Đương nhiên là những điều chấp pháp trưởng lão nói đều là sự thật. Nhưng mà, có điều là Thanh Liên khi đó vốn bị câm thì sao mà gọi sư tôn hay sư phụ gì được. Còn nữa, theo quy định trong Nhật Nguyệt Tông thì đệ tử chưa đạt đến Trúc Cơ thì sẽ không được xem là đệ tử chính thức. Mà lúc đó Thanh Liên chỉ có Luyện Khí tầng hai, tính ra cũng không thể xem là đệ tử của Nhật Nguyệt Tông. Nhưng mà do giáo chủ đã dặn dò chăm sóc cho nàng thật tốt, nên họ cũng dùng phương thức đối đãi với đệ tử chính thức mà đối đãi nàng.
Nhưng hôm nay họ thấy giáo chủ của mình đối với Thanh Liên như vậy, xem ra ngay từ đầu họ đã hiểu sai ý của giáo chủ rồi. Giáo chủ mang Thanh Liên về không phải để làm đồ đệ mà là… khụ…. Thôi cái này khỏi nói ai cũng biết.
Mà Khánh Tường cũng vì nắm được điều này nên mới dám mạnh miệng như vậy đấy.
Sau khi chấp pháp trưởng lão nói xong, mọi người thấy ông ấy không bị gì, cho nên cũng tin tưởng tuyệt đối. Lúc này mọi ánh mắt đều chuyển hướng nhìn vào Hắc Ám Ảnh, có khinh thường, có cảm thông, cũng có đáng tiếc… Thanh Liên đã không phải là đồ đệ của Trúc Lâm thì dù cho hai người có làm chuyện vợ chồng cũng đâu có cái gì gọi là loạn luân.
Hắc Ám Ảnh tức đến nghiến răng, nhưng đáng tiếc là hắn không làm gì được. Nhìn Khánh Tường và Thu Nhã càng thêm ngứa mắt. Chỉ là Khánh Tường cũng đâu bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy. Anh mở miệng nói với hắn:
- Hắc Ám Ảnh. Ngươi có biết vì sao năm xưa sư muội không yêu ngươi không?
Câu này vô tình đánh trúng vào trái tim của Hắc Ám Ảnh. Đó cũng là điều mà hắn thắc mắc. Hắn tự nhận không thua kém Trúc Lâm chỗ nào, thậm chí nhan sắc cũng đẹp hơn, phải nói là khuynh quốc khuynh thành, đẹp hơn cả nữ tử. Nhưng tại sao năm xưa dù hắn làm thế nào sư muội cũng không yêu hắn? Còn bây giờ kể cả thị thiếp của hắn cũng bất chấp tất cả rời bỏ hắn? Hắn buột miệng hỏi:
- Vì sao?
Khánh Tường đáp:
- Đó là vì khuôn mặt của ngươi quá đẹp, đẹp đến mức… tưởng là một cô gái đóng giả đàn ông đấy. Ha ha ha…
Khánh Tường chính xác là đang chế giễu. Nhưng mà tên Hắc Ám Ảnh nào đó lại cho là sự thật mới ghê. Hắn nhìn vào Thu Nhã hỏi:
- Những gì hắn nói là sự thật?
Thu Nhã biết Khánh Tường đang chọc tức hắn thôi. Nhưng mà cô và Khánh Tường một phe, cho nên cô phải đứng về phía Khánh Tường. Cô gật đầu nói:
- Đúng vậy! Nữ nhân chúng ta đa phần không thích ai đẹp hơn mình.
Thu Nhã chỉ nói là "không thích ai đẹp hơn mình" chứ không có nói là "không thích nam nhân đẹp hơn mình". Nhưng mà lọt vào tai Hắc Ám Ảnh thì như ngàn tiếng sấm nổ vang rền, rồi lại như có hàng ngàn mũi tên đâm thẳng vào tim hắn, đau đớn vô cùng. Hắn bất giác đứng hình tại chỗ như một pho tượng mặc gió mưa bão bùng vùi dập theo thời gian.
Khánh Tường và Thu Nhã cũng không thèm để ý đến hắn nữa, lập tức trở về Nhật Nguyệt Tông. Chỉ là lúc Khánh Tường bế Thu Nhã lên, vô tình để lộ cổ chân trắng như tuyết của cô, mà trên đó lại có hình một đoá hoa sen màu xanh được in trên đó. Đó chính là cái vết bớt của Thanh Liên, chắc có lẽ vì điều này cho nên Trúc Lâm đã gọi nguyên chủ là Thanh Liên.
Tuy nhiên vết bớt ấy lại đập ngay vào mắt của Hắc Ám Ảnh, khiến hắn không khỏi bàng hoàng. Hắn bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng bay đuổi theo Khánh Tường và Thu Nhã nhưng tiếc là hắn đã không đuổi kịp. Hắn chỉ có thể đứng giữa không trung mà thì thầm hai chữ:
- Sư muội
………….
Khánh Tường ôm Thu Nhã trở về căn nhà trúc lần trước. Anh đặt cô xuống giường. Thu Nhã cười, khẽ nói:
- Anh có cần phải như vậy không? Tuy tu vi em thấp hơn anh, nhưng mà anh chỉ cần bay chậm lại một chút là em theo kịp anh rồi. Đâu cần phải bế từ núi Băng Thiên Lãnh về tới tận đây chứ.
Thu Nhã chỉ mỉm cười nhưng không nói điều chi. Chỉ là trong lòng cô lại đang hỏi Miêu Linh:
- Mèo à! Mày nghĩ tao có nên yêu lại anh ấy không?
Miêu Linh lại phán một câu xanh rờn:
- Yêu đương gì giờ này, lo hoàn thành nhiệm vụ đi, sống lại rồi yêu sao đó thì yêu!
Nói rồi nó ngáp một cái rồi ôm đuôi ngủ.
Thu Nhã: "..."
Miêu Linh còn lạnh lùng hơn cả cô. À mà cũng phải thôi, nó là linh hồn của hệ thống thì sao có thể biết thế nào là tình yêu cho được. Nhưng mà nó nói cũng không sai, muốn yêu gì chờ hoàn thành nhiệm vụ xong sống lại được thì hẵng yêu. Còn bây giờ có yêu thì hai người cũng sẽ xa nhau. Thôi thì hãy cứ lo hoàn thành nhiệm vụ trước đã.
Khánh Tường hôn lên bờ môi đỏ mọng của Thu Nhã, một nụ hôn nồng nàn thắm thiết. Hôm nay anh đã có thể ân ái với cô, đã có thể thực hiện nhiệm vụ, đã có thể có được cô lần nữa.