Bởi vì vật tư trong doanh trại không đủ, muốn sắp xếp cho Nhiễm Thanh Vân cùng Phó Kim Phong mỗi người một lều riêng là không thể, miễn cưỡng lắm Tạ Tuy mới có thể xếp ra một căn lều trống, ủy khuất để hai người ở chung.
Sắp xếp gấp gáp, để có được một căn lều trống, những binh sĩ vốn ở trong căn lều đó đều phải chuyển đi nơi khác, lều vốn trật càng thêm trật, chen chen chúc chúc không mấy thoải mái. Tuy nhiên bọn họ cũng không vì vậy mà oán thán, không ít người trong bọn họ đã được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Phó Kim Phong, chỉ cần một chiêu đã có thể hạ tướng quân Nguyên ʍôиɠ, cũng như chứng kiến việc Phó Kim Phong sợ Nhiễm Thanh Vân ra sao.
Một người lợi hại chỉ có thể sợ người lợi hại hơn mình... bọn họ tin tưởng Nhiễm Thanh Vân còn lợi hại hơn Phó Kim Phong rất nhiều, nếu hai người này ở loại doanh trại, chiến sự lần này bọn họ sẽ dành chắc phần thắng rồi. Ngủ có trật một chút cũng không sao, chỉ cần biên cương an toàn bảo vệ tốt cho quốc gia, chỉ cần bọn họ còn sống có thể trở về đoàn tụ với gia đình.
Bọn họ không uất ức càng không oán thán, họ chỉ sợ hai đại cao thủ ở cùng một lều bọn họ từng dùng qua mà cảm thấy uất ức mà thôi, không thể xếp ra hai lều riêng cho hai người, bọn họ thâm tâm đều cực kì áy náy.
Trái ngược với suy nghĩ của bọn họ, Nhiễm Thanh Vân được sắp xếp ở cùng lò sưởi của mình cực kì hài lòng, không hề cảm thấy uất ức.
" Nội thương của con đúng là có chút nghiêm trọng." Tạ Tuy giúp Nhiễm Thanh Vân bắt mạch, khẽ cau mày.
" Có chữa được không?" Phó Kim Phong lo lắng đến đứng ngồi không yên.
" Đương nhiên, chỉ cần ta giúp Vân nhi điều tức một chút là được. Có điều hiện tại chiến sự chưa dứt, ta chưa thể hao phí nội công. Thế này đi, đợi một vài ngày nữa, quân chi viện tới, ta sẽ giúp nó trị thương. Phó công tử không cần lo lắng." Tạ Tuy ngập ngừng:" Dù sao, ta cũng có lỗi một phần khiến Vân nhi bị nội thương." Tạ Tuy áy náy giải thích.
" Tạ bá bá đừng nói như vậy." Nhiễm Thanh Vân khẩu thị tâm phi nhỏ giọng nói.
Bị hắn hại thành ra như thế này, không giết được hắn chính là uất ức lớn nhất trong lòng ta. Mỗi ngày đều phải tự nhủ: hắn là mục tiêu của nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận, không thể giết.
" Ta không làm phiền hai con nghỉ ngơi nữa, có gì cứ cho người tới tìm ta." Tạ Tuy nói đoạn liền đứng dậy, rời khỏi lều vải.
" Được ạ, Tạ bá bá đi thong thả." Nhiễm Thanh Vân không giấu vui vẻ khi đuổi được người đi.
Phó Kim Phong ngồi ở bên giường, nhìn Nhiễm Thanh Vân chằm chằm, bộ dạng muốn nói lại thôi, đáy mắt chứa đầy tâm tình phức tạp.
" Nếu là câu xin lỗi thì không cần nói đâu." Nhiễm Thanh Vân từ trêи giường ngồi dậy tự chỉnh lại y phục.
Phó Kim Phong cắn chặt môi, cúi thấp đầu.
" Kim Phong, qua đây." Nhiễm Thanh Vân dang rộng hai tay.
Phó Kim Phong nhìn Nhiễm Thanh Vân chằm chằm, đáy mắt khé động... khóe môi ẩn hiện nụ cười, lao vào vòng ôm của Nhiễm Thanh Vân.
Cái ôm mát lạnh chỉ thuộc về một mình Nhiễm Thanh Vân khiến y không nhịn được cảm thấy rất an toàn.
Phó Kim Phong ôm chặt eo, khẽ dụi vào lồng ngực rắn chắc, thủ thì:" Ta không phải muốn giấu đệ, chỉ có điều đối tượng là Tạ bá bá, bọn họ nói nếu ta giúp bọn họ đánh bại Tạ bá bá thì bọn họ mới trị khỏi nội thương của đệ. Ta không muốn nói cho đệ, sợ đệ ngăn cản ta."
" Bây giờ người không nói, ta vẫn ngăn cản được người đấy thôi." Nhiễm Thanh Vân chậm rãi vuốt nhẹ mái tóc dài của Phó Kim Phong:" Nếu hôm nay người thật sự đánh gục Tạ bá bá, sau này ta biết được, người sẽ định làm thế nào?"
Mặc dù Tạ Tuy gì đó không thể bằng lò sưởi, Nhiễm Thanh Vân cũng chắc chắn sẽ không vì một Tạ Tuy mà bỏ rơi lò sưởi của mình... nhưng trêu chọc lò sưởi thật sự rất vui.
Phó Kim Phong ở trong ngực Nhiễm Thanh Vân hơi xoắn xuýt:" Ta... ta..."
" Người chưa nghĩ đến đúng không?"
" Ừm." Phó Kim Phong hối hận gật đầu.
" Cho nên ta nói người ngốc, người có phục không?"
" Phục."
" Sự việc lần này, đáng để phạt người." Nhiễm Thanh Vân hơi cao giọng.
" Phạt... phạt ta?" Phó Kim Phong tròn mắt, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Thanh Vân, bộ dạng khẽ run sợ.
" Ừm, phạt người một tuần không được ăn thức ăn ta nấu." Nấu ăn rất phiền phức, nhân lúc chán ghét việc nấu ăn, tạm đưa nó ra thành hình phạt đi.
" Vậy phạt người một tháng không được ôm ta ngủ." Nhiễm Thanh Vân ngữ khí trầm thấp.
Phó Kim Phong không muốn cả hai:"..."
Sao thế? Lò sưởi không phải sẽ thật sự đồng ý hình phạt này đấy chứ? Ta nói như vậy chỉ là để lò sưởi chấp nhận việc ta không nấu ăn mà thôi a!
" Híc... hức..." Phó Kim Phong cúi thấp đầu, từ miệng tràn ra tiếng nức nở.
Nhiễm Thanh Vân không biết nguyên nhân lò sưởi đột nhiên khóc lóc:"..."
Sao lò sưởi lại khóc rồi, ta cũng đâu có lớn tiếng mắng chửi hay ra tay đánh đấm gì đâu... không hề xuất hiện bạo lực gia đình gì đó có được hay không?
" Phong ca ca, người đừng khóc, sao lại khóc rồi? Đừng khóc nữa." Nhiễm Thanh Vân bất đắc dĩ, lên tiếng an ủi.
" Ta... ta biết sai rồi, đệ... đệ có thể đánh ta, mắng ta... nhưng đừng không nấu cho ta ăn một tuần cũng đừng bắt ta phải ngủ xa đệ mà... hức... ta không... hức..." Phó Kim Phong ủy khuất nói,
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Âm thầm che vành tai càng ngày càng đỏ ra khỏi tầm mắt của lò sưởi.
" Phong ca ca, đừng khóc nữa... người thích ngủ cùng ta lắm sao?" Nhiễm thanh Vân trong lòng không giấu nổi vui vẻ.
" Ừm... rất... rất thích." Phó Kim Phong sụt sùi nói.
" ha ha, được rồi, ta đùa người thôi, ta cũng rất thích ôm người ngủ, sao có thể cùng người chia giường chứ!" Nhiễm Thanh Vân đột nhiên cảm thấy dỗ lò sưởi cũng không phiền phức cho lắm, đột nhiên tự mình khám phá ra một trò thật sự thú vị, chọc lò sưởi khóc, sau đó sẽ từ từ dỗ y nín... thật sự rất thú vị.
" Phong ca ca, tối nay muốn ăn gì?" Đợi đến khi Phó Kim Phong dừng khóc, Nhiễm Thanh Vân mới dịu dàng hỏi.
" Gì cũng muốn, chỉ cần là đệ làm." Phó Kim Phong vui vẻ đáp, khóe mắt vẫn còn hơi đỏ khẽ cong, môi mọng mấp máy, toàn bộ đều bị Nhiễm Thanh Vân thu lại trong mắt.
Nhiễm Thanh Vân đè tay sau ót Phó Kim Phong, mạnh mẽ hôn xuống.
" Chỉ có trẻ con mới chọn, ta lớn rồi, ta nhận cả." Phó Kim Phong mày mắt cong cong nhìn Nhiễm Thanh Vân, ý cười trong mắt ngày càng đậm, môi bị Nhiễm Thanh Vân cắn đỏ càng thêm nổi bật.
" Phong ca ca đúng là lớn rồi." Nhiễm Thanh Vân ý vị đồng tình.