" Tạ bá mẫu cứ nói, ta cũng không thích vòng vo." Y suy nghĩ đơn giản, người này thì khác, nếu để nàng nói ẩn ý y sợ là sẽ không hiểu những gì người này nói.
" Phó công tử, cậu với Vân nhi, là loại tình cảm kia sao?" Tạ phu nhân thật sự trực tiếp vào thẳng chủ đề.
" Tình cảm gì?" Phó Kim Phong thật sự không hiểu. Y với Thanh Vân, quả thực y có rất nhiều tình cảm dành cho đệ ấy.
" Chính là, cậu muốn ở bên cạnh Vân nhi suốt đời, cũng muốn Vân nhi ở bên cạnh cậu suốt đời. Cậu không muốn Vân nhi ở bên cạnh người khác, cũng không muốn lấy người khác. Giống như tình cảm nam nữ bình thường."
Phó Kim Phong cẩn thận suy nghĩ.
Hình như thật sự giống những gì Mẫn Ly nói.
Thế nhưng y với Thanh Vân đều là nam, nếu như thật sự tình cảm kiểu này chỉ có nam dành cho nữ mới bình thường như Tạ phu nhân nói, vậy thì tình cảm của y dành cho Thanh Vân là gì? Bất thường sao?
" Đúng." Đây là sự thật, y cũng không cần che giấu. Có bất thường hay không cũng không quan trọng.
" Phó công tử, người ở cùng Thanh Vân mới vài năm, chưa thật sự hiểu tính khí của nó." Tạ phu nhân tay đặt trêи mặt bàn khẽ miết một đường.
" Ta...." Phó Kim Phong chậm chạp lên tiếng, lại bị Tạ phu nhân ngắt lời.
" Nó ấy à, rất ham vui, thích chơi đùa, ham của lạ, đương nhiên cũng rất mau chán. Cậu ở bên cạnh nó, cậu có chắc, 5 năm, 10 năm sau, Vân nhi vẫn sẽ thích ở bên cạnh cậu không?" Tạ phu nhân sắc sảo đưa ra lập luận, ý tứ trong giọng nói, không hề nhượng bộ.
" Ta..."
" Cho dù 10 năm nữa Vân nhi thật sự vẫn còn muốn ở bên cậu, nhưng cậu là thân nam tử, có thể sinh cho nó một đứa nhỏ nối dõi huyết mạch không? Cậu không thể sinh con, huyết mạch nhà họ Nhiễm sẽ đứt đoạn."
" Ta..."
" Phó công tử, nếu cậu thật sự yêu nó, thật sự quan tâm đến nó, thì nên biết dành những thứ tốt đẹp cho nó. Đừng cứng đầu nữa. Buông tha cho nó đi. Nó có thể vì cậu đau khổ vài tháng còn hơn hai người ở bên nhau hối hận suốt đời."
" Lời ta muốn nói, đều đã nói hết rồi, cậu làm gì, nên làm gì, muốn làm gì, sẽ làm gì, ta đều không ép cậu."
" Ta cũng giống như cậu, chỉ muốn dành những gì tốt đẹp cho Vân nhi thôi. Phó công tử, trời cũng đã muộn, ta xin phép đi trước, chúc cậu ngủ ngon."
Mẫn Ly đẩy ghế đứng dậy, vẫn là biểu cảm tinh tế khi được cậu mời bước vào phòng một chút cũng không nhìn ra thay đổi.
Phó Kim Phong bị những câu nói dồn dập của nàng dọa ngốc, đến tận bây giờ cũng không thể lý giải hết toàn bộ. Y nhìn mặt bàn lạnh lẽo, nhìn ly trà nguội bị rót ra lại không hề được đụng đến. Trong đầu y hiện giờ đang rất loạn, toàn bộ câu nói của Mẫn Ly thay phiên lặp đi lặp lại trong đầu cậu, nhớ đến phản ứng của những người trong buổi tiệc vừa rồi Phó Kim Phong mím chặt môi, mày nhíu lại.
Nhiễm Thanh Vân đi tìm đồ ăn, bởi vì toàn bộ đồ đều đã được mang đến bữa tiệc rồi, anh chỉ có thể tùy tiện làm vài món dựa vào chút nguyên liệu còn thừa. Rau xào nóng hổi, còn có thịt rang được đặt trêи một khay gỗ khói nóng vẫn còn bốc lên.
Nhiễm Thanh Vân dùng hai tay bê thức ăn, không còn tay mở cửa, chỉ có thể dùng chân đá cửa hai cái:" Phong ca ca, đồ ăn đến rồi đây! Mau qua mở cửa cho ta."
Trong phòng không có tiếng động, ánh nến bập bùng hắt vào cửa phòng, lại không hề bị bóng người che khuất.
" Phong ca ca, người đừng có lười nữa, ta hai tay cầm đồ ăn, người không thể vì ta rời giường một chút hay sao?"
" Phong ca ca..."
Nhiễm Thanh Vân:"..." Đột nhiên có dự cảm không hay cho lắm!
" Phong ca ca, sao lại không càn then cửa, nhỡ may có chuyện gì thì sao?" Nhiễm Thanh Vân giọng hờn trách, dùng chân đạp cửa tiến vào bên trong, cẩn thận đặt đồ ăn lên bàn.
Chén trà trêи bàn đều được úp ngăn nắp, anh liếc mắt, đã phát hiện có một mẩu giấy bị một chén trà đè lên.
" Phong ca ca..." Nhiễm Thanh Vân nhíu mày, phát hiện Phó Kim Phong không còn ở trong phòng nữa, cũng không rõ là đã đi đâu, tờ giấy bị ánh nến hắt lên, in bóng chữ.
Nét chữ có chút xấu, còn hay tẩy xóa, rõ ràng là do không thành thạo, dưới ánh nến vàng, có chút khó đọc. Thế nhưng Nhiễm Thanh Vân chỉ cần liếc mắt, lại có thể hoàn hảo bắt chọn toàn bộ nội dung trong bức thư.
Cũng phải tôi, chữ của y, là do anh dạy mà! Trò chữ xấu là do thầy dạy không nghiêm.
" Nhiễm Thanh Vân, tối hôm nay, ta vậy mà có thể nhìn rõ bộ mặt thật của đệ. Đệ hôm nay, có thể ở trước mặt bao nhiêu người làm mất mặt bá bá cùng bá mẫu của đệ. Hôm nay, đệ có thể vì ta, cãi lại bá bá của đệ, vậy sau này, đệ cũng có thể vì người khác mà cãi lại ta. Nhiễm Thanh Vân, đệ khiến ta thật sự rất thất vọng. Chúng ta sau này, vẫn là đừng nên gặp lại nhau nữa."
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Lò sưởi đột nhiên phát điên cái gì thế? Trước khi ta đi vẫn còn rất tốt mà!
Lò sưởi... không có khả năng nghĩ đến những thứ này... chắc chắn là do có người tác động.
Là Tạ bá mẫu, hay Tạ bá bá? Tạ Phù cũng có thể?!
Không được, không thể ở đây đoán già đoán non, việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được lò sưởi.
" Vân nhi, con định đi đâu?" Nhiễm Thanh Vân đang dắt ngựa, phát hiện Tạ Tuy cùng Mẫn Ly xuất hiện trước mặt.
Nhiễm Thanh Vân nhìn hai người bọn họ, đoán được một phần.
Lò sưởi rời đi, chắc chắn liên quan đến hai người này.
" Không liên quan đến người."
" Vân nhi, con nói gì thế?" Tạ phu nhân nhíu mày, lên giọng trưởng bối.
" Con nói, không liên quan đến người. Tránh ra đi."
" Vân nhi, bao nhiêu năm qua, Phó công tử dạy con như thế sao? Không tôn trêи dưới sao?"
" Trêи dưới? Đối với con, thế giới này chỉ tồn tại hai loại người, một là Phong ca ca, hai là không phải Phong ca ca."
" Vân nhi, con..." Tạ Tuy không thể tin nhìn Nhiễm Thanh Vân.
" Không phiền hai người quan tâm, không có hai người, con vẫn sống tốt."
" Nhiễm Thanh Vân, con đứng lại cho ta." Tạ Tuy đột nhiên ra chiêu, Nhiễm Thanh Vân cho dù thân thủ lợi hại cũng không thể đấu lại đại cao thủ như y, chỉ trong hai chiêu, liền quỳ.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Cái thể loại thế giới nát gì đây chứ?!
Ta ghét nhất là thế giới thể loại này!
Thân thủ lợi hại đáng tự hào của anh, ở cái thế giới này, một chút cũng không dùng được. Khốn khϊế͙p͙!
- ---
Sắp gay cấn rồi, mỗi người cmt một câu, 500 cmt sẽ bão nhá:v