Phía sau phát ra âm thanh hỗn loạn ồn ào, âm thanh vó ngựa lộp cộp cùng tiếng hô cảnh cáo khiến đám dân thường xung quanh gấp gáp chạy loạn tứ phía. Những chủ xạp đồ bày hai bên lề đường cũng không lưu luyến mà bỏ lại tiệm của mình để chạy trốn, muốn nhanh chóng thoát khỏi tầm ảnh hướng của vó ngựa, mong muốn không phải nằm dưới nền đất lạnh, bị vó ngựa cán qua.
Mạng người quan trọng, vật ngoài thân có thể làm lại!
Tràng cảnh đường lớn cực kì hỗn loạn, Phó Kim Phong cùng Nhiễm Thanh Vân đều bị người qua đường đập tới đập lui, đập đến nỗi cỡ thể cả hai dường như dính lại với nhau, xô xô đẩy đẩy, nếu không phải Phó Kim Phong được Nhiễm Thanh Vân bảo hộ tốt trong lòng thì chỉ bằng hai cái chân mềm yếu kia, không biết Phó Kim Phong đã bị đẩy ngã xuống đất từ lúc nào.
" Chúng ta sang bên kia trước nhé." Nhiễm Thanh Vân cứng rắn ôm Phó Kim Phong ở trong lòng, sau khi giúp Phó Kim Phong ổn định cơ thể mới chậm rãi vuốt mái tóc hơi loạn của y.
Phó Kim Phong bị cả đám người đột nhiên lao tới bên cạnh dọa sợ, cả người đều dán lên người Nhiễm Thanh Vân, mặc dù không nghe rõ Nhiễm Thanh Vân nói cái gì nhưng cũng điên cuồng gật đầu.
Biết lò sưởi của mình bị dọa sợ rồi, Nhiễm Thanh Vân thở dài một hơi, vòng tay ôm chắt lấy eo nhỏ của Phó Kim Phong, chỉ một cái nhún người đơn giản cũng có thể đem theo Phó Kim Phong bay lên lầu hai của khách điếm gần đó. Vị trí này thuận lợi, không những có thể tránh khỏi ảnh hưởng của vó ngựa, còn có thể quan sát tình hình bên dưới. Để xem là tên nào ngông cuồng đến mức dám phóng ngựa bạt mạng giữa đường lớn như vậy.
Dọa lò sưởi của ông đây sợ, đợi ông đây dỗ được người rồi, xem ông đây úp bao tải đánh chết các ngươi.
Đương nhiên Nhiễm Thanh Vân chỉ mới dự định, nghĩ nghĩ ở trong đầu thôi, giờ có muốn úp thì trong tay cũng không có bao tải để úp người nha! Nhiễm Thanh Vân vốn là định đợi một hai ngày nữa mới âm thầm giải quyết người, ai ngờ động tác của Nhiễm Thanh Vân quá lớn, hết sức gây chú ý, kết hợp với ngoại hình nổi bật của Phó Kim Phong thành công hấp dẫn được ánh mắt của đám người phi ngựa bên dưới.
Đám người đó nhìn thấy mái tóc xanh dương của Phó Kim Phong bay trong gió, ngay lập tức dừng ngựa lại, nhìn về phía Nhiễm Thanh Vân và Phó Kim Phong.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Nhìn cái gì? Có xì tiền ra không mà nhìn? Có tin ta móc mắt mấy người ra không? Lò sưởi của ta, chỉ có một mình ta được nhìn, biết chưa?
Quả nhiên lò sưởi vẫn là đừng nên đẹp quá, tránh việc kéo phiền phức cho người khác.
" Là bọn họ." Lục Bình dẫn đầu tiểu đội, liếc mắt phát hiện người sở hữu mái tóc xanh dương trong thánh dụ, hắn ngay lập tức ra lệnh cho toàn đội dừng ngựa, dồn toàn lực chú ý, nhìn về phía Nhiễm Thanh Vân cùng Phó Kim Phong.
" Đúng, kia chính là thích khách đã bắt cóc tiệp dư tối qua, mau bắt hắn lại."
Nhiễm- thích khách- Thanh Vân:"..." Ta từ khi nào biến thành thích khách vậy?
Phó- tiệp dư bị bắt cóc- Kim Phong:"..." Tiệp dư là cái gì? Ai bị bắt cóc cơ?
Tận đến khi Phó Kim Phong được Nhiễm Thanh Vân bảo hộ trong lòng, tránh đi công kϊƈɦ của hàng chục mũi tên bắn tới, Phó Kim Phong vẫn chưa hiểu rõ được rốt cuộc là sự tình gì.
" Giết... giết người rồi, chạy mau."
" Chạy đi, cẩn thận chết oan đấy."
Đám người chững lại vài giây để ngắm toàn cảnh Nhiễm Thanh Vân bế người bay lên, ngay sau khi thấy đám binh linh hoàng tộc động tay động chân liền khôi phục hiện trạng hỗn loạn, dẫm đạp lên nhau để bảo toàn mạng sống.
Hàng ngàn mũi tên bay ra, mặc dù không một cái nào trúng Nhiễm Thanh Vân nhưng cũng có những cái găm vào da thịt người sống, kẻ xấu số thì ngay lập tức tắc thở, may mắn hơn thì trúng tay trúng chân, điên cuồng phát ra âm thanh rêи la cầu cứu.
" Vân...!" Phó Kim Phong chôn mặt ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân, cơ thể run rẩy.
Bởi vì là từ nhỏ đến giờ Phó Kim Phong luôn nằm trong vòng bảo vệ an toàn của phụ mẫu, Phó Kim Phong lớn bằng này tuổi cũng chỉ dùng thời gian chủ yếu để đi chơi, chưa từng va vào cạnh tranh, đấu đá gì đó... đại dương của y cực kì yên bình, cùng lắm là chơi đuổi bắt với đám cá mập, cái cảnh lộn xộn này Phó Kim Phong chưa từng gặp phải, không tránh khỏi sợ hãi.
Thần tiên mà phải để phàm nhân bảo vệ, nghe có chút yếu đuối, nhưng Phó Kim Phong cũng không còn cách nào. Phó Kim Phong tính ra cũng không phải thần tiên gì.
" Không sao." Nhiễm Thanh Vân giữ chặt eo nhỏ, cố định Phó Kim Phong ở nơi an toàn nhất. Bởi vì có Phó Kim Phong kéo một chân, không thể chiếm thế thượng phong lao tới chém người, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể mở đường chạy trước.
Nhiều người như vậy, không thể tùy tiện sử dụng bất vong... bị nhiều người nhìn thấy như vậy, thiên đạo sẽ dễ dàng phát hiện ra y hơn.
Cơ thể phàm nhân, cho dù tư chất của Nhiễm Thanh Vân có tốt thì cơ thể phàm nhân cũng không đáp ứng đủ, chạy một mình đã khó, còn bê thêm một cái lò sưởi. Nhiễm Thanh Vân chạy ra khỏi kinh thành, một đường hướng về bờ biển phía đông mà chạy, càng chạy càng thở dốc.
Tiếng vó ngựa phía sau ngày càng rõ, chứng tỏ đám người kia chưa từ bỏ việc truy đuổi. Nhiễm Thanh Vân ôm Phó Kim Phong chạy đến bờ vực, cách mặt biển 5m. Đứng ở trêи nhìn xuống, vẫn có thể thấy sóng biển cuồn cuộn.
Phó Kim Phong ngửi thấy mùi biển, lúc này mới dám thò đầu nhìn ra ngoài.
" Đại Đại, bây giờ ta thả ngươi xuống biển, ngươi qua bờ biển bên kia đợi ta nhé." Nhiễm Thanh Vân hơi thở nặng nề, khó khăn bế ngang Phó Kim Phong hướng ra ngoài mặt biển.
" Ta không thể bỏ ngươi lại một mình được... ngươi cùng ta xuống, ta đảm bảo đưa ngươi chạy thoát. Có được không?"
"..."
" Ngươi tin ta..." Ta là người cá, ta có thể bảo hộ người tốt.
Nhiễm Thanh Vân có chút buồn cười:" Ta không phải không tin ngươi."
Đối diện với ánh mắt mong đợi của lò sưởi, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể thỏa hiệp. May cho đám người kia, để bọn họ sống thêm một thời gian.
" Được rồi, chúng ta cùng xuống."
Nhiễm Thanh Vân dứt lời, ngay lấp tức ôm theo Phó Kim Phong nhảy xuống vực. Mặc dù từ trêи nhìn xuống, phía dưới đều là mặt nước gợn sóng bạc, nhưng Nhiễm thanh Vân không rõ bên dưới mặt nước kia có đá ngầm nào không, Nhiễm Thanh Vân chắc chắn bảo hộ người ở trong lòng, dùng lưng tiếp xúc với mặt nước biển mặt chát.
" Khụ khụ.."
Lưng dường như tan ra, Nhiễm Thanh Vân nhịn không được điên cuồng ho khan, miệng vừa mở, nước biển mặt chát liền điên cuồng tràn vào bên trong, chiếm đoạn không gian của phổi.
Nhiễm Thanh Vân đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Mấy ngàn năm không hề bị thương, từ khi bước vào con đường chữa bệnh, y lại rơi vào bước đường chỉ động chân tay một chút đã có thể bị thương, còn bị thương đến thảm hại. Thân thể yếu đuối này, sao có thể làm chỗ dựa vững chắc cho lò sưởi chứ!
Nhiễm Thanh Vân còn đang mãi suy nghĩ liền cảm nhận được vòng tay ôm lấy eo, đem cơ thể y toàn bộ kéo lên trêи mặt nước.
" Khụ khụ khụ..." Nhiễm Thanh Vân rời khỏi mặt nước ngay lập tức điên cuồng ho khan.
" Ngươi... ngươi làm sao vậy? Ho.. ho ra máu rồi? Ngươi... sẽ không chết chứ?" Giọng nói mềm mại rơi vào tai Nhiễm Thanh Vân chứa đựng 10 phần lo lắng, môi mỏng còn truyền đếm xúc cảm được làn da mềm mại nào đó chạm vào, nhẹ nhàng miết một đường.
Nhiễm Thanh Vân mơ hồ mở mắt, ngay lập tức gương mặt xinh đẹp của Phó Kim Phong xuất hiện trước mặt.
Bên dưới mặt nước quả nhiên có đá ngầm. toàn bộ phần lưng của Nhiễm Thanh Vân đều va phải đá, lục phủ ngũ tạng tưởng trừng đảo lộn. Nhiễm Thanh Vân mở to mắt, cố gắng nhìn rõ người đối diện.
Đôi lông mày xinh đẹp điên cuồng cau lại khiến ngũ quan tuyệt mĩ chứa đựng toàn bộ lo lắng không hề che giấu, miệng nhỏ hơi mím chặt, mắt ngọc chăm chú nhìn chằm chằm y.
Người đột diện đột nhiên không ngừng ho khan, còn ho ra tia máu dọa Phó Kim Phong sợ muốn chết, Phó Kim Phong không ngừng giúp Nhiễm Thanh Vân lau đi máu nơi khóe miệng, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn, muốn dùng tốc độ nhanh nhất đưa người lên bờ.
" Ngươi đừng nói gì cả, đợi ta đưa ngươi lên bờ đã..." Thấy Nhiễm Thanh Vân mở miệng định nói gì đó, Phó Kim Phong ngay lập tức chặn ngang.
Phó Kim Phong gấp gáp muốn đưa người vào bờ, một phần là do lo lắng cho sức khỏe của Nhiễm Thanh Vân, một phần là bởi vì máu của Nhiễm Thanh Vân sẽ hấp dẫn cá mập tới, mà cá mập thì là loài Phó Kim Phong không ưa gì cho lắm.
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy cơ thể này hình như bị gãy mấy mấy đột xương rồi.
Phó Kim Phong đưa Nhiễm Thanh Vân rời khỏi mặt biển, Nhiễm Thanh Vân ngay lập tức có thể cảm nhận được đau đớn từ việc gãy xương gây ra. Đau đến mức đứng còn không vững nữa.
Không được, không thể để lò sưởi nhìn thấy ta yếu đuối được!
Nhiễm Thanh Vân nhắm mắt nhắm mũi, cố gắng tự mình đứng vững bằng hai chân run rẩy, cố gắng giảm trọng lượng tựa vào người Phó Kim Phong xuống mức thấp nhất.
" Bên kia có nhà dân, chúng ta qua đó trước đi." Nhiễm Thanh Vân liếc mắt liền nhìn thấy mấy căn nhà nhỏ ven biển, nhanh chóng ra hiểu để Phó Kim Phong đưa mình tới đó.
" Được."
Từ bờ biển tới nhà dân cũng phải mất vài trăm mét, Nhiễm Thanh Vân cùng Phó Kim Phong vừa lôi vừa kéo, khó khăn lắm mới tới trước cửa nhà dân gần nhất.
" Có ai ở nhà không?" Nhiễm Thanh Vân gắng gượng đau đớn, há miệng đánh tiếng.
" Ai vậy?" Phía trong vang lên thanh âm rụt rè của nữ nhân:" Nếu xin ăn thì nhà chúng tôi không có đâu, xin ở nhờ cũng không được... nam nhân trong nhà đều đi bắt cá hết rồi, tôi không dám mở cửa cho người lạ... xin lỗi."
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Phó Kim Phong:"..."
Hay lắm, lưu lạc đến nỗi không cả có một chỗ ở.
Bị từ chối nhưng Phó Kim Phong không hề từ bỏ, một nơi nhiều nhà như thế này, kiểu gì chẳng gặp một nhà tốt bụng thu dưỡng bọn họ, đúng không?