Hệ Thống Trả Thù Tra Nam

Chương 21: Chương 21




_ Hai...hai đứa
Đang ôm ôm ấp ấp ấp thì Thủ Lệ từ trong bếp đi ra.

Ôi trời, con trai bà đang ôm người khác.

_ Cứ tiếp tục đi...mẹ..mẹ làm cơm...!
Tử Mộc ngại ngùng tuột xuống.

Cả hai đang ngọt ngào như vậy, kẻ phá đám này vừa làm phiền anh.

Bác Hàn quăng ra đôi mắt giận dỗi nhìn cậu
_ Con chào cô....!
Thủ Lệ quay ra, dò xét nhìn thiếu niên trước mặt.

Xinh đẹp, đáng yêu, hơi gầy một chút.

Đây chẳng phải....thiếu phu nhân của Hàn gia?
_ Thiếu phu...!
_ Cô à....bây giờ không phải nữa rồi....!
Đôi mắt cậu rũ xuống.

Cậu thật sự không thích chiến trang giữa mẹ chồng nàng dâu nha.

Dưới ánh nhìn của Thủ Lẹ lại khác.

Bà bối rối khi nghĩ mình động vào nỗi lòng của cậu
_ À thôi....cô nấu cơm rồi, chút nữa cùng nhau ăn nhé?
_ Vâng...!

Bác Hàn buồn rầu nhìn cậu rồi nhìn sang bà.

Sao nói thẳng tẹt ra như vậy chứ?.Làm tiểu bánh bao của anh buồn rồi1
_ Em ra phòng khác nghỉ ngơi đi
_ Được..

Tử Mộc đi khuất, anh kéo Thủ Lệ vào trong, đóng cửa lại.

Thở dài một hơi
_ Mẹ à, mẹ làm em ấy buồn rồi con phải làm sao
_ Mẹ không có cố ý, nhưng thật sự là thiếu phu..

_ Li hôn rồi...!
Anh ngồi xuống ghế, vặn chai nước uống một ngụm.

Bà cũng ảm đạm đi mấy phần.

Nhìn cậu chắc cũng chỉ hơn 20 tuổi một chút, hôn nhân cũng gần 5 năm, đến nay kết thúc.

Còn tưởng Cao thiếu là tên ẻo lả biến thái nên Ngự Thâm mới bỏ bê.

Ai ngờ, vẻ ngoài hoa hoa yếu ớt, lại xinh đẹp như thế.

_ Nghĩ cũng thật tiếc cho một thanh xuân vì người thương, bỏ cũng tốt, tên Hàn thiếu đó cũng quá tàn nhẫn rồi.

Vậy...hai đứa yêu nhau sao?
_ Không...!
Không? Trong đầu còn vừa giải thích rằng cả hai yêu nhau, nên cậu mới bằng lòng từ bỏ Hàn gia, giờ là thế nào
_ Vậy thì là gì?
_ Con yêu em ấy....còn em ấy vẫn chưa.

Trước nay, con mới chỉ làm một người bạn, cố gắng làm bờ vai cho Tử Mộc dựa vào...!
Bác Hàn lần đầu tiên mở lòng với người khác, đây là điều đáng mừng.

Thủ Lệ không nhất thiết áp đặt phải là một cô con dâu để có thể sinh con, hay bắt buộc là người độc thân.

Con trai cũng được, đã lấy chồng li hôn cũng được.

Miễn rằng...con bà hạnh phúc
_ Tại sao không thổ lộ mà phải làm một người bạn?
_ Mẹ biết không.

Có lẽ trong Hàn gia, em ấy không khi nào thở nổi, nhưng khi gặp người khác, sự vui vẻ cùng nụ cười vẫn thật đẹp....!
_......!
_ Khi ở một mình, lại khóc, khóc, khóc đến nỗi ngất đi.

Con muốn xây dựng niềm tin, để một lúc nào đó, em ấy vẫn biết, Tử Mộc vẫn còn có Bác Hàn...!
_ Ra vậy...!
_ Mẹ à, mẹ không ngăn cấm chứ
_ Sao phải ngăn cấm? Tự tin lên nào, mẹ không nhỏ nhoi tới mức đó đâu.1

Bà xoa đầu anh trìu mến.

Bác Hàn mỉm cười ôm lấy bà.

_ Cảm ơn mẹ...!
_ Thôi nào, gọi con dâu của tôi vào đây, để thằng bé chờ mỏi cổ hay sao hả?
_ A!
Dứt lời, Bác Hàn liền " bay " ra ngoài với vận tốc phi thường.

Chết rồi, tiểu đáng yêu của anh sắp chết đói!!!
Thấy anh chạy vội vã, Tử Mộc liền đứng lên, ngơ ngác hỏi
_ Này, sao thế
_ Ăn cơm!
Bác Hàn nhấc bổng Tử Mộc lên, giữ trên vai vác vào phòng ăn.

Mọi thứ chênh vênh khiến cậu chóng mặt kinh khủng.

Có nên nôm ra hết những gì trong bụng không.

Ngu quá
_ Mau thả tôi xuống! Mẹ anh còn đang nhìn!
Thủ Lệ giật mình nhìn phong cách mời ăn cơm bá cháy của con trai.

Nhưng cái kiểu vác này hơi không ổn cho lắm
_ Bác Hàn, con mau thả thằng bé xuống, muốn sốc chết người ta sao.

Nhìn xem Tử Mộc mặt tái mét rồi kia!
_ Ô ô, anh xin lỗi.

Tử Mộc đáp xuống đất nhưng ngỡ vẫn trên mây.

Rõ ràng lúc được ôm lên còn cao chót vót.

Sao giờ bản thân lại thấp vậy.

Chân mềm nhũn cố đứng cho vững, nếu không phải Thủ Lệ ngăn lại chắc cậu đúng là sốc ngẻo luôn rồi

_ aha..ha...Tử Mộc, đồ ăn đã dọn lên hết rồi, dùng bữa thôi
Chưa kịp trả lời, bà vịn Tử Mộc ngồi xuống ghế bên cạnh anh.

Còn mình phía đối diện.

Xới cho cậu chén cơm đầy ụ.

Còn liên tục gắp thêm đồ ăn vào
_ Cô...cô à.

_ Không sao, con gầy như vậy phải ăn nhiều chút.

Bác Hàn nhìn sang chén cơm của mình vẫn trông trơn.

Có phải bà quên mất mình còn đứa con mày không?1
_ Mẹ, con thì sao chứ?
_ Con to lớn như vậy rồi còn muốn dành ăn với Tử Mộc? Mẹ không cho nhịn là may lắm rồi.

Tự Thân vận động đi
Ngoài mặt tỏ ra chút mất mát, nhưng trong lòng thực ra lại rất vui.

Quang cảnh mùi vị sum họp này quả thực hạnh phúc.

Anh có thể tưởng tượng Trữ gia sẽ đầm ấm thế nào khi cậu gọi Thủ Lệ một tiếng mẹ.

Rồi lại gọi anh một tiếng chồng, ngày ngày nhìn thấy nhau, cùng ăn bữa cơm, nằm trong chăn ấm...!
Không khí gia đình mà Hàn Ngự Thâm đã phung phí, anh sẽ thật coi trọng.