Quý Việt An thật không hiểu nổi, đang lúc ngủ say bị ai đó gọi tới nơi này cũng không có lời nào giải thích.
Mà người gọi hắn tới, một lời cũng không nói liền ném hắn vào nhà bếp...
Quý Việt An làm một đĩa mì Ý đơn giản đặt ở trước mặt Minh Thù: “Ôn tiểu thư, cô tìm tôi tới đây không phải là để làm cho cô một bát mì chứ?”
Nửa đêm gọi hắn tới làm mì, thật quá đáng nha!
Từ sau khi Minh Thù về lần trước, bây giờ thái độ của Quý gia đối với hắn có chút thay đổi, mấy lần thăm dò, giống như muốn thông qua hắn liên lạc với cô.
Hắn mở hộp ra, khóe miệng nhịn không được co quắp: “Ôn tiểu thư, sợi dây chuyền này chính là sợi tôi đã mua, cô trả lại cho tôi?”
Quả nhiên, cô đã lấy về lại...
Cuối cùng, cô muốn làm gì?
Chẳng lẽ là xem trọng mình?
Không trách Quý Việt An suy nghĩ miên man, thật ra là do cách cư xử của Minh Thù dễ khiến người ta hiểu lầm.
“Cái này vốn là của anh.”
Đúng là hắn mua, không sai, là của hắn.
Quý Việt An hít thở sâu một hơi: “Ôn tiểu thư, ý của tôi là tại sao cô cố tình muốn cầm sợi dây chuyền này về cho tôi?”
Minh Thù cầm đĩa lên bắt đầu ăn mì: “Bởi vì là của anh.”
Quý Việt An cảm thấy lời này của Minh Thù có ý khác, hắn cầm sợi dây chuyền lên nhìn vài lần. Dây chuyền này không phải mua ở tiệm châu báu mà là ở một tiệm bán đồ cổ.
Lúc đó hắn chỉ là đi cùng bạn, nhớ đến sinh nhật của bà Quý sắp tới rồi nên hắn cũng sẵn tiện xem thử, không biết tại sao thấy thích sợi dây chuyền này.
Hắn cũng không cảm thấy sợi dây chuyền này có gì đặc biệt nhưng nó có sức hấp dẫn cho nên hắn mới mua nó.
Quý Việt An cầm sợi dây chuyền: “Là sao? Cái gì gọi là bởi vì là của tôi?”
“Ý nghĩa của mặt chữ, Quý thiếu gia, tôi nhớ là anh đã tốt nghiệp đại học rồi mà? Khả năng hiểu chuyện có cần kém như vậy không?”
Tiếp đó mặc kệ Quý Việt An hỏi cái gì, Minh Thù chỉ yên lặng mà ăn, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Cuối cùng cô còn chê hắn phiền, liền kêu Lục Mao vứt hắn trở về quảng trường ở trung tâm thành phố.
Quý Việt An mờ mịt đứng ở quảng trường, sợi dây chuyền cầm trong tay đã bị nắm chặt đến phát nhiệt.
“A.”
Tiếng thét chói tai từ bồn hoa ở không xa truyền đến, Quý Việt An cảm thấy có chút kỳ quái. Đã khuya thế này, công viên còn có người sao?
Sau tiếng thét chói tai đó thì tự nhiên biến thành tiếng rên rỉ nghẹn ngào giống như bị người ta bịt miệng.
Quý Việt An cầm sợi dây chuyền đi qua bên đó.
Liền thấy hai người đàn ông nồng nặc mùi rượu muốn hành hung một cô gái nhỏ.
Quý Việt An lập tức hiểu rõ, trực tiếp xông lên: “Các người đang làm cái gì?”
Hắn đẩy người đàn ông từ trên người cô gái nhỏ ra, kéo cô gái đứng lên, bảo vệ cô ở phía sau.
“Ô hay, thằng nhóc con từ đâu tới phá chuyện tốt của ông.” Tên bợm rượu thứ nhất hung tợn mắng một tiếng, muốn túm lấy cô gái trở về.
Quý Việt An che chở cô gái lui về phía sau.
Tên bợm rượu thứ hai có chút công phu mèo ba chân, một cước đạp lên người Quý Việt An. Tên bợm rượu thứ nhất thuận thế cầm lấy tóc của Quý Việt An đè hắn xuống đất.
“Chạy mau, báo cảnh sát.”
Quý Việt An ngăn hai tên bợm rượu lại, để cô gái kia chạy trước.
Cô gái thật sự hoảng sợ, trong lúc nhất thời không cử động, một hồi lâu sau mới xoay người chạy đi.
Hai tên bợm rượu tay đấm chân đá về phía Quý Việt An, nghe được tiếng còi xe cảnh sát, hai tên bợm rượu mới dừng tay chạy tán loạn.
Vết máu trên trán theo gò má chảy xuôi xuống, lưu lại trên sợi dây chuyền.
Ánh nhìn của Quý Việt An mờ nhạt, không biết có ánh sáng ở đâu chiếu đến làm hắn không mở mắt nổi, rồi sau đó xung quanh lại rơi vào bóng tối.
-
Khu vực phía bắc ngoại thành Thanh Thị.
Diêm Trạm dựa vào cái cột điện cũ kỹ, đốt một điếu thuốc, ánh sáng mập mờ giống như đang dẫn dắt, một chiếc xe màu đen êm ái dừng trước mặt hắn.
Diêm Trạm dập tắt thuốc, ngồi vào trong xe.
Hạ Nhàn gọi một tiếng: “Diêm gia.”
Diêm Trạm gật đầu chào, hắn cởi đồ trên người, nhận lấy áo sơ mi màu đen mà Hạ Nhàn đem tới, nhàn nhã thay y phục.
“Diêm gia, ngài bị thương sao?” Hạ Nhàn nhìn thấy vết thương trên người của Diêm Trạm.
“Không sao.”
Đợi Diêm Trạm thay xong quần áo mới cất tiếng nói trầm thấp hỏi: “Bên đó đã xử lý sạch sẽ?”
“Tôi đã đem những người đáng tin đến Thanh Thị.” Hạ Nhàn còn đem đồng hồ đeo tay, điện thoại di động, súng, lần lượt đưa cho Diêm Trạm:
“Hàng cũng đã lấy về, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Những lão già đó đã hao phí tâm sức cho lần này.” Diêm Trạm lên đạn, động tác rất thuần thục, ánh mắt thâm hiểm, hắn vẫn là Diêm gia quyết đoán.
Hạ Nhàn vẻ mặt hơi nặng nề: “Diêm gia, tôi không ngờ có kẻ làm phản. Chuyện lần này là sai sót của tôi, nếu như tôi phát hiện kịp thời sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Diêm Trạm vẻ mặt ám đạm, nói từng chữ: “Nên cải tổ từ sớm.”
Hạ Nhàn nhìn Diêm Trạm, hé môi định nói gì đó, cuối cùng chọn câm miệng.
“Diêm gia, phía sau có người đi theo, có cần xử lý không?”
Nghe vậy Hạ Nhàn quay ra sau nhìn, phía sau có chiếc xe không gần không xa đang đi theo. Bây giờ trên đường chỉ có hai chiếc xe của bọn họ, rất rõ ràng có thể nhìn ra đang bám theo bọn hắn.
“Kệ họ.”
Hạ Nhàn hơi kinh ngạc: “Diêm gia biết họ sao?”
Diêm Trạm thả lỏng tư thế, mấy giây sau mới nói: “Người của Ôn Ý.”
Hạ Nhàn không nhìn thấy khóe môi Diêm Trạm cong lên mấy phần, có thể ngay cả hắn cũng không chú ý đến, lúc này tâm trạng rất tốt.
Ôn Ý...
Hạ Nhàn không nhịn được mặt đen sầm lại, cô ấy lấy của mình hết năm mươi triệu vậy mà cũng không tuyền tin tức đến, nhưng khi hắn nhận được tin tức đã cùng cô ấy cãi nhau một trận. Những người đó sẽ không vô duyên vô cớ được cô ta sai đến đây.
Nhất định là Diêm gia ở bên cạnh cô ta, những người này mới theo tới đây.
Nếu không phải hắn không tiện can thiệp ở Thanh Thị này, cộng thêm sợ có người theo dõi hắn phát hiện tung tích của Diêm Trạm, hắn làm gì cần cô đi giúp mình tìm người. Hắn càng không nghĩ tới những người đó lại làm càn như vậy, không kiêng nể gì dám ở Thanh Thị ra tay.
“Bọn họ không sợ đắc tội Ôn gia?”
“Giết người đến mất cả lý trí như vậy còn có gì phải kiêng kỵ Ôn gia.” Giọng nói lạnh lùng của Diêm Trạm, Hạ Nhàn nghe được cũng không khỏi rùng mình.
“Vậy chúng ta liên kết với Ôn gia? Chờ sau khi chúng ta trở về, đảm bảo sẽ làm rõ mọi chuyện.” Giọng Hạ Nhàn chắc chắn, dường như đã nhận định Diêm Trạm một lần nữa có thể trở về, không thể để bọn họ tiếp tục giở trò.
Bây giờ bọn họ đang nội chiến, người của Ôn gia sẽ không nhúng tay vào nhưng mà đợi đến khi việc giải quyết xong, vậy cũng không nói được...
Hơn nữa bảo bối quý giá nhất của Ôn gia chính là Ôn Ý.
“Ngài nói ông ta quan tâm đến con gái như vậy, sao lại để cô ấy ở lại Thanh Thị?” Hạ Nhàn ngược lại cũng có chút nghĩ không thông.
“Để bên người càng không an toàn, tuy rằng nước của Thanh Thị này sâu nhưng ưu điểm là sạch, cô ấy ở chỗ này rất an toàn.” Giống như bọn họ chỉ cần bên người có nhân tài sẽ càng nguy hiểm.
“Chuyển thiệp mời đến Ôn gia.” Diêm Trạm dừng một chút:
“Ta tự mình viết, các ngươi đưa qua là được.”
Hạ Nhàn cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, Diêm gia có cách nghĩ của riêng mình.
“Bây giờ chúng ta về bên đó sao?”
Diêm Trạm vuốt vuốt súng: “Đi Giang Châu.”
Hạ Nhàn biết rõ mục đích đi Giang Châu của Diêm Trạm, bên đó mới có thể coi là căn cứ của bọn họ, những người khác đều không biết. Hắn lại hỏi: “Nhóm hàng kia xử lý sao rồi?”
“Đưa đến bên Ôn Ý, để cho cô nàng giúp ta bảo quản.”
“Diêm gia?” Hạ Nhàn giật mình.
Diêm Trạm suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có chút không ổn, có thể sẽ mang phiền phức đến cho cô, hay thôi vậy.