Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 195: Thanh Vân nội phong (xong)



Nhiễm Thanh Vân cùng với lò sưởi của mình lôi lôi kéo kéo, bởi vì không còn trong giai đoạn chữa trị nên Nhiễm Thanh Vân không thể cảm nhận hơi ấm cực kì rõ ràng của lò sưởi nữa, có điều hàn bệnh của Nhiễm Thanh Vân vẫn chữa trị xong nên nhiệt độ cơ thể của Nhiễm Thanh Vân so với cơ thể người thường vẫn có sự chênh lệch, bởi vậy nhiệt độ mà Nhiễm Thanh vân cảm nhận được khi hai người họ chạm vào giống như khi y chạm vào người khác vậy.

Nhiễm Thanh Vân không có ý định sửa chữa thế giới này trở về quy luật cũ nữa mà quyết định sửa cấu trúc thế giới một lượt, biến tiểu thuyết ngôn tình hắc bang thành tiểu thuyết đam mỹ lão đại cùng thuộc hạ. Mặc dù đối tượng thay đổi nhưng tuyến tình cảm không thay đổi, hai người bọn họ vẫn phải cùng nhau trải qua những tình tiết chính của truyện.

Sau ba vụ làm ăn hắc bạch lẫn lộn ở giai đoạn đầu, phía sau chỉ còn lại hai tình tiết chính, tình tiết tiếp theo bọn họ phải trải qua là đại chiến hắc băng ở đảo cát và cuối cùng là cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ.

Tình tiết hắc bang thì dễ rồi, tình tiết cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ thì...

Nhiễm Thanh Vân cũng không còn cách nào, ai bảo thời điểm y tạo ra thế giới này là lúc y vẫn chỉ là một Đấng sáng tạo mới vào nghề chứ, tình tiết kiểu gì cũng thiếu logic một chút, hơi não tàn một chút.

Thiết lập của Phó Kim Phong vốn là thiên thần sa ngã, chính là loại vừa có tội với thiên thần lại vừa không đội trời chung với ác quỷ đấy. Trong tình tiết gốc, nam chính là bởi vì bảo vệ nữ chính mới tham gia cuộc chiến, bây giờ nữ chính không có, Nhiễm Thanh Vân lại là người thường, cho nên nếu Phó Kim Phong cùng Nhiễm Thanh Vân cũng tham gia tình tiết này thì có hơi miễn cưỡng.

Phó Kim Phong thò đầu vẫn còn ướt nhẹp ra khỏi phòng tắm, hướng về phía Nhiễm Thanh Vân đang nằm dài trên giường lướt điện thoại nói:" Thanh Vân, lấy khăn tắm giúp em."

" Hử!" Nhiễm Thanh Vân lăn một vòng trên giường, thời điểm chạm xuống đất vẫn là dùng mông để chạm xuống.

Phó Kim Phong nhìn không nỗi nữa, lạnh giọng:" Nhiễm Thanh Vân!"

Nhiễm Thanh Vân đang xem sách, không tình nguyện rời mắt ra khỏi điện thoại, bò tới tủ bên cạnh mò lấy một cái áo tắm, đưa cho Phó Kim Phong:" Cho em!"

Nói rồi, Nhiễm Thanh Vân lại bò trở về giường, nghịch điện thoại.

Phó Kim Phong nén giận, chui trở lại phòng tắm. Phó Kim Phong vốn định khi ra ngoài sẽ làm thịt Nhiễm Thanh Vân, ai ngờ, thời điểm Phó Kim Phong giận đùng đùng đẩy cửa phòng tắm, Nhiễm Thanh Vân ở bên kia đã ngồi yên trên giường, mặc dù tay vẫn lướt điện thoại nhưng máy sấy tóc đặt bên cạnh lại càng chói mắt hơn.

Nghe thấy tiếng động, Nhiễm Thanh Vân liền ngẩng đầu lên, đặt điện thoại xuống giường tự nhiên nói:" Tắm xong rồi sao? Tới đây."

Đáy lòng Nhiễm Thanh Vân cực nhanh xẹp xuống, mềm mại bước tới chiếc thảm dưới chân Nhiễm Thanh Vân, ngồi xuống.

Nhiễm Thanh Vân cũng rất tự nhiên, cầm máy sấy, bắt đầu sấy tóc cho Phó Kim Phong. Theo mỗi động tác của Nhiễm Thanh Vân, đầu Phó Kim Phong đều lắc lư tứ phía.

" Mệt sao?" Nhiễm Thanh Vân quan tâm hỏi.

" Hơi mệt, tình hình trong bang diễn biến có chút phúc tạp." Phó Kim Phong mềm mại ngả đầu về phía Nhiễm Thanh Vân, thành thật trả lời.

" Nếu không được thì để anh giúp em." Nhiễm Thanh Vân chuyên chú sấy tóc cho Phó Kim Phong, âm thanh của máy sấy kết hợp với âm thanh của Nhiễm Thanh Vân không khác gì viên đường nhỏ khiến cõi lòng Phó Kim Phong trở nên ngọt ngào.

Phó Kim Phong ngửa đầu, dùng ánh mắt mờ sương nhìn Nhiễm Thanh Vân.

Tâm Nhiễm Thanh Vân bị ánh mắt của Phó Kim Phong cào ngứa, nhịn không được cúi người xuống, chuẩn xác gặp được môi mỏng, chậm rãi cướp đoạt đi hơi thở ngọt ngào. Không có cắn cũng không có mút, rõ ràng chỉ là một nụ hôn kiểu Pháp thuần túy.

Nhiễm Thanh Vân rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia, trằn trọc hôn lên khóe miệng của Phó Kim Phong, kéo lên đỉnh mũi, lại tới đỉnh trán, xong xuôi, Nhiễm Thanh Vân mới ngồi thẳng lưng, kéo Phó Kim Phong từ dưới đất lên trên giường.

" Tiểu yêu tinh, học câu dẫn người từ ai đây hả?" Nhiễm Thanh Vân để Phó Kim Phong ngồi lên đùi mình, tay chạm ở quả đào căng tròn.

" Không học tự thành!" Phó Kim Phong mờ ám vòng chân, nửa quỳ trên người Nhiễm Thanh Vân.

" Tiểu.../ Lão đại, đại sự không hay rồi."

Nhiễm- tên đã lên giây- Thanh Vân:"..."

Phó Kim Phong:"..."

Lam Long:"..."

Đã bảo hắn không muốn đảm nhiệm cái vai truyền tin này mà... chỉ tại hắn oẳn tù xì thua hai tên khốn kia. Huhu, cảm giác như sắp bị xử đẹp này không tốt chút nào.

Lam Long bị chính suy nghĩ của mình dọa cho mềm chân.

" Chuyện gì?" Nhiễm Thanh Vân mở hé cửa, chỉ đủ để chen nửa người ra ngoài, đối diện với Lam Long lung lay sắp đổ, sắc mặt quả nhiên không được tốt.

" Lão, lão đại đâu?"

" Đang mặc quần áo, có gì cứ nói ở đây đi."

" A! Vậy không cần mặc đồ đâu, tôi đến đưa tài liệu này cho lão đại, cậu ở đây thì hay quá, giúp tôi đưa cho lão đại nha! Cảm ơn." Lam Long tựa như bám được phao cứu sinh, nhét mấy tờ giấy A4 vào trong tay Nhiễm Thanh Vân, ngay sau đó liền xoay người chạy mất.

Nhiễm Thanh Vân nhìn tập giấy trên tay, mặt vô biểu tình, đóng cửa.

" Chuyện gì vậy?" Phó Kim Phong làm gì có dáng vẻ sẽ thay đồ chứ! Cả người lười biếng nằm dài trên giường như một con cá lớn.

" Là Cẩm gia!" Nhiễm Thanh Vân ném đống tài liệu lên bàn trà cạnh giường, rồi bước thêm hai bước ôm lấy Phó Kim Phong.

Theo tình tiết gốc, nam chính cực kì ghét phải nghe những chuyện liên quan đến Cẩm gia, vì Cẩm gia là nhà ngoại của nam chính, ngoài việc sinh ra mẹ của nam chính là chẳng còn chút lợi ích nào cho nam chính nữa, mẹ nam chính bởi vì qua lại với ba nam chính mà bị đuổi khỏi nhà, ba nam chính cũng bởi vì qua lại với mẹ nam chính nên cũng bị đuổi khỏi nhà... sau khi ba mẹ nam chính bị tai nạn chết, nam chính là tự mình thành công như ngày hôm nay, ai ngờ lúc khó không nhận, thành công rồi, cả 2 nhà nội ngoại liền điên cuồng nhảy ra nhận người thân...

Nhà nội thì rất dễ, nam chính trực tiếp dìm chết bọn họ. Nhà ngoại lại không dễ dàng như vậy vì ở đó nam chính có một người cô, là người khi nam chính còn nhỏ đã lén lút cưu mang nam chính, người cô đó còn sống ở Cẩm gia, cũng chính người cô đó dùng công ơn cưu mang đó cứu Cẩm gia một mạng, với thiết lập của nam chính, y chắc chắn không thể gia tay với bọn họ được.

Nam chính không muốn nghe bất cứ thông tin gì về Cẩm gia, đám người Bạch Long đều biết, vì vậy mới không kẻ nào dám đảm nhận vị trí truyền tin cả.

Bọn họ nào biết, nam chính bây giờ, không phải nam chính nữa...

Nam chính không thể làm gì Cẩm gia, Phó Kim Phong cùng Nhiễm Thanh Vân lại không thể sao?

Đối với Phó Kim Phong, bọn họ cũng chỉ là một tuyến nhân vật do Nhiễm Thanh Vân tạo ra mà thôi.

" Ngày mai em qua đó không?" Nhiễm Thanh Vân ôm lấy người hỏi.

Đây chỉ là một tiểu tình tiết, lò sưởi không cần tự mình giải quyết cũng được.

" Đương nhiên, dù sao cũng phải xử lý tận gốc." Phó Kim Phong để Nhiễm Thanh Vân tùy tiện ôm lấy.

" Anh đi cùng em nhé!" Nhiễm Thanh Vân đề nghị.

" Không cần đâu, chút chuyện nhỏ thôi mà." Phó Kim Phong từ chối.

" Hử?" Nhiễm Thanh Vân không thể tin lò sưởi sẽ từ chối mình dứt khoát như vậy, trực tiếp kéo Phó Kim Phong lăn lộn cả đêm.

Còn tưởng sáng mai sẽ khiến Phó Kim Phong dậy muộn, ai ngờ người ta ngoài eo đau một chút, thức dậy vẫn rất đúng giờ.

" Chậc, vẫn là không nên tha cho em quá sớm."

" Còn không phải do anh không nổi nữa sao?"

" Em đang khinh thường anh à?"

" Đây là sự thật!"

" Tối nay về sớm chút, anh sẽ chứng minh cho em thấy!" Nhiễm Thanh Vân đen mặt.

" Được thôi! Ngoan ở nhà đợi em." Phó Kim Phong một thân âu phục chỉnh tề, cúi người hôn lên môi Nhiễm Thanh Vân còn chưa mặc quần áo.

Chỉ nhìn một cảnh này, còn chưa biết đêm qua ai mới là người nằm dưới đâu.

Nhiễm Thanh Vân nằm nghiêng trên giường, nhẩm tính thời gian, nhằm ngay lúc Phó Kim Phong vừa yên ổn ngồi vào ghế, liền nhận được cuộc gọi thoại của Nhiễm Thanh Vân.

" A... a... a... em nghe rõ không?"

" Vâng?"

" Yêu em."

"...."

Phó Kim Phong nói buổi tối sẽ về sớm, thì buổi tối y thật sự đã về sớm, trời chưa tối Phó Kim Phong đã có mặt ở biệt thự, có điều, là do Nhiễm Thanh Vân bế về.

Nhiễm Thanh Vân chậm rãi thả người xuống ghế, nửa quỳ trên đất, với lấy hộp cứu thương cho thuộc hạ mang đến, đen mặt giúp Phó Kim Phong bôi thuốc.

Phó Kim Phong cũng vô tội, cậu không ngờ đám người Cẩm gia kia bí quá hóa liều, dám tính kế cậu. Không những dùng vũ lực để cưỡng ép cậu phải ở lại dự tiệc tối, còn âm thầm cài thêm bẫy.

Nếu không phải Nhiễm Thanh Vân nghi ngờ nửa ngày đuổi tới nơi, Phó Kim Phong chắc chắn không chỉ bị đạn bắn sượt qua bắp đùi như bây giờ đâu.

Phó Kim Phong cũng biết mình đuối lý, là cậu hồi sáng cương quyết không cho Nhiễm Thanh Vân đi cùng... Quá tự tin vào khả năng của mình, đánh giá thấp thủ đoạn của bọn họ.

" Lần sau không được cậy mạnh!" Nhiễm Thanh Vân đau lòng bôi thuốc cho Phó Kim Phong, đe dọa.

Lò sưởi của y cho dù có thiết lập lão đại hắc bang đi chăng nữa thì cũng không thể che đi tính cách mềm yếu đáng yêu ở bên trong, bị người ta tính kế là điều dễ dàng, lần này lò sưởi bị thương, Nhiễm Thanh Vân tự trách mình nhiều hơn. Lò sưởi mềm mại như vậy, y lại không trông coi kĩ lương để lò sưởi bị thương... đau lòng chết mất.

" Không dám nữa." Phó Kim Phong mềm mềm lắc đầu.

" Xong rồi, đi ăn cơm." Nhiễm Thanh Vân hất hàm ném đống đồ sơ cứu lên bàn, bế bổng Phó Kim Phong đưa cậu hướng về phòng bếp.

- ---

Phó Kim Phong chỉ bị thương nhẹ Nhiễm Thanh Vân đã đau lòng muốn chết, làm gì có chuyện Nhiễm Thanh Vân sẽ để Phó Kim Phong đi thực hiện hai cái tình tiết chính chứa đầy nguy hiểm kia nữa chứ! Thời điểm tình tiết xảy ra, Nhiễm Thanh Vân liền trực tiếp nhốt người ở biệt thự.

" Nhiễm Thanh Vân!" Phó Kim Phong cá chết nằm trên giường, giận đến nghiến răng nghiến lợi.

" Ngoan, anh đi đánh bọn họ xong liền về, trước khi mặt trời lặn, chắc chắn sẽ về!" Nhiễm Thanh Vân quần áo chỉnh tề an ủi Phó Kim Phong.

" Đưa em theo!" Phó Kim Phong tức giận muốn ngồi dậy nhưng hai chân run rẩy cùng eo nhức mỏi không cho y làm loạn..

" Đừng náo! Ngoan, ở nhà đợi anh." Nhiễm Thanh Vân xoa xoa đầu Phó Kim Phong.

Phó Kim Phong:"..."

Nhiễm Thanh Vân hận không thể bảo hộ từng sợi tóc Phó Kim Phong, sao có thể đồng ý đem Phó Kim Phong theo chứ! Sau khi xác nhận Phó Kim Phong ít nhất trong biểu sáng không thể rời giường, Nhiễm Thanh Vân mới yên tâm rời đi.

Nhiễm Thanh Vân không thể phát hiện ra, ngay sau khi y đóng lại cánh cửa phòng, biểu cảm trên mặt Phó Kim Phong liền thay đổi.

Động tác mặc dù còn hơi gượng gạo nhưng Phó Kim Phong đã có thể tự mình nằm tựa lên đầu giường, chăn mỏng trượt xuống, để lộ ra những dấu vết xanh tím trên người Phó Kim Phong.

[ Chủ nhân, người tính kế y như vậy, không sợ y phát hiện ra sao?] Chất giọng điện tử lạnh lẽo quen thuộc vang lên trong đại não Phó Kim Phong.

Chỉ có ta và ngươi biết, ngươi không nói, ta không nói, y chắc chắn không phát hiện.

[ Nhưng mà y rất nhạy cảm...] IQ của Nhiễm Thanh Vân cao như vậy, từ khi nó đi theo Nhiễm Thanh Vân, còn chưa gặp cảnh Nhiễm Thanh Vân bị lừa bao giờ.

Liên quan đến ta, y sẽ không phát hiện.

[ Sao chủ nhân có thể tự tin như vậy?] Mặc dù qua cả một thời gian dài, nhưng Vương Bội cũng không nghĩ ra chủ nhân của nó lấy đâu ra tự tin này a!

Lý do không bàn đến, ngươi xem, đến tận bây giờ y vẫn không phát hiện ra đúng không?

[...] Hình như đúng vậy a!

Đã nói từ sớm rồi, những thứ liên quan tới Phó Kim Phong, IQ của Nhiễm Thanh Vân mặc định giảm xuống mức âm, huống hồ, Nhiễm Thanh Vân không hề có ý định muốn tìm hiểu về Phó Kim Phong. Nếu người đã không muốn tìm hiểu, y không từ mình thừa nhận, Nhiễm Thanh Vân đương nhiên sẽ không tiếp cận đến nó.

Đây cũng là thứ giúp Phó Kim Phong tự tin tính kế Nhiễm Thanh Vân đến vậy! Nếu Nhiễm Thanh Vân phát hiện sớm, Phó Kim Phong còn có thể gặp nguy hiểm chứ bây giờ Nhiễm Thanh Vân đã rơi vào lưới tình của Phó Kim Phong rồi, Nhiễm Thanh Vân không có khả năng tự tay xử phạt Phó Kim Phong.

" Tiểu cao lãnh, không phải vẫn rơi vào vòng tay của ta sao?" Phó Kim Phong không nhịn được nhìn về phía mặt trời, ý vị mỉm cười.

" Ai! Eo của ta! Tên nhóc đó, làm cũng đủ mạnh bạo! Cái linh hồn mấy vạn tuổi này sắp chịu không nổi rồi!" Phó Kim Phong ôm cái eo đau nhức, không thể ngồi nữa, thành thật nằm xuống giường.

- ---

Thân phận thật của Phó Kim Phong thật ra chính là vị Đấng sáng tạo tiền nhiệm kia.

Từ khi y vẫn còn ngồi ở vị trí Đấng sáng tạo, lại phát hiện ra Nhiễm Thanh Vân- cái tên nhóc phát triển trượt ra khỏi quỹ đạo thế giới do y tạo ra, thì y đã nảy sinh hứng thú đối với Nhiễm Thanh Vân rồi.

Một đứa nhóc có thể đánh bại cả thiên đế của thế giới đó, mà thiến đế là người duy nhất có ý thức về sự tồn tại của Phó Kim Phong, một khi thiên đế bị đánh bại, thiên đế mới lên ngôi, Phó Kim Phong phải xuất hiện để nhận định thiên đế mới... Phó Kim Phong làm theo luân thường, xuất hiện trước mặt Nhiễm Thanh Vân nhưng thật sự không ngờ tới, y vừa gặp Nhiễm Thanh Vân liền bị Nhiễm Thanh Vân động tay động chân.

Một kẻ chỉ vừa tu luyện chưa được ngàn năm như Nhiễm Thanh Vân đã có thể đánh ngang tay với Phó Kim Phong khiến hứng thú của Phó Kim Phong đối với Nhiễm Thanh Vân càng thêm lớn.

Chính thời khắc Phó Kim Phong ném vị trí Đấng sáng tạo cho Nhiễm Thanh Vân, Phó Kim Phong đã âm thầm lên kế hoạch nhằm đến Nhiễm Thanh Vân rồi.

Giao ra Vương Bội cùng với việc hạ hàn độc chỉ mà một trong những bước đệm giúp Phó Kim Phong đoạt được Nhiễm Thanh Vân vào tay dễ dàng hơn mà thôi.

Phó Kim Phong vẫn kết nối với Vương Bội, cùng Vương Bội âm thầm tính kế Nhiễm Thanh Vân, đưa Nhiễm Thanh Vân vào những thế giới do Phó Kim Phong trước đây tạo ra.

Phó Kim Phong sợ với tính cách cứng nhắc ở hiện tại của mình sẽ không thể cưa đổ Nhiễm Thanh Vân vì thế y đã dùng chút tiểu xảo lên chính bản thân mình, đem toàn bộ trí nhớ cùng sức mạnh phong ấn lại, trở thành một trong những người trong thế giới.

Hiện tại Phó Kim Phong đã khôi phục trí nhớ, nhớ lại những gì mình làm trong những thế giới kia, vẫn nhịn không được mà ái ngại. Thật không ngờ, khi mất đi trí nhớ, y lại có thể làm ra mấy cái chuyện ngu xuẩn như vậy... nhưng cũng vì mấy hành động cùng tính cách y cho là ngu xuẩn đó mới có thể giúp y tán đổ Nhiễm Thanh Vân nha!

Mặc dù ở trước mặt Nhiễm Thanh Vân sẽ phải giấu đi thân phận thật sự của mình, nhưng Phó Kim Phong không cảm thấy hối hận, đánh đổi quá khứ, để có được hiện tại và tương lai, Phó Kim Phong cảm thấy rất xứng đáng.

Hai tình tiết lớn cuối cùng cũng được Nhiễm Thanh Vân xử lý xong! Y đã có thể trở ra ngoài rồi. Nhưng Nhiễm Thanh Vân không có ý định rời đi một mình!

Phó Kim Phong được Nhiễm Thanh Vân bế bổng đặt lên bệ của đài phun nước chính giữa biệt thự, dưới ánh trăng thanh lạnh, dịu dàng mở miệng:" Em có muốn đi với anh không?"

Phó Kim Phong được nhiên hiểu rõ Nhiễm Thanh Vân đây là muốn đi đâu, trong lòng mặc dù không ngừng bắn pháo hoa, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra mờ mịt:" Đi đâu?"

" Trở về, về nhà của anh, cũng là nhà của hai chúng ta."

Phó Kim Phong nhịn không nổi mà bật cười đáp lại:" Được."

- -- Tiểu gia hỏa, cuối cùng không phải đã chịu khuất phục trước ta rồi sao!---