Nhiễm Thanh Vân vốn không phải là loại người sẽ dong thuyền ra khơi, chính y cũng không có ý định làm ngư dân bắt cá gì đó.
[ Trải nghiệm lần này cũng rất tốt mà chủ nhân.] Vương Bội điên cuồng vuốt ʍôиɠ ngựa.
Tốt cái đầu ngươi.
Nhiễm Thanh Vân hung hăng muốn mắng người à không, mắng hệ thống
Không sai! Nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận của Nhiễm Thanh Vân lần này liên quan đến nghề đánh. Cụ thể chính là, Nhiễm Thanh Vân phải tự tay thu thấp 105 tấn hải sản. Nói dễ thì dễ mà khó thì cũng rất khó.
Từ khi làng chài có thêm Nhiễm Thanh Vân lên thuyền, sản lượng hải sản đánh bắt được tăng lên rất nhiều, gấp đôi gấp ba khiến người dân trong làng không kìm được mà càng thêm yêu quý hai người bọn họ.
Thuyền cập bến, sau khi thả neo thật chắc chắn, mọi người lần lượt mang hải sản xuống khỏi tàu, sau một đêm đánh bắt mệt mỏi, việc phân chia cái gì đó đều do nữ nhân làm, nam nhân bọn họ sau khi bê hải sản xuống thuyền, buộc thuyền chặt vào cọc, liền người nào về nhà kẻ đó.
" Thanh Vân lại ở lại giúp Tiểu Phong nhặt cá à?" Đám nữ nhân nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân đang ngồi bên cạnh Phó Kim Phong cẩn thận chọn từng con một để Phó Kim Phong xếp vào giỏ, không nhịn được buông lời ghen tỵ.
Phó Kim Phong vốn đang kìm nén cảm xúc, đột nhiên bị gọi tên khiến gương mặt trắng ngọc xuất hiện thêm tia phiếm hồng.
" Ây yo, đỏ mắt rồi, đỏ mặt rồi."
" Ha ha, Tiểu Phong nhà chúng ta càng ngày càng có hương vị đó."
Phó Kim Phong mặc dù bị trêu đùa không ít lần nhưng lần nào cũng ngại ngùng nép người vào bên cạnh Nhiễm Thanh Vân để né tránh ánh mắt người ta.
Những lúc như vậy, Nhiễm Thanh Vân cũng rất tự nhiên che ở phía trước cho y.
Cuộc sống vừa yên bình vừa no đủ, thật khiến người khác thỏa mãn.
Nhớ đến những ngày khó khăn kia, Phó Kim Phong không kìm được mà nở nụ cười ngọt ngào. Khó khăn gian khổ đều đã qua rồi.
Sau khi thu dọn xong giỏ cá thuộc về hai người, Nhiễm Thanh Vân liền phụ trách một tay ôm giỏ cá, một tay dắt Phó Kim Phong, lên đường trở về căn nhà nhỏ của riêng hai người.
Hai người bọn họ mặc dù mới tới nhưng sinh hoạt không khác những hộ dân trong làng chài là bao, ban ngày rảnh rỗi, bọn họ sẽ cùng nhau sinh hoạt, cưỡi ngựa tới trấn bên cạnh bán cá, mua đồ. Chơi chán rồi, bọn họ sẽ trở về căn nhà nhỏ, nấu cơm dọn dẹp, phơi cá phơi lưới. Buổi tối, sẽ làm mấy cái sinh hoạt vợ chồng gì đó.
Ừm, sinh hoạt vợ chồng.
Lần này nhắc tới vấn đề này, Nhiễm Thanh Vân cực kì cảm thấy thành tựu, sau bao nhiêu ngày tháng, y cuối cùng cũng có thể chủ động với lò sưởi của mình.
Lần đầu tiên mặc dù hơn khó khăn, nhưng Phó Kim Phong dù sao cũng là thiết lập thần tiên gì đó, sức chịu đựng rất lớn, ngay ở lần đầu tiên, Nhiễm Thanh Vân đã có thể kéo người ta lăn qua lộn lại rất nhiều lần, Phó Kim Phong mới không chịu được nữa mà ngất đi.
Còn Nhiễm Thanh Vân thì có thể cả người sảng kɧօáϊ, ôm con cá nhỏ vào lòng, yên bình chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì các hai ngày mới đánh bắt một lần, tối hôm qua bọn họ vừa mới ra khơi nên ngày hôm nay sẽ được nghỉ ở nhà, Nhiễm Thanh Vân vừa kéo người vào bên trong nhà gỗ nhỏ liền không thành thực đóng cửa.
Phó Kim Phong hơi hoảng hốt, khó khăn cậy vòng tay cứng rắn quấn ở eo mình ra:" Tránh ra, còn chưa ăn cơm tối đâu."
Chơi mệt cả một ngày, y còn muốn nghỉ ngơi.
Nhiễm Thanh Vân không hề có ý định buông tha eo nhỏ của Phó Kim Phong, đầu chậm rãi cúi thấp, hơi nóng phả vào vành tai mẫn cảm:" Không muốn ăn cơm, muốn ăn em."
Nhiễm Thanh Vân ôm eo y, lười biếng nói. Nói xong lại còn ɭϊếʍ vành tai y một chút.
Mặt Phó Kim Phong đỏ lên, muốn nói gì đó, kết quả bụng của hai người đồng thời thầm thì kêu một tiếng.
Nhiễm Thanh Vân dừng lại, còn Phó Kim Phong thì cười đến không thẳng nổi lưng. Thoát rồi!
Thấy sắc mặt Nhiễm Thanh Vân không cảm xúc nhìn mình, Phó Kim Phong liền nhẹ nhàng hôn một cái trêи mặt hắn, nói: "Đừng quậy nữa, ngoan ngoãn ra ngoài ngồi, sau khi cơm nước xong thì muốn gì cũng được."
Mấy chữ sau âm lượng nhỏ dần, nhưng Nhiễm Thanh Vân vẫn nghe được, đáy mắt hắn hiện lên ý cười, ánh mắt thâm trầm nhìn Phó Kim Phong: "Là em nói?"
Phó Kim Phong đỏ mặt gật đầu, cuối cùng cũng có thể rời khỏi vòng tay của Nhiễm Thanh Vân, tiến vào phòng bếp, Phó Kim Phong biểu thị tự mình nổi lửa nấu cơm vô cùng thành thục, sau đó hai người đồng thời thưởng thức đồ ăn đang nóng hầm hập.
Nhiễm Thanh Vân ăn cơm nhanh hơn nhiều so với Phó Kim Phong, chờ y ăn xong, cơm trong chén Phó Kim Phong vẫn còn phân nửa, Nhiễm Thanh Vân rãnh rỗi ngồi đó khẽ nâng cằm, hứng thú nhìn chằm chằm Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong bị Nhiễm Thanh Vân nhìn đến chẳng biết phải ăn cơm như thế nào, ăn không được, buông xuống cũng không xong, đành phải căng da đầu tăng nhanh tốc độ giải quyết nốt phần cơm còn lại.
Y tận lực bỏ qua tầm mắt mãnh liệt nóng cháy của Nhiễm Thanh Vân, tự nhiên đứng lên: "Ngươi tắm trước đi, ta dọn dẹp rửa chén."
Nhiễm Thanh Vân đứng dậy, ngoắc ngón tay với y.
Phó Kim Phong ngẩn ra đi đến bên cạnh hắn, chỉ thấy Nhiễm Thanh Vân thân mật ôm eo làm nũng, đầu còn dán ở trêи người mình. Phó Kim Phong hơi mỉm cười, duỗi tay ôm lấy y: "Sao vậy?"
Nhiễm Thanh Vân ngẩng đầu lẳng lặng nhìn y một hồi, sau đó cười nhẹ nói: "Vừa rồi em ở trong phòng nói từ giờ trở đi đều nghe theo ta."
Phó Kim Phong ừm một tiếng, khóe miệng chậm rãi nâng lên: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Đây là lần đầu Phó Kim Phong dùng loại ngữ khí ngả ngớn mang theo dụ hoặc để nói chuyện, tâm Nhiễm Thanh Vân run lên, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, cánh tay ôm Phó Kim Phong siết chặt, trực tiếp đứng lên ôm Phó Kim Phong mười phần nhẹ nhàng, Phó Kim Phong bị Nhiễm Thanh Vân ôm quen rồi, dùng tay câu lấy cổ hắn, nhẹ nhàng nhấp môi, mặt đỏ ửng.
Mỗi lần bị Nhiễm Thanh Vân bế lên như vậy, y có thể cảm nhận được sức mạnh nam tính khiến người mê muội của Nhiễm Thanh Vân, hơi thở thành thục tràn đầy tính xâm lược của giống đực, khiến cho người nam nhân này càng thêm mị hoặc.
Nhiễm Thanh Vân ôm Phó Kim Phong vào phòng ngủ, đặt y ngồi lên giường.
Phó Kim Phong vẫn còn ôm cổ Nhiễm Thanh Vân, hai tay Nhiễm Thanh Vân chống ở hai bên của Phó Kim Phong, cúi người tiến lên hôn y.
"Ưm..." Phó Kim Phong bị ép về phía sau, lưng dán lên tường lạnh lẽo, nhưng thân thể bị bàn tay ma quái đụng chạm lại nóng vô cùng.
Đầu lưỡi bọn họ cuồng nhiệt dây dưa, thân thể dán sát vào nhau. Độ ấm trong cơ thể hai người càng tăng cao, thậm chí có phần nóng bỏng.
Tay Nhiễm Thanh Vân âu yếm vuốt ve thân thể Phó Kim Phong, thỉnh thoảng lại xẹt qua nơi mẫn cảm của y, khiến cho thân thể y run lên.
Phó Kim Phong bị hôn đến mụ mị, dường như trong đầu chỉ còn lại một ý niệm đó chính là làm càng nhiều việc thân mật hơn với Nhiễm Thanh Vân, muốn được y vuốt ve, bị y mạnh mẽ chiếm hữu.
Trong phòng gỗ nhỏ hẹp vang lên tiếng nước bọt tương giao, âm thanh Phó Kim Phong thấp giọng rêи rỉ cùng với tiếng hít thở thô nặng của Nhiễm Thanh Vân đan chéo bên nhau, khôngi khí cũng trở nên dính nhớp sắc tình.
Nhiễm Thanh Vân cởi hết quần áo của hai người, để cơ thể trần trụi tuyết trắng của Phó Kim Phong ngồi trêи giường, duy trì tư thế hai chân khẽ nâng của y.
"A..." Phó Kim Phong nhíu đôi mày thanh tú lại, hơi ngửa đầu dựa vào vách tường, đôi tay y vô lực chống phía sau, eo nâng về trước, nửa người trêи mảnh khảnh tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, thập phần mê người.
Thân thể Phó Kim Phong vốn đã mẫn cảm, bây giờ lại được Nhiễm Thanh Vân ra sức hầu hạ, rất nhanh đã phóng thích.
Phó Kim Phong không nói lời nào, muốn chống thân thể mình đi xuống, nhưng bị Nhiễm Thanh Vân đè lại hôn lên.
Bị Nhiễm Thanh Vân bá đạo hôn lấy khiến cả người y mềm vô cùng, chẳng còn sức để đẩy y ra.
Nhiễm Thanh Vân hôn một hồi rồi rời đi, vùi đầu ɭϊếʍ láp bên gáy y, xương quai xanh, dùng tay vuốt ve cánh ʍôиɠ mềm mại của Phó Kim Phong rồi dùng chất lỏng của Phó Kim Phong vừa mới phóng tích trong lòng bàn tay, vói vào khuếch trương bên trong.
Phía dưới bị vật lạ xâm nhập khiến cho thân thể Phó Kim Phong cứng đờ, đầu gác lên vai Nhiễm Thanh Vân, thở gấp nhỏ giọng nói: "Nhẹ...A...Nhẹ một chút."
Nhiễm Thanh Vân nói được, nhẫn nại chậm rãi làm xong khuếch trương. Phía dưới của y cũng đã cứng thành một cây gậy lớn, nhẫn nhịn đến cực hạn, sau khi ôm Phó Kim Phong xuống dưới thì từ phía sau mạnh mẽ tiến vào.
"A..." đồ vật của Nhiễm Thanh Vân quá lớn, tuy đã làm khuếch trương rất tốt nhưng vẫn khiến cho y cảm thấy đau rát, Phó Kim Phong bắt lấy cánh tay Nhiễm Thanh Vân đang ấn bên hông mình, nói: "Chờ một chút...Lớn...Lớn quá."