Tiếng súng dày đặc đứt quãng vọng đến kéo dài liên tục hơn mười phút. Sau đó tiếng súng mới dừng lại, chỉ còn lại mùi khói thuốc súng và máu tanh khắp khu rừng.
Hạ Nhàn đi ra từ chỗ tối, bước chân trên mặt đất đã không còn tiếng động.
“Bọn họ đã dùng hết chiêu rồi.” Hạ Nhàn nhìn lui đằng sau.
Diêm Trạm đứng ở cách đó không xa, ánh trăng chiếu lên trên khuôn mặt hắn, phản chiếu ra cái bóng tối dài. Ánh mắt hắn cụp xuống nhìn vào chiếc điện thoại di động.
Hạ Nhàn không nghe được giọng nói Diêm Trạm, có chút kỳ quái nhưng ngay giây kế tiếp chợt nghe giọng nói Diêm Trạm lạnh như băng vang lên: “Thu lưới.”
“Diêm gia.” Hạ Nhàn rõ ràng giật mình: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”
Tuy đối phương đã hết chiêu để dùng nhưng còn chưa tới thời điểm để thu lưới mà.
Diêm Trạm cất điện thoại di động vào, trong ánh mắt hiện lên tia nhìn hung ác độc địa dường như đang cắn răng nặn ra vài từ: “Thu lưới, ta không muốn lặp lại lần thứ ba.”
Hạ Nhàn: “...”
Vừa rồi Diêm gia rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì!
-
Nhà hàng năm sao có bàn ăn xoay tròn.
Nơi đây có khung cảnh hữu tĩnh, hơi ấm từ ngọn đèn vàng lan tỏa khắp nơi. Trong bình hoa trên bàn được cắm hoa tươi, âm nhạc êm dịu xuôi tai, hương thơm nho nhã phất phơ.
Minh Thù chuyên tâm ăn miếng thịt bò, Thượng Quan Kỳ mỉm cười nhìn cô, thỉnh thoảng nói vài ba câu giúp cho bầu không khí không đến mức trở nên ngại ngùng.
Mà Diêm Trạm thấy chính là một bức tranh như vậy.
Hắn có thể không tức giận sao?
Luôn có người hại nhân vật của hắn, đào góc tường nhà hắn.
Đương nhiên lúc này Minh Thù không biết Diêm Trạm sắp tức điên lên rồi. Nếu như biết, có thể cô sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
“Tiểu Ý, em có hài lòng không?” Đợi Minh Thù đặt dĩa xuống, Thượng Quan Kỳ mới quan tâm hỏi.
“Ừm, cũng không tệ lắm.” Ngon hơn so với những nơi khác bên ngoài nhưng không sánh được với nam nữ chính làm. Nếu như bọn họ mở nhà hàng, nhất định có thể trở thành đầu bếp giỏi.
Thượng Quan Kỳ cho gọi bồi bàn dọn hết đĩa bên trên để dọn lên món điểm tâm ngọt.
“Tiểu Ý, chuyện bữa tiệc thực sự rất xin lỗi, để cho em phải chịu uất ức lớn như vậy.” Thượng Quan Kỳ nói với giọng ấm áp tỏ vẻ xin lỗi:
“Anh chọn cho tiểu Ý một món quà đây nè.”
Hắn đẩy qua cho cô một túi quà: “Cũng không biết em có thích hay không nhưng anh thấy rất hợp với em. Em mang lên nhất định sẽ rất xinh đẹp.”
Logo in trên túi là của một nhãn hiệu trang sức nổi tiếng đắt đỏ.
“Vốn dĩ hắn vì em mà đến nên không liên quan gì đến anh, không cần nói xin lỗi.” Minh Thù lấy điểm tâm ngọt ăn từng miếng nhỏ, đồng thời từ chối món quà của Thượng Quan Kỳ.
Nếu như trước đó cô đi chỉ vì được ăn thì giờ đây cô đã quyết định lần sau không ăn cơm cùng Thượng Quan Kỳ nữa, có bao nhiêu đồ ăn vặt đi chăng nữa cô cũng sẽ không dao động.
Thượng Quan Kỳ có ý với cô.
Dù là đối với Ôn Ý trước kia hay là cô bây giờ, cô phải đều phải giữ một khoảng cách với hắn.
Cái bình giấm đó lại hại chết đối tượng giá trị thù hận của cô thì phải làm sao.
“Tiểu Ý không nhận, vậy là vẫn giận anh ư?”
“Không có.”
“Vậy tiểu Ý hãy nhận đi.”
Minh Thù buông thìa xuống, tựa người về phía sau nhìn Thượng Quan Kỳ, cô nhếch khóe miệng lên cười khẽ: “Nhị thiếu, em không thích anh, đừng uổng phí thời gian với em nữa.”
Thượng Quan Kỳ sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ Minh Thù sẽ nói thẳng thừng ra như vậy.
“Lời này có thể hơi có chút không dễ chịu gì, thế nhưng em cảm thấy chuyện kiểu này nói rõ ràng sẽ tốt hơn, lãng phí thời gian của người nào cũng đều không tốt.”
Giọng nói của Minh Thù thâm thúy: “Cảm ơn nhị thiếu hôm nay đã khoản đãi.”
Thần sắc ngạc nhiên của Thượng Quan Kỳ biến mất, hắn vẫn mang vẻ dịu dàng kia để đáp lời nhưng đáy mắt có chút khẩn trương: “Tiểu Ý, em có người trong lòng rồi sao?”
Minh Thù im lặng vài giây: “Có.”
Thượng Quan Kỳ như ngừng thở, hắn thì thào một tiếng: “Có rồi sao... tại sao có thể có được chứ...”
Minh Thù: “...”Nhưng rất nhanh hoặc như là nghĩ thông suốt, hắn nghiêm túc nói: “Nếu như tiểu Ý còn chưa kết hôn, anh sẽ còn có cơ hội không phải sao? Tiểu Ý, em cũng không thể cướp đoạt cơ hội của ngươi khác mà?”
Hài Hòa Hiệu, có thể đừng tùy tiện phát triển sợi dây tình cảm không?
Trẫm không cần!
Thực sự!
Một tiểu yêu tinh đã quá sức chịu đựng của trẫm rồi.
-
Thái độ cự tuyệt của Minh Thù rất rõ ràng, Thượng Quan Kỳ dường như hơi bị đả kích nhưng cuối cùng vẫn mạnh dạn nhưng kín đáo đưa chiếc hộp kia cho Minh Thù, không cần trả lễ. Nhiều năm làm bạn như vậy, Minh Thù cự tuyệt như thế chẳng khác nào cự tuyệt tình bạn nhiều năm của bọn họ.
Minh Thù chỉ cảm thấy đồ chơi này dễ bỏng tay, nhưng Thượng Quan Kỳ sợ bị Minh Thù cự tuyệt nên hắn chạy thật nhanh, ngay cả việc tiễn cô ra về cũng quên bẵng đi.
Minh Thù xách theo chiếc túi đứng ở bên ngoài khách sạn, gọi điện thoại cho Lục Mao. Một người phía trước không biết từ đâu chạy tới, cướp đi chiếc túi trên tay của cô.
Minh Thù: “...”
“Đại tiểu thư?”
“Lục Mao à, dường như tôi vừa bị cướp rồi.”
Lục Mao: “?”
Đại tiểu thư hắn sao vậy? Lục Mao?
Hắn đưa tay sờ đầu của mình, Lục Mao sao vậy? Lục Mao không phải tóc!
“Đại tiểu thư, cô mới vừa nói cô bị cướp sao?” Lục Mao lúc này mới nắm bắt được trọng điểm:
“Người nào vô liêm sỉ đui mù dám cướp của cô? Tôi đây kêu người đi bắt!”
Lục Mao sai mấy vệ sĩ gần đó đi bắt người cướp túi đó về.
Người đã được đưa về nhưng đồ thì không còn nữa.
Thái độ nhận sai của tên cướp hết sức tốt, cũng đền cho Minh Thù một nhãn hiệu khác.
Minh Thù: “...”
Bây giờ cướp có tiền như vậy sao?
Tên cướp đưa xong đồ đạc, cười nịnh bợ với Minh Thù.
Minh Thù không thèm liếc mắt đến đồ vật, trực tiếp ném cho Lục Mao: “Vứt đi.”
Tên cướp tiếp tục cười, sau đó nhân lúc Minh Thù nhìn Lục Mao vứt đi túi đồ, hắn nhanh như chớp đã chạy về phía đường cái đối diện.
Hắn nhắm ngay cơ hội đèn xanh đèn đỏ, Lục Mao không cho người ngăn lại.
“Ối! Tên khốn này!”
“Đừng để cho Vinh ca này bắt lại được.”
Minh Thù nhìn dòng xe cộ qua lại suy nghĩ, thân thủ tên cướp không bình thường, không phải nhân vật tầm thường.
Cướp đồ Thượng Quan Kỳ tặng cho cô, lại mua một cái mới...
Diêm Trạm.
Minh Thù nhếch miệng lên, lên xe rời đi.
Tên cướp trốn ở góc đường nhìn thấy, vỗ ngực thở phào rồi báo tin cho bên kia.
Diêm Trạm trả lời đơn giản, tên cướp hoàn toàn không hiểu đây là ý gì.
Cướp đồ sợ mất mật, lần sau chuyện lặt vặt này có thể đừng gọi hắn làm nữa được không. Bảo hắn đi giết người còn tốt hơn so với giả ngây giả dại làm một tên cướp.
Cảm giác ánh mắt Ôn tiểu thư vừa rồi nhìn hắn tựa như nhìn người ngu ngốc vậy.
Chính hắn cũng thấy mình giống như người ngu ngốc.
Nào đâu có tên cướp đoạt đồ người khác còn mất công bồi thường tiền?
Đương nhiên hắn không dám oán giận Diêm Trạm.
-
Lương gia gần đây không tốt lắm, dường như là Thượng Quan gia động tay động chân cho nên cuộc sống của Lương Thần cũng không dễ dàng cho lắm. Minh Thù cũng đã lâu không có tin tức gì của hắn, giá trị thù hận không kéo được gì.
Mà Thượng Quan Kỳ cũng rất kiên nhẫn, không bảo người mang đến đồ ăn thì sai người mang hoa tươi trang sức đến, trên các diễn đàn mọi người đều biết nhị thiếu Thượng Quan gia đang theo đuổi theo cô.
Nhưng mỗi lần đồ đạc đến tay cô đều biến thành thứ khác.
Mỗi lần đều cùng một tên cướp đó, chỉ nhắm mỗi mình cô để cướp, cướp xong còn tặng lại thứ khác!
Tên cướp cũng rất tuyệt vọng, hắn không muốn làm tên cướp chẳng có tiền đồ.
Chuyện của Thượng Quan Kỳ và cô truyền đến tai ông Ôn, ông đã đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi.
Cuối cùng từ điện thoại biến thành việc cô trở về.
Tuồng con gái về gặp cha một tháng một lần lại sắp diễn ra.
Ông Ôn ở Càn Châu, máy bay bay mất nửa giờ. Minh Thù sắp xếp xong chuyện Thanh Thị thì lên máy bay về gặp cha.
Mỗi lần gặp cha đều sẽ được chuẩn bị một bàn ăn lớn cho nên cô cố ý trở về để ăn.