Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1341: Phản quang mà đi (17)



Mộc Mộc còn chưa có tốt nghiệp, cô đạt được cơ hội này là bởi vì nhờ môit học tỷ.

Học tỷ kia lúc đầu là muốn tới thử vai, nhờ quan hệ tìm vị trí, kết quả cùng lúc đó học tỷ phải chuẩn bị xuất ngoại đào tạo sâu nên liền đem cơ hội này cho cô.

Mộc Mộc tới trước Minh Thù, vừa vặn vào trước cô.

"Số 25."

"Kia... Tôi đi vào trước?" Mộc Mộc nhỏ giọng nói với Minh Thù một tiếng.

Minh Thù gật đầu.

Mộc Mộc chạy chậm vào, ngay tại thời điểm tới cửa, nhân viên công tác đột nhiên ngăn cô lại.

Một phút sau Mộc Mộc lại trở về.

Minh Thù nhìn cô ấy.

Mộc Mộc nói: "Bọn họ nói tôi ở đầy chờ một lát."

Mộc Mộc không biết xảy ra chuyện gì, nhưng những người khác rất liền thảo luận.

Tựa như là có đại nhân vật chen ngang.

Nói thật, dạng ảnh hậu như Chu Phỉ Phỉ này đều phải ngoan ngoãn chờ ở chỗ này.

Đột nhiên có người chen ngang, đại nhân vật kia lớn đến bao nhiêu?

"Số 25."

Nhân viên công tác lại kêu một tiếng.

Mộc Mộc mơ màng đi qua, lần này ngược lại là tiến vào.

Ngay tại lúc cô ấy trở ra, Cố Tích bị người ta vây quanh tiến đến, bên cạnh là Thôi Cảnh Dương..

Nha!

X tổng!

Tốt rất nhanh mà!

Lúc này vẫn có tâm tư nói chuyện yêu đương.

"Thôi Cảnh Dương..."

"Trời ạ!!"

"Tổng giám đốc tập đoàn Hằng Phong, hắn lại ở chỗ này."

"Rất đẹp trai a!"

Thảo luận đến kịch liệt cơ bản đều là người mới, người có chút tư lịch lúc này đều chú ý hình tượng của mình, đoan trang ưu nhã ngồi.

Đối với những người rất đẹp trai này, Minh Thù không có chút cảm giác nào, dù sao cô nhìn thấy chỉ là một chữ X.

Vẫn là thứ phát sáng kia cơ hồ đều đem khuôn mặt hắn che lại.

Thành âm của Cố Tích ngọt mềm không nặng không nhẹ vang lên: "Thôi tiên sinh, anh không cần đi theo tôi, tôi có thể xếp hàng thử vai, anh cũng không cần làm những việc này."

Thôi Cảnh Dương nhíu mày xuống: "Chờ rất phiền phức."

"Anh có thể về trước."

Thôi Cảnh Dương không nói chuyện nhưng cũng không có rời khỏi.

Chúng người đưa mắt nhìn nhau, người vừa rồi chen ngang vào là cô ta.

Bất quá cô ta không có chen ngang mà là lựa chọn ở chỗ này chờ?

Đám người liếc nhau, tin tức tổng giám đốc làm màu trước đó thất bại bọn họ cũng đều nghe được.

Người này chính là Cố Tích.

Cố Tích cúi thấp đầu, một đường đi đến chỗ trống vừa vặn cùng Minh Thù mặt đối mặt.

"Chị..." Cố Tích kinh hỉ kêu một tiếng: "Chị cũng tới thử vai sao?"

Minh Thù mỉm cười: "Cố tiểu thư, không nên gọi loạn, tôi không có chị em nào."

Ánh mắt Thôi Cảnh Dương rơi vào trên người Minh Thù, ánh mắt lạnh hơn một phần, lại là cô ta!

Tại sao cô ta lại ở chỗ này!!

Chuyện lần trước hắn còn chưa tìm cô tính sổ, cô lại còn dám xuất hiện trước mặt hắn.

Minh Thù ngẩng đầu, chậm rãi cong khóe môi, trong con ngươi không có chút gợn sóng nào.

Sau lưng Thôi Cảnh Dương đột nhiên phát lạnh.

Rõ ràng là nụ cười đến vô hại lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Hắn nhiều năm như vậy ở thương trường, đối mặt với những lão hồ ly kia cũng không có cảm giác như vậy.

Cố Tích phát hiện ánh mắt của Minh Thù, lông mày nhẹ chau lại nhưng rất nhanh liền khôi phục.

"Chị." Cố Tích một mặt khổ sở: "Em biết..."

"Ngừng!" Minh Thù đưa tay hô ngừng: "Cô cấu kết với Thôi Cảnh Dương phong sát tôi, hiện tại ở trước mặt tôi diễn cái gì? Cô có mệt hay không? Chúng ta thẳng thắn một chút không được sao?"

Đáy lòng Cố Tích hơi hồi hộp một chút.

Cô ta cũng không có cấu kết với Thôi Cảnh Dương, cô ta chỉ là vô tình hay cố ý ám hiệu hai câu, sự tồn tại của cô sẽ ngăn cản con đường của cô ta.

Nhưng tại sao cô lại biết?

"Chị, chị đang nói cái gì..." Cố Tích yếu ớt giải thích.

"Tôi nói cái gì đáy lòng của cô không có điểm B cũng có chút G, là người cũng đừng nói nghe không hiểu."

Cố Tích: "..."

Nếu cô ta là nói nghe không hiểu, vậy thì không phải là người.

Nhưng cô ta nói nghe hiểu, đó không phải là thừa nhận sao...

Người xung quanh tại thời điểm cô ta gọi tiếng chị kia liền vây lại nhìn.

Ánh mắt hiếu kì tìm tòi nghiên cứu không ngừng đảo qua trên người họ.

Phong sát Văn Địch chính là tổng giám đốc tập đoàn Hằng Phong? Văn Địch không phải là nghệ sĩ công ty dưới trướng tập đoàn Hằng Phong sao?

Vì sao Cố Tích gọi cô là chị?

Chẳng lẽ lại là ân oán hào môn ân gì?

Cố Tích vốn định vạch trần thân phận cô là con kế của Cố gia...

Thân phận này cũng sẽ không mang đến cho cô điểm tốt gì, chỉ làm cho cô bị bôi đen thêm mà thôi.

Bàn tay Cố Tích hơi nắm chặt.

"Văn Địch, cô không nên quá phận." Thôi Cảnh Dương lên tiếng vì chỗ dựa của Cố Tích.

"So với với chuyện các người phong sát tôi chỉ là chuyện nhỏ nha."

Thôi Cảnh Dương cười lạnh: "Nếu cô đã biết vậy còn dám đối nghịch với tôi? Văn tiểu thư can đảm không tệ!"

Minh Thù không có chút chướng ngại nảo đáp ứng: "Cảm ơn đã khích lệ, tôi cũng cảm thấy tôi can đảm không tệ, X tổng rất có mắt nhìn."

Thôi Cảnh Dương: "..." X là thứ đồ chơi gì?!!

A a a a!!

Hắn muốn giết nữ nhân này!

"Số 26."

Nhân viên công tác bên kia hô một tiếng, đánh vỡ bầu không khí quỷ dị bên này.

Minh Thù đứng dậy: "Hoan nghênh X tổng tiếp tục phong sát tôi, để tôi xem năng lực một tay che trời của anh."

X tổng... Thôi Cảnh Dương xanh mặt, nhìn Minh Thù theo nhân viên công tác rời đi.

Thôi Cảnh Dương lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

"Tại Văn Địch lại ở đoàn làm phim?"

"Thôi tổng... Việc này là đạo diễn Hạ bên kia chào hỏi, chúng tôi cũng không có cách nào... Như vậy, chờ sau khi thử vai, chúng tôi sẽ đem cô ta gạch đi, cam đoan sẽ không để cô ta xuất hiện tại đoàn làm phim."

Thôi Cảnh Dương lúc này mới hài lòng.

Cố Tích đứng gần đó nghe thấy đối thoại của bọn họ, khóe môi nhịn không được cong lên.

Sau khi thử vai xong Minh Thù đi ra, Mộc Mộc còn chờ ở một bên.

"Thế nào?"

"Chẳng ra sao cả." Minh Thù gạt lọn tóc trên trán: "Sao cô còn chưa đi?"

"Tôi..... Tôi chờ cô." Mộc Mộc nhỏ giọng nói: "Tôi đem đồ tới trả cho cô."

"Tặng cô, chiếc váy này rất hợp với cô."

"Ách..."

Ảnh hậu thật là tốt a.

-

Minh Thù từ một hướng khác rời đi, không tiếp tục đụng mặt Cố Tích cùng X tổng.

Ba ngày sau, đoàn làm phim thông báo với cô thời gian khởi quay.

Trước khi đi, Mộc Mộc cùng cô trao đổi Wechat, mấy phút sau liền nhận được tin nhắn của Mộc Mộc.

Cô cũng được chọn.

Mặc dù chỉ là một nhân vật không quan trọng.

Cô có thể diễn trong bộ phim này đã rất vui vẻ.

[ Mộc Mộc: Văn Địch cô diễn cái gì? ]

[ Văn Địch: Sao cô lại không cảm thấy tôi sẽ không được chọn chứ? ]

[ Mộc Mộc: Sao lại thế! Kỹ thuật của cô rõ như ban ngày, tôi tin tưởng mặc kệ bộ phim gì, chỉ cần cô chịu diễn liền không có chuyện không được chọn. ]

Văn Địch nhìn câu nói kia, sách một tiếng, chậm rãi đánh chữ trả lời.

[ Văn Địch: Tôi diễn quốc sư. ]

[ Mộc Mộc:... Quốc sư? Kia... Đây không phải là... Nam hai sao? ]

[ Văn Địch: Ừ. ]

[ Mộc Mộc: Cô diễn nam hai? ]

[ Văn Địch: Không nói không thể để cho nữ diễn a. ]

[ Mộc Mộc: Chậc. ]

Hình như có đạo lý.

[ Văn Địch: Con người chính là muốn khiêu chiến mình một chút, không thì đều không biết mình có bao nhiêu trâu bò! ]

[ Mộc Mộc: Chậc chậc... ]

Mộc Mộc huyền huyễn đến không chịu được, mặc dù có không ít kịch bản đều có nữ nhận vai diễn nhân vật nam.

Thế nhưng là...

Kia dù sao cũng là số ít a!

Bất quá cô vẫn là rất chờ mong.

Tin tưởng lấy kỹ thuật của cô ấy nhất định có thể đảm nhiệm!!

Cô tin tưởng cô ấy!

Tất cả người được chọn đều nhận được thông báo, Chu Phỉ Phỉ bên kia đợi trái đợi phải cũng không có tin tức.

Sau khi nghe ngóng mới biết được nhân vật nữ chính cho một người mới tên là Cố Tích.

Chu Phỉ Phỉ tức giận đến xém chút ngất.

Cô vẫn luôn phòng ngự Văn Địch, ai có thể nghĩ nửa đường bị một người mới không biết chui từ đâu ra đoạt mất!!

*

Mộc Mộc: Thần tượng của ta giống như có chút mao bệnh... Oa oa oa!!

Tiểu tiên nữ: Không có mao bệnh! Đây chính là thần tượng của ngươi!

Mộc Mộc:... Chậc!