Chỉ trong vòng có 3 năm, tân hoàng vừa lên ngôi đã mất tích 2 lần, được bộ máy sử kí đặc biệt đánh dấu đỏ, lưu danh sử sách. Đương nhiên nếu chỉ có mất tích hai lần ngắn ngủi thì không đủ tiêu chuẩn để được đánh dấu đỏ, con dấu đỏ đặt xuống, chủ yếu là do sau khi trở về từ lần mất tích thứ hai, vị thiên tử kì quặc đột nhiên muốn truyền ngôi... không những nói truyền ngôi là truyền ngôi, người được truyền ngôi còn là nam phi duy nhất được giữ lại trong hậu cung.
Có lẽ được đánh giấu đỏ là bởi vì bên bộ máy sử kí không rảnh việc triều chính, không hiểu rõ vị phi tần kia đã nắm thóp hơn nửa các đại thần trong triều.
Đám đại thần bị Phó Kim Phong dùng thuốc độc điểu khiển, sau khi nghe tin hoàng thượng đã trở về, còn chưa kịp gặp nhau bàn đối sách, ngày hôm sau, vị thiên tử kia đã trực tiếp nhường hoàng ấn cho người ta.
Đùa gì thế? Có đổi ngôi thì cũng phải đi theo quy luật lật hoàng vị gì đó chứ!
Sáng hôm nay, Phó Kim Phong còn không rõ cái ghế nóng hổi sắp bị ném vào đầu, bị Nhiễm Thanh Vân bám dính không buông, cưỡng ép bắt phải thượng triều cùng với mình, Phó Kim Phong còn tự mình dọa mình, tưởng Nhiễm Thanh Vân sẽ nhân cơ hội này mà vạch trần y, ném y cùng một kết cục với Bạch Dạ... có nằm mơ Phó Kim Phong cũng không ngờ tới, Nhiễm Thanh Vân ép y lên triều là bởi vì muốn truyền ngôi cho mình.
Dù sao hoàng vị cũng không phải là một cái vị trí nhỏ đến mức để có thể nói truyền là truyền, Nhiễm Thanh Vân đưa ra quyết định, bị phần lớn đại thần trong triều phản đối, mấy người này đều là những kẻ không bị Phó Kim Phong hạ thuốc độc. Nếu Phó Kim Phong không hạ thuốc ai, có lẽ toàn bộ đại thần đều đã mạnh miệng phản đối rồi. Có người còn nghĩ rằng hoàng thượng bị nam phi hạ cổ, cưỡng ép y phải tự mình giao ra hoàng vị.
Nhiễm Thanh Vân toàn tâm tự nguyện:"..."
Phó Kim Phong bị nghi oan cưỡng ép truyền ngôi:"..."
Đám đại thần lần này có chết cũng không đồng ý cho Nhiễm Thanh Vân truyền ngôi, cho dù bị Nhiễm Thanh Vân đuổi ra ngoài, đám người bọn họ cũng sẽ ở ngoài mà làm loạn, tình thế giằng co hai bên không ai nhường ai, tận đến khi Phó Kim Phong nhỏ giọng khuyên nhủ Nhiễm Thanh Vân, buổi triều mới kết thúc mặc dù là kết thúc trong không khí căng thẳng.
Ra khỏi đại điện, trời cũng đã ngả về phía tây, một ngày dài chuẩn bị kết thúc.
" Hoàng hôn rồi!" Phó Kim Phong để ánh chiều tà chiếu lên mặt, toàn thân tản ra khí chất ôn nhu.
Eo đột nhiên bị ôm lấy, đầu cũng bị cố định lại, nụ hôn ngọt ngào dưới ánh chiều tà, mang theo ɖu͙ƈ vọng càn quét toàn bộ khoang miệng nhỏ nhắn, đoạt đi từng tấc hơi thở.
Đám đại thần còn chưa rời đi hết:"..."
Đệch! Bọn họ đều là thượng quan... đều học qua đèn sách trường lớp, không thể chửi thề!
Nhìn hai người chói mắt kia đi, có chỗ nào giống hạ cổ nhau chứ?
Nếu thật sự hạ cổ, thì cũng là loại cổ yêu đương gì đó!!! Phi Phi Phi
Bọn họ không thể nhìn nữa, bọn họ phải trở về, ôm tiểu thϊế͙p͙ đáng yêu vào lòng mới có thể xua đi cái lạnh giá thâm tâm lúc này!
Nhiễm Thanh Vân dồn toàn tâm toàn ý lên người lò sưởi, rảnh đâu mà quan tâm đám râu ria kia chứ! Ôm ôm hôn hôn, tới khi mặt trời khuất bóng, cả hai mới lại lôi lôi kéo kéo, người trước người sau trở về tẩm điện dùng thiện.
Mấy ngày tiếp theo, Nhiễm Thanh Vân kiên quyết muốn truyền ngôi cho lò sưởi của mình, Phó Kim Phong lần này đương nhiên có đủ thời gian để xác định, cái vị thiên tử tùy hứng này thật sự có ý định muốn truyền hoàng vị cho mình, không phải bởi vì muốn dỗ mình mà giả vờ ban chỉ truyền ngôi.
Phó Kim Phong không nhịn được đáy lòng ấm áp, nhìn cái kẻ đang vò đầu trước bàn tấu chương, lại không bởi vì tấu chương khó giải quyết mà là đang nghĩ cách truyền hoàng vị cho y.
Nếu người này đối với y thật lòng, vậy thì có lấy được hoàng vị hay không, cũng đâu còn quan trọng nữa.
" Đừng lo, ta sẽ làm mọi cách để có thể truyền hoàng vị cho ngươi." Nhiễm Thanh Vân trung khuyển lấy lòng Phó Kim Phong.
" Thanh Vân!" Phó Kim Phong nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh, mềm mại ngồi vào trong lòng Nhiễm Thanh Vân.
Lò sưởi đột nhiên chủ động, Nhiễm Thanh Vân cực kì phấn khích, cũng ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn:" Có chuyện gì?"
" Thật ra, ngươi cũng không cần truyền lại hoàng vị cho ta nữa đâu."
" Tại sao? Đại Đại rất thích mà! Ngươi đừng lo lắng, chỉ cần thứ ngươi thích, ta nhất định sẽ tìm ra cách truyền lại hoàng vị cho ngươi, chỉ cần ngươi muốn, ta nhất định sẽ đáp ứng."
Phó Kim Phong được câu nói của Nhiễm Thanh Vân dỗ đến toàn thân ngọt ngào, sức lực toàn thân gần như tựa hoàn toàn vào lồng ngực mát mẻ:" Ta thật ra không có thích hoàng vị."
" Hử?"
" Ta chính là... chán ghét người ngồi trêи hoàng vị."
" Chán ghét ta?"
" Không phải ngươi."
" Hử?"
" Mặc dù đều là ngươi... nhưng mà không phải ngươi, ta biết ngươi không phải hắn, ta ghét hắn, nhưng ta không ghét ngươi." Phó Kim Phong nói loạn một hồi, đáy lòng cũng bị suy nghĩ nhất thời này của mình dọa sợ.
Tại sao y lại có loại suy nghĩ này?
Nhiễm Thanh Vân thì lại cực kì vui vẻ bởi vì lò sưởi có thể phân biệt giữa mình và tên hoàng thượng háo sắc kia, không kìm được, ôm chặt lò sưởi thêm một chút.
Hai người còn đang vui vẻ ôm ấp, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, còn vọng lại âm thanh:" Cấp báo."
Hớt ha hớt hải cái gì!?
Phó Kim Phong tựa như thỏ nhỏ bị bắt, ngại ngùng nhảy ra khỏi lòng Nhiễm Thanh Vân, vành tai đỏ lên, chạy tới nấp sau màn chướng.
Nhiễm Thanh Vân đang vui vẻ bị cắt ngang, sắc mặt dành cho tên kì đà này cực kì đáng sợ.
" Hoàng thượng, đại sự không hay rồi." Tiểu tình báo run sợ quỳ gập trước mặt Nhiễm Thanh Vân.
" Có chuyện?" Nhiễm Thanh Vân không kiên nhẫn, toàn thân tản ra khí tức dọa người.
" Mục tướng quân cho người báo tin, biên cảnh phía Nam thất thủ rồi... cần quân tri viện gấp." Tiểu tình báo lắp bắp sợ hãi.
Không rõ là run sợ do bị uy áp của Nhiễm Thanh Vân dọa sợ hay là bởi vì bị nội dung tin báo dọa sợ.