình trà. Đột nhiên một đạo nhân áo xám đạp không đến, vừa đi vừa hát:

- Bạch vân hoàng hạc đạo nhân gia, nhất cầm nhất kiếm nhất ly trà,

- Vũ y thường đái yên hà sắc, bất nhiễm nhân gian đào lý hoa."

- "... Thanh tĩnh vô vi thị ngô gia, bất nhiễm phàm trần đạo căn trát

- Phóng cầu danh sư tu chính đạo, tiên duyên hội thượng phó long hoa.

(*) Đây là một bài thơ nên tôi để nguyên hán việt.

- Ngọn gió nào đưa Vô Trần Tử đạo hữu tới đây nhỉ?

- Đạo nhân ngồi bên hồ nói.

- Ha ha ha… Tu Du đạo quân có long tu trà, bảy trăm năm một lần, đúng canh giờ này.

- Ta biết ngay mà, thì ra là đến uống trà.

Đạo sĩ trung niên ôm cầm cười nói.

- Chỉ tiếc… Khánh Vân đạo hữu đang ở phàm trần, không thể hưởng phúc rồi!

- Ta đã nói với nàng ta hãy trì hoãn vài ngày!

Một cô gái tóc bạc mặc váy xanh lắc đầu nói.

- Không nghe lời người già, cái hại xuất hiện ngay!

- Lệ!

Một tiếng hạc kêu vang lên. Một con tiên hạc hạ xuống.

- Khánh Vân tiên tử gửi thư! Khánh Vân tiên tử gửi thư!

Giọng nói của Tiên hạc khàn như vịt đực.

- Hả? Mới vài ngày đã có tin tức sao?

Đám người ngạc nhiên.

- Khánh Vân tiên tử gửi đồ! Khánh Vân tiên tử gửi đồ!

- Ở phàm trần thì có gì tốt chứ?

Đạo nhân dè bỉu

- Có băng hồng trà! Rất ngon băng hồng trà! Còn có ái phong truyền tin ngọc! QQ nữa! Và giải đấu e-sports!

Tiên hạc nói.

- Gì vậy?

Đám người ngơ ngác.

- Hay là… Khánh Vân đạo hữu gặp phiền phúc nên gửi thư cầu cứu?

- Cũng không phải… Mấy thứ này là cái gì?

Lão đạo hỏi.

- Đây là cái gì thế?

Bọn họ cầm túi LV và lấy ra vài đồ vật ở trong đó.

Đám người sửng sốt. Tuy chúng ta sống trong thâm sơn nhưng cũng không phải loại người nhà quê chưa trải sự đời à?

Đừng cầm mấy thứ kì lạ đến để lừa gạt chúng ta!

- Đợi đã… Để bần đạo tính xem Khánh Vân đạo hữu định làm gì!

Lão đạo bấm tay tính toán.

- Ha ha Tinh vân diễn sinh quyết của Tu Du đạo quân đã công tham tạo hóa nhưng Khánh Vân đạo hữu vẫn muốn múa rìu qua mắt thợ à.

- Đúng thế.

- Ặc…

- Làm sao?

Vài người còn lại xúm vào.

- Chậm đã, chậm đã, để ta tính lại.

- Ặc…

Lão trợ mắt, tiếp tục bấm ngón tay.

- Ặc…

- Vậy kết quả là như nào?

Mọi người còn đang thắc mắc thì tiên hạc đã nghịch truyền tin ngọc rồi.

Tiếng hoan hô như sấm và hình ảnh hội trường dậy sóng đã phát ra.

- Đây là cái gì?

Trên sân khấu, Khánh Vân tiên tử mặc váy trắng, cầm micro:

- A há, các trận chiến ngày hôm qua thật sự rất phấn khích.

- Hả? Đây là… Khánh Vân đạo hữu?

- Đúng thế! Từ ván đầu tiên đã cực kì căng thẳng và các trận đấu sau cũng không kém phần hấp dẫn.

Ngưng Bích vừa nói vừa vỗ vỗ ngực.

Sau đó mỗi người cầm một lý trà, tỏ ra cực kì thỏa mãn.

- Tiểu Hạc Nhi không có phần đâu… Chúng ta đã chia xong rồi!

Vô Trần Tử đắc ý cười.

Tu Du đạo tôn cầm ly trà, ngồi trên bồ đoàn xem giải đấu. Thái độ nghiêm túc như lâm trận.

- Các ông bắt nạt tiểu hạc!

- Ặc! Thơm quá!

Vô Trần Tử ngửi hương trà.

- Tức chết hạc mất! Tức chết hạc mất!

Tiên hạc đập cánh, tỏ ra giận dỗi rồi đảo đảo con ngươi:

- Bản hạc… Bản hạc uống băng hồng trà!

Nó mở nắp rồi rót trà vào một chiếc lý thủy tinh nhỏ. Sau đó nó bỏ vào đó ba viên đá.

- Hít hà!

- Đó là gì thế?

- Trà này chỉ nên có ở trên trời, nhân gian dễ thường được vài lần!

- …

Ba phút sau, toàn bộ đạo sĩ đã cầm ly băng hồng trà và xem giải đấu.

Đám đạo đồng cầm ly trà long tu trừng mắt nhìn nhau:

- Cho chúng ta uống? Hôm nay là ngày gì vậy?



- Bên này! Bên này!

Khiết Tây Tạp đi đầu và đang quay đầu lại gọi người ở phía sau.

Thời tiết đang nóng nực nhưng Karl mặc áo choàng đen che kín cả người.

Gã mặc như sợ bị người khác nhận ra.

Hôm nay Phương lão bản không ở trong không gian ảo vì Tiếu Ngọc Luật không được dùng máy tính nên hắn phải xuất hiện để làm phân tích viên.

Phương lão bản đang ngồi ở góc khán đài, đeo kính râm.

Hắn quay đầu lại thì đột nhiên chỗ ngồi bên cạnh đã xuất hiện vài người nước ngoài tóc vàng.

Một cô gái tóc xoăn màu vàng, lại đeo kiếm đi cùng với một thanh niên tóc vàng.

Người cuối cùng mặc áo choàng che kín người nhưng đẹp trai và tóc màu rám nắng.

- Đến đây, chỗ này có rất nhiều chỗ trống! Tên này có tu vi thấp nên không thể nhận ra chúng ta!

Khiết Tây Tạp thì thầm.

- Các vị khách Tây vực mới đến hả?

Lão bản hỏi.

Khiết Tây Tạp ngơ ngác.

- Không sao, chỉ là một tên người thường còn chưa đến hạ vị đỉnh.

Khiết Tây Tạp nói nhỏ.

- Vị trí này không tệ, xung quanh toàn là người thường!

Khải Nhĩ Văn nói.

Phương lão bản liếc nhìn bọn họ.

- Nhìn cái gì?

Cô gái tóc vàng trừng mắt.

- Hạ cấp thổ dân! Hừ!

Lão bản nghĩ: “Đám người Tây vực này bị làm sao vậy?”

- Hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng và cũng là lúc chúng ta tìm ra quán quân! Mọi người chắc vẫn còn nhớ vài vị tuyển thủ hạt giống mà Mộ tiên sinh đã nói chứ.

Tiếu Ngọc Luật đang nói trên màn hình.

- Bọn họ có thể đoạt giải quán quân không? Đáp án sẽ có ngay trong hôm nay!

Karl lấy ra một chén rượu và rót rượu vào.

Khiết Tây Tạp cũng cầm một cái hộp màu vàng, bên trong là những miếng dưa đã được cắt và xếp gọn gàng.

Khải Nhĩ Văn chỉ biết nhìn hai người, tức giận.

- Thật phấn khích, trận đầu tiên lại là Vương Tạ đánh với Chu Nhan Tiếu.

- Trận đấu bắt đầu! Vượng Tạ đã tấn công ngay lập tức!

Trên màn hình, cuồng phong lốc xoáy bao trùm toàn bộ sân đấu.

- Chu Nhan Tiếu vẫn phòng thủ rất cẩn thận nhưng đây không phải là điều tốt!

Đám quần chúng ăn dưa ngồi bên cạnh Phương lão bản vẫn đang tập trung theo dõi.

Ngay khi đám người xung quanh hò hét thì ba người ngồi cạnh hắn đã đứng dậy

- Vạn Tượng Phong Long trận! Vạn Tượng Phong Long trận!

- Phong ảnh thuấn thiểm! Quá lợi hại! Lại là chiêu này!

Gã hét lớn.

Tiếng hét lớn khiến lão bản bị nhức đầu:

- …