Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 9



"Vừa lòng chưa?" Hứa Thần Hạo hỏi.

Đôi mắt quyến rũ của Vãn Vãn sáng loáng, giả vờ gật gù, "Cũng tàm tạm."

Hứa Thần Hạo bất đắc dĩ nhìn nàng, trong mắt thế nhưng lại có sự nuông chiều mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.

Lâu rồi nàng không cười vui vẻ một cách thật lòng như thế. Kể từ trận cãi vã trong đêm đính hôn kia, trên mặt nàng luôn là bộ dạng hậm hực hoặc là cười châm chọc.

Giờ phút này mặt mày Tô Vãn Vãn đều nhuốm nét vui tươi thoải mái, có tí ranh mãnh, điểm chút nghịch ngợm, cặp mị nhãn híp lại như vầng trăng non đầu tháng, làm cho tim của hắn đập thình thịch, tâm trạng cũng vui vẻ lên nhiều.

Hứa Thần Hạo cố gắng rời mắt tới cặp lồng trên bàn, hỏi: "Em mang gì tới cho anh vậy?"

Vãn Vãn vươn bàn tay trắng trẻo bé xinh với lấy hộp cơm mở ra, đem đồ ăn xếp gọn gàng lên bàn, cuối cùng là món canh cá chép đặt đến trước mặt Hứa Thần Hạo.

"Anh chưa ăn trưa đúng không? Đây là mấy món ăn em tự tay làm cho anh.."

Hứa Thần Hạo nhìn mấy món ăn ngon miệng trên bàn, lại cố ý nói: "Đồ ăn em làm có ăn được không đấy?"

Vãn Vãn bĩu môi, nói: "Sao lại không ăn được, ăn rất ngon nữa là đằng khác, không tin anh ăn thử xem."

Nàng cầm đôi đũa gắp một miếng cá chép để gần miệng hắn.

Hứa Thần Hạo rũ mắt nhìn chằm chằm thịt cá đang tỏa ra hương thơm nức mũi, ngơ ngẩn trong phút chốc.

"Sao thế? Há miệng nào." Vãn Vãn nói.

Hứa Thần Hạo hoàn hồn, nhìn Vãn Vãn, ngoan ngoãn há miệng, thịt cá chép tan ngay trên đầu lưỡi, vị ngọt của hải sản cùng vị măng chua thanh thanh tràn ngập khoang miệng. Hắn nhai hai ba cái liền nuốt luôn.

"Sao? Ngon không?" Vãn Vãn nhìn hắn, trong lòng hơi khẩn trương vì không biết có vừa miệng hắn hay không.

"Cũng tàm tạm." Hứa Thần Hạo quý chữ như vàng bình luận.

Hắn sớm biết tài nấu nướng của Vãn Vãn rất giỏi, trước kia, nàng vì muốn trở thành cô vợ đảm đang của hắn, liền đăng ký một lớp học nấu ăn tại Học viện ẩm thực danh tiếng.

Lúc đó nàng luôn bận rộn học nấu nướng, không biết đã làm bao nhiêu món ăn, đôi tay ngọc ngà của nàng cũng không biết đã bị thương bao nhiêu lần.

Trong lòng ngũ vị tạp trần, Hứa Thần Hạo có chút không dễ chịu, đáng lẽ hắn nên đối xử với nàng tốt hơn, trao cho nàng cảm giác an toàn, để nàng không phải vì bất an mà đi làm mấy chuyện tổn thương người khác.

"Hạo ca ca, anh đang suy nghĩ gì đấy? Không ăn là em ăn hết phần đấy." Vãn Vãn duỗi tay quơ quơ trước mặt hắn.

Hứa Thần Hạo bắt lấy tay nàng, hỏi: "Em chưa ăn cơm à?"

Vãn Vãn dùng một tay khác gắp miếng thịt nhét vào miệng, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, em ở nhà làm cơm xong liền mang tới công ty, cũng chưa kịp ăn gì, cơ mà anh yên tâm, em làm đủ phần cho hai người ăn."

Chỉ cần khống chế tính nết ngang bướng của nguyên chủ, từng chút từng chút thâm nhập vào cuộc sống của Hứa Thần Hạo, đối xử tốt với hắn thì chuyện công lược là dễ như trở bàn tay.

Mặt khác Hứa Thần Hạo nhìn sườn mặt tinh tế của Vãn Vãn, còn có nụ cười thật lòng không chút giấu diếm, bỗng nhiên hắn phát hiện cái cây cảm xúc chết héo trong tim như được hồi sinh, đang từ từ đâm chồi nảy lộc.

Việc Lâm Tịch Hàm xuất hiện ở văn phòng hôm nay, xem ra hắn cần nghiêm túc tra xét kĩ càng, chuyện này thật sự quá trùng hợp.

May là Vãn Vãn không làm ầm làm ĩ lên, nếu không tình cảm của hắn cùng nàng lại rạn nứt thêm một chút rồi.

Thấy khóe miệng nàng dính một hột cơm, hắn cười rộ lên, đưa tay qua hòng lấy xuống giúp nàng.

"Hả? Sao vậy?" Tô Vãn Vãn nghi hoặc nhìn bàn tay đang hướng về phía mình.

Hứa Thần Hạo sau khi giúp nàng gạt hạt cơm trên khóe miệng xuống, cười nói: "Ăn cơm cũng giống con nít, em ăn cơm bằng mặt hả?"

Tô Vãn Vãn đỏ bừng hai má, cảm thấy vô cùng mất mặt, còn gì xấu hổ hơn ăn cơm mà lại để dính một hột ngay mép.

"Khụ khụ.." nàng ho một tiếng sau đó lè lưỡi tinh nghịch: "Do em không chú ý thôi, Hạo ca ca, anh mau ăn cơm đi."

Tô Vãn Vãn đem bát cơm được bới đầy đưa đến trước mặt Hứa Thần Hạo.