Hệ Thống Vịt Da Giòn

Chương 57



Văn phòng tổng giám đốc JJ.

Vẫn là một ngày bận rộn như bao ngày. Mặc dù hôm nay là lễ tình nhân, nhưng hắn cũng không thể để lại những việc vặt vãnh cần xử lý đó sang ngày mai.

Ít nhất Hà tổng đang nghĩ như vậy.

Các thư ký cảm thấy hết sức thất vọng. Bọn họ vốn tưởng vào ngày lễ như này Hà tổng nhất định sẽ bầu bạn bên chồng, nào ngờ Hà tổng vẫn đúng giờ đi làm.

Gần đây việc thu mua lô đất thành tây và cùng mạng văn học JJ sửa chữa bản app cứ chồng chất lên nhau, toàn công ty bận không kịp thở.

Cả buổi sáng đều phải họp.

Ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng bị thu hẹp còn hai mươi phút.

Khoảng thời gian trước kia, Hà Cẩn Nhiên bình thường đều sẽ gọi điện thoại hoặc video call cho Hàn Chấn. Nhưng hôm nay hắn lại không làm vậy.

Hắn ngồi trên ghế bàn làm việc, giật cà vạt. Máy tạo độ ẩm trên bàn thổi ra sương trắng nhàn nhạt, bỗng dưng khiến lòng người vui lên.

Mở trang web văn học JJ, nạp JJ tệ.

Hàn Chấn đã mở hố mới, ngày hôm qua mới vừa đăng một chương lên.

Hà Cẩn Nhiên hôm qua chưa kịp đọc, giờ mới đọc kỹ càng một lần, chỉ cảm thấy bảo bảo nhà mình viết gì cũng hay.

Xem xong liền bắn cho bảo bảo ngư lôi nước sâu.

Hà Cẩn Nhiên trước kia rất ít khi bắn ngư lôi nước sâu. Bình thường hắn đều gửi địa lôi, như vậy có thể làm cho số bình luận dưới truyện bảo bảo tăng lên.

Nhưng hôm nay hắn tặng, hơn nữa còn là một lúc tặng 9999 quả.

Một quả ngư lôi nước sâu tương đương với 100 tệ, 9999 quả cộng lại chính là 999900 tệ.

Đương nhiên, vài đồng bạc lẻ này cũng chẳng là gì với tổng giám đốc mạng văn học JJ—— Hà tổng.

Bắn ngư lôi nước sâu có ưu điểm là sẽ hiển thị tin tức tặng lôi ngay đầu trang web, thậm chí ngay cả lời nhắn của người đọc cho tác giả cũng được hiện ra, tất cả mọi người đều có thể thấy.

Hà Cẩn Nhiên viết là: Anh yêu em, bảo bảo, lễ tình nhân vui vẻ

Tặng địa lôi xong, hắn thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến bảo bảo sẽ ngây người khi thấy tin nhắn này, hắn lại không nhịn được bật cười.

Ừm…… Tối nay nên mua gì tặng bảo bảo nhỉ?

Hà tổng giàu sụ lâm vào vò đầu bứt tai khó có thể lựa chọn.

****** ****** ****** ******

Cùng lúc đó, công ty bất động sản Đại Hải.

Sáng sớm, khu vực làm việc luôn là cảnh bận bịu tất bật. Khu pha nước lần lượt đưa ra hết tách cà phê này sang tách khác, dân văn phòng ngồi trước máy tính hầu hết đều mặt mày ngơ ngác buồn ngủ không dậy nổi tinh thần.

Sữa bò vị dâu cũng là một trong số đó.

Tối qua cô nàng lại thức đêm đọc tiểu thuyết, 3 giờ sáng mới đi ngủ. Ngáp một cái, cô nghĩ chắc nên đọc ít tiểu thuyết lấy lại tinh thần rồi bắt đầu công tác, liền mở JJ bản web lên.

Nhìn bộ dạng chăm chú của cô nàng, ai không biết còn tưởng cô nàng đang nghiêm túc làm việc cơ.

Hở, cái quái gì đây!

Sữa bò vị dâu liếc mắt một cái đã nhìn thấy trong khung giao diện có một hàng chữ không ngừng lóe lên……

“AD Canxi thích uống sướng rên” nói với tác giả “Sướng rên thích uống AD Canxi”: “Anh yêu em, bảo bảo, lễ tình nhân vui vẻ ”

Kinh nghiệm dầy dặn đọc vịt da giòn nhiều năm của Sữa bò vị dâu nói với cô nàng rằng, sau lưng chuyện này không hề đơn giản!

Cô đã từng cho rằng “AD Canxi” và “Sướng rên” là cùng một người, thậm chí còn nghĩ “AD Canxi” là clone mà tác giả “Sướng rên” tự tinh phân ra xoát phiếu cho mình.

Nhưng mà…… clone nào lại tự gửi cho bản thân một câu sến súa tởm lợm như thế?!

Nghĩ như vậy, nếu như “AD Canxi” và “Sướng rên” không phải cùng một người…… Sữa bò vị dâu càng nghĩ càng thấy ớn.

Vãi, chim chụt lên cả JJ luôn! Thật sự nghĩ cơm chó miễn phí hả?



“Cô đang đọc gì vậy?”

Sau lưng vang lên giọng nói sâu kín của Lệ tổng.

Sữa bò vị dâu lanh lẹ tắt đi trang web, quay đầu sang nói: “Báo cáo Lệ tổng, vừa nãy tôi chỉ muốn bắn lôi cho Sướng rên đại đại!”

Lệ tổng quả nhiên không hề mắng cô.

Sữa bò vị dâu đang mừng thầm, lại vô ý thoáng thấy biểu cảm trên mặt tổng giám đốc nhà mình như mất sổ gạo.

“Lệ tổng…… Ngài làm sao vậy?”

Sữa bò vị dâu dè dặt hỏi.

“Cô không hiểu.” Lệ tổng xua tay, đau đớn kịch liệt nói: “Bi thương trong lòng tôi, không một ai có thể hiểu.”

Sữa bò vị dâu: “……”

Bỗng dưng cảm thấy Lệ tổng có hơi chúa hề.

Lệ Đại Hải đi trở về trước máy tính, trên giao diện cũng hiển thị tin tức của đối phương, như bị spam.

Gã biết AD Canxi này là ai, chính là tên đàn ông đáng chết đã lừa gã ở quán cafe lần trước!

Lệ Đại Hải tức méo miệng, rồi lại không thể làm gì.

Người ta là cặp đôi yêu nhau ân ái. Mà gã thì sao, cho tới giờ còn chưa được gặp Sướng rên đại đại lần nào……

Lệ tổng tuổi trẻ tài cao bỗng òa khóc.

****** ****** ****** ******

Tiếng chuông cửa vang lên đing đoong.

Hàn Chấn vốn đang ngồi trong phòng gõ chữ duỗi người, lảo đảo lắc lư xuống tầng mở cửa.

Cậu cứ nghĩ là chuyển phát nhanh tới cần ký nhận cho nên không nhìn mắt mèo, mở cửa ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một khuôn mặt già nua nhăn nheo.

Đây…… đây không phải là cấp trên ở thế giới trước – Hà Lũng Hữu sao?!

Người đàn ông khoảng trên dưới 50 tuổi, ăn mặc đường trang thêu hoa văn, khuôn mặt đẹp được chăm sóc tốt có vài nét từa tựa Hà Cẩn Nhiên. Ông ta chống gậy, ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Thằng nhóc cậu tại sao lại ở trong nhà con trai tôi?”

Hàn Chấn sững sờ, mới sực nhớ phải mở cửa để Hà Lũng Hữu đi vào, nói: “Cháu sống ở đây.”

“Cậu chính là Hàn Chấn dụ dỗ con trai tôi đó?”

Hà Lũng Hữu đi vào hết sức tự nhiên, giày cũng không buồn cởi, cứ thế giẫm lên sàn nhà ngồi xuống sofa.

Hàn Chấn không biết nên giải thích thế nào. Chẳng lẽ cậu phải nói là con trai chú dụ dỗ cháu mà???

Cho nên cậu chỉ có thể đứng một bên câm như hến.

Hà Lũng Hữu vắt tréo chân, quan sát Hàn Chấn khinh miệt, hừ lạnh nói: “Tôi còn tưởng là hồ li tinh thế nào. Cho cậu 500 vạn, rời xa con trai tôi, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở thành phố S.”

Không khí có một khắc trở nên lặng ngắt.

Hàn Chấn rất đau lòng, thầm nói với hệ thống: “Hóa ra tao chỉ đáng giá 500 vạn.”

Hệ thống nói: “Bạn mặc cả thêm cũng được mà.”

Hàn Chấn bèn ho khan, lòng đầy căm phẫn nói: “Chú tưởng tôi là hạng người ra sao? Chú tưởng tiền có thể mua được tình yêu ư? Tình yêu của tôi đối với Hà Cẩn Nhiên chẳng lẽ có thể mua được chỉ bằng 500 vạn cỏn con ư.”

Hà Lũng Hữu: “Năm ngàn vạn!”

Hàn Chấn cười đổi giọng: “Séc hay là chuyển khoản hay là Alipay? WeChat cũng được đó chú ~”

Hà Lũng Hữu: “…………”

Hà Lũng Hữu cứ thế chuyển khoản cho cậu, nói: “Tôi nghe nói cậu là tác giả vịt da giòn? Nghề nghiệp thấp kém hèn hạ như vậy không xứng với Cẩn Nhiên nhà tôi, nếu đã nhận tiền, giờ cậu hãy mau chóng đi đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa.”

Hàn Chấn nghe châm chọc trong lời ông ta nói mà rất ngứa tai, không nhịn được đáp trả: “Cẩn Nhiên nhà chú còn sáng lập ra mạng văn học vịt da giòn văn học đó.”



“Hừ.” Hà Lũng Hữu cười lạnh: “Cưỡng từ đoạt lí! Tuy tôi đã già cả, nhưng nếu muốn cho cậu không sống được trong nghề này cũng chỉ mất có một giây mà thôi. Nếu còn muốn tiếp tục viết vịt da giòn của cậu, thì giờ hãy cút xéo cho tôi!”

Không thể không công nhận, câu này của Hà Lũng Hữu đã chọc phải vảy ngược của Hàn Chấn. Nhiệm vụ của cậu khi tới thế giới này vốn dĩ chính là để trở thành đại thần văn học vịt da giòn, hiện tại đối phương lấy ra đe dọa cậu, cậu không thể không khuất phục.

Sau khi tiễn Hà Lũng Hữu đi.

Hàn Chấn cảm thán: “Thực ra tiền vẫn mua được tình yêu.”

Hệ thống: “Bạn định đi thật hả?”

Hàn Chấn đi lên tầng sửa soạn hành lý, nói: “Dù sao mấy ngày nữa cũng phải đi đảo Loan Loan đảo ký tên, qua đó sớm thôi.”

Hệ thống không thể tin nổi: “Bạn quên mất hôm nay là lễ tình nhân rồi hả?”

“Hừ.” Hàn Chấn trừng mắt, mở tủ lạnh rỗng tuếch, tủi thân nói: “Hôm nay chính là lễ tình nhân đó, hắn còn chẳng thèm nấu cơm cho tao, chắc chắn là quên rồi, tại sao tao còn phải nhớ?”

Hệ thống: “……” Cảm giác ký chủ như bị đần.

“Quan trọng nhất chính là!” Hàn Chấn chống nạnh, nói: “Giờ yêm cũng giàu rồi ha ha ha……”

Hệ thống: “Tôi còn tưởng bạn có tình cảm với Hà Cẩn Nhiên kìa.”

Hàn Chấn: “Có chứ. Tao còn kiếm cho ảnh tiền này, tay không bắt giặc vặt được năm ngàn vạn, ngoài tao ra còn có ai nữa?”

Hệ thống: “……” Thật là đứa bé lanh lợi.

Hàn Chấn trở về phòng ngủ sửa soạn hành lý. Cậu vốn dĩ định chỉ rời đi có mấy ngày, bèn cầm bừa vài món quần áo nhét vào vali đóng gói.

Vé máy bay vẫn chưa đặt, cậu mở trang web đặt vé luôn, tuy vé máy bay mua sát giờ giá rất cao, nhưng nay đã có tiền, cậu liền thẳng tay mua luôn.

Lúc soạn đồ, hai chiếc đồng hồ kia rớt ra.

Hàn Chấn nghĩ ngợi, rồi mở ra đeo một chiếc lên tay mình, đặt một chiếc khác lên giường, viết một tấm thiệp chúc mừng: Lễ tình nhân vui vẻ.

Đã gần tới hai giờ. Hàn Chấn đặt vé máy bay cất cánh lúc bốn giờ, cậu vội vã gọi chiếc xe taxi ra sân bay.

Trên đường cậu lướt Weibo, nhớ tới rất lâu rồi không đăng gì, bèn chụp một tấm ảnh phong cảnh trên xe, kèm theo cap: Tương lai mới, khởi đầu mới.

Thực ra Hàn Chấn vốn có ý định là cậu sắp mở hố mới đi lên đỉnh cao nhân sinh (⊙v⊙) không ngờ đám người đọc lại hiểu nhầm ý cậu.

Thổ lộ tỏa ra mùi tiền của AD Canxi trên JJ đã khiến cư dân mạng dậy sóng.

[ đại đại chắc chắn là đang yêu rồi, 9999 ngư lôi nước sâu tình yêu, bát cơm chó này tôi ăn! ] [ Lễ tình nhân còn không gõ chữ mà ra ngoài làm gì??? ] [ lầu trên ngu thế, đương nhiên là ra ngoài hưởng tuần trăng mật rồi. ]

Rất nhiều nữ tác giả cũng chia sẻ bài đăng Weibo này. Nguyệt Lạc Thành Phượng bình luận: Ai dà, cùng Hà tổng ra ngoài chơi hả?

Hàn Chấn trả lời: Khóc thút thít, tôi đi một mình tới đảo Loan Loan ký tên.

Bởi vì tin nhắn trên weibo quá nhiều, sau đó Hàn Chấn cũng không xem nữa. Cậu ngủ luôn trên xe, sau khi xuống xe thì vội vã đuổi theo máy bay, vừa hay bỏ lỡ một màn mưa máu gió tanh cậu khơi lên trên mạng.

Lên máy bay tắt điện thoại. Hàn Chấn lấy bịt mắt từ ba lô ra, đang định đeo lên. Cậu mua vé khoang hạng nhất, chỗ để chân rất rộng, ngồi cũng thoải mái.

Bên cạnh vang lên giọng nam trầm thấp: “Hello, tôi thấy anh mang hai cái bịt mắt, có thể cho tôi mượn một cái không?”

Hàn Chấn nghiêng đầu nhìn hắn, người đàn ông đeo kính râm, mặt mày anh tuấn trông hơi quen mắt.

Hàn Chấn giờ sợ nhất mấy người nhìn quen mắt. Cậu đưa cái bịt mắt dư ra cho người đàn ông, nói: “Anh là người nổi tiếng à? Ban ngày ban mặt còn đeo kính râm?”

Người kia nói: “Anh không nhận ra tôi ư?”

Hàn Chấn: “…… Anh nổi tiếng lắm ư?”

Người kia nói: “Tôi không phải người nổi tiếng, tôi là nhà văn.”

Hàn Chấn: “Bút danh của anh là gì?”

Người kia cười, nói: “Lệ Đại Hà.”

Hàn Chấn: “……”

Thật đúng là luân hồi đã định, đảo mắt cái lại gặp, haizzz
— QUẢNG CÁO —