Tương Nhạc: "Mắc mớ gì tới cô, chúng tôi nguyện ý."
Hoàng Hiểu Lộ này trong nhà cũng có tiền, cảm thấy mình làm cái gì đều là đương nhiên, dáng dấp cũng coi như đẹp, người trong lớp đều bưng lấy cô ta.
Tương Nhạc cũng không phải là hẹp hòi, chỉ là bình thường cùng Hoàng Hiểu Lộ cũng có chút không hợp nhau, nhưng là nam nhi không thể cùng nữ nhi so đo, hắn đều nhịn.
Chuyện ngày hôm nay, chỉ có thể coi là một điểm bùng nổ.
"Tương Nhạc cậu đến cùng là gây khó dễ cho tôi đúng không?" Hoàng Hiểu Lộ nổi giận: "Ai mà thèm những vật này của cậu, cầm cho hoa khôi của các cậu ăn đi!!!"
Nói xong, còn trừng Minh Thù một chút.
Minh Thù: "..." Toàn bộ hành trình ăn dưa.
Hoàng Hiểu Lộ đem đồ vật ném đi, dắt lấy nữ simh bên cạnh rời đi.
"Nhạc Nhạc, ghê gớm, ngày hôm nay kiên cường một lần a!"
"Sớm cmn đã không ưa cô ta." Tương Nhạc chửi nhỏ một tiếng: "Làm như người trong cả thiên hạ đều nên vây quanh cô ta."
"Ha ha ha, Hoàng Hiểu Lộ lớp các cậu cũng kỳ lạ."
Ngay tại thời điểm Tương Nhạc bọn hắn coi là chuyện này đi qua, lão Vương đột nhiên giết tới, bọn hắn chưa kịp đem rượu còn dư lại giấu kỹ thì bị lão Vương bắt tại trận.
Hoàng Hiểu Lộ mang theo nàng mấy nữ sinh kia đứng ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
Tương Nhạc đại khái muốn đi qua đánh cô ta một trận.
"Tốt, tốt, tốt, mang các cậu ra ngoài chơi, các cậu còn dám uống rượu." Lão Vương là người Địa Trung Hải, lúc này đang chắp tay sau lưng răn dạy bọn hắn.
Cuối cùng lão Vương nhìn về phía Minh Thù: "Tang Âm, tại sao em cũng ở đây?"
Minh Thù không lên tiếng, ăn đồ nướng của người ta, không thể bán đầu bếp ngay tại thời điểm này.
"Lão Vương, việc này không liên quan tới hoa khôi, cô ấy là tới để ăn." Thành Tường chủ động nhấc tay.
Lão Vương cũng tin tưởng vị học sinh tốt này, ngửi ngửi một chút cũng không nghe được mùi rượu.
"Em đi qua."
Minh Thù nhìn bọn hắn.
Tưởng Nhạc nói: "Không có việc gì, chúng tôi đều quen rồi."
"Còn cười, cười cái gì mà cười, đứng ngay ngắn cho ta, Lục Chiến cậu run cái gì?"
Lục Chiến: "Rút gân."
"Ha ha ha ha..."
Lão Vương tức giận đến một vòng Địa Trung Hải lại hô to: "Đều đứng vững cho ta, không cho cười!"
Cuối cùng lão Vương phạt bọn hắn trở về một người viết một ngàn chữ kiểm điểm, lát nữa còn phải thu thập rác.
-
Minh Thù đứng ở bên ngoài một chút, nhìn lão Vương hầm hừ răn dạy đám ma đầu kia.
"Tang Âm, không nhìn ra, cô bình thường vô thanh vô tức, còn có thể làm ra loại sự tình này." Hoàng Hiểu Lộ âm dương quái khí lên tiếng.
Minh Thù liếc mắt nhìn cô ta, rất đứng đắn hỏi thăm: "Chuyện gì?"
Hoàng Hiểu Lộ hai tay vòng ngực: "Bọn họ giúp cô nói chuyện, cô sẽ không cùng bọn họ kết giao chứ?"
"Bình thường xã giao kết giao có vấn đề gì? Cô không cùng người ta kết giao sao? Cô có vấn đề gì có thể treo cái bảng hiệu, không nên từ bỏ việc trị liệu."
Hoàng Hiểu Lộ nghẹn họng.
Cô takhông phải nói cái này.
Tang Âm buổi sáng đều không nói một câu, ngày hôm nay làm sao lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy??
Hai mắt Hoàng Hiểu Lộ cổ quái dò xét cô.
"Tang Âm cô chờ đó cho tôi!!"
"Được thôi."
"..."
Hoàng Hiểu Lộ khí thế hung hăng rời đi, nữ nhân này khẳng định là kết giao với một trong số bọn họ, đừng để cô phát hiện được, nếu không.....
Hoa khôi cao lãnh? Cũng không biết giả cho ai nhìn, ai biết bí mật là gì.
Ngay sau khi Hoàng Hiểu Lộ rời đi không bao lâu, nơi xa đột nhiên vang lên vài tiếng kêu sợ hãi, lão Vương cũng không để ý tới việc răn dạy bọn Tương Nhạc liền cùng một mụ già đi về hướng phát ra tiếng kêu kia.
Trên bờ cát, không ít học sinh đều vây quanh một nữ sinh đang ngồi giữa mặt đât.
Chân nữ sinh đột nhiên bị chuột rút xém chút bị chết đuối.
Lúc này nữ sinh đang ôm mình run lẩy bẩy, bị dọa cho phát sợ.
Lão Vương để cho người khác đưa nữ sinh đi nghỉ ngơi, lại thông báo cho các ban lớp trưởng, học ủy nhìn xem một chút.
Xuống nước chú ý an toàn, không nên đi đến chỗ sâu.
Minh Thù đứng bên ngoài nhìn về một hướng khác,
Đứng bên kia là một một nữ sinh, trên người cô cũng khoác áo chống nắng, thân thể như ẩn như hiện.
Đó chính là nữ chỉnh giả Dịch Giảo Giảo.
Dịch Giảo Giảo có lẽ phát hiện ra ánh mắt của cô, nhấc chân đi về phía Minh Thù.
Minh Thù nhìn cô ta tới gần, Dịch Giảo Giảo thiết nghĩ là đi qua bên người cô, ngay tại lúc cô ta sắp rút dây áo của Minh Thù, cổ tay đột nhiên bị người ta níu lại.
Ngay sau đó là một trận trời đất quay cuồng.
Trước khi tĩnh vật tĩnh lại, cô đã nằm trên bờ cát.
Bạn học bên cạnh bị biến cố này làm cho kinh hãi, phát ra một tiếng hô khẽ.
Minh Thù xoay người đối mặt cùng Dịch Giảo Giảo đang kinh ngạc: " Bạn học Dịch Giảo Giảo, cậu đang suy nghĩ gì đấy? Thân thể của tôi cũng không phải cậu muốn nhìn liền có thể nhìn, cậu không chịu nổi trách nhiệm a."
Sặc mặt Dịch Giảo Giảo khẽ biến.
Ý nghĩ của cô làm sao cô ta lại biết?!
"Các người đang làm gì!!" Lão Vương nghe thấy tiếng kêu liền đi qua.
Minh Thù nắm lấy áo chống nắng đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, bạn học Dịch Giảo Giảo nói muốn cùng em luận bàn một chút, bất quá xem ra bạn học Dịch Giảo Giảo còn cần nhiều cố gắng."
"Vương chủ nhiệm..." Dịch Giảo Giảo từ dưới đất bò dậy.
"Cố lên nha!" Minh Thù làm động tác cố lên: "Tin tưởng bản thân mình, nhất định có thể, dù sao cô cũng đáng yêu như thế."
"??? "
Lão Vương ngờ vực dò xét Minh Thù vài lần, có thể do hình tượng nguyên chủ trước kia quá tốt, lão Vương coi là thật cũng không nghĩ nhiều.
Chủ yếu là Dịch Giảo Giảo không có tổn thương gì.
"Chơi đùa không nên quá phận."
Lão Vương chắp tay sau lưng: "Các người là những thanh niên, tinh lực chính là tốt, ta nói cho các người biết a, đừng cho ta chỉnh xảy ra chuyện gì tới..."
"Vương chủ nhiệm!" Thanh âm của Dịch Giảo Giảo tăng thêm: "Là cô ta cố ý, tôi chỉ là đi ngang qua cô ta, cô ta cố ý nắm lấy tôi quật ngã tôi."
Lão Vương dừng lại: "Cố ý?"
"Cơm không thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung... Tôi chính là cố ý, thế nào, đánh tôi sao?"
Lão Vương: "..."
Dịch Giảo Giảo: "..."
Học sinh vây xem: "..."
Tại sao cô lại có thể vô sỉ như vật? Người này vẫn là hoa khôi mà bọn họ biết sao?!
Lão Vương sờ một vòng Địa Trung Hải, chỉ vào Minh Thù: "Tại sao cố ý khi dễ bạn học?"
Minh Thù thành thật: "Cô ta đáng yêu a."
Lão Vương biểu thị đã nghe qua đủ qua các loại lý do khi dễ người khác, dĩ nhiên chưa từng nghe qua loại này... Đáng yêu ngươi còn khi dễ?
Dịch Giảo Giảo hai tay ôm ngực, đứng ở bên cạnh, dùng ánh mắt cổ quái dò xét cô.
Lão Vương quở mắng một trận: "Cho vị bạn học này một lời xin lỗi."
"Xin lỗi? Không thể nào, đời này tôi cũng không thể xin lỗi." Minh Thù một mặt tang thương: "Đối với người đáng yêu như vậy, tôi không nói xin lỗi được."
Trò cười, trẫm nói xin lỗi thì lấy đâu ra giá trị hận thù!!!