[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 15



Quán bar mà cậu đến xin làm có tên là Lạc Thủy, Thu Trì vừa nghe liền biết nơi này là một trong những địa bàn của Cố Triều.

Dù sao hầu hết tất cả quán bar đều hoạt động dưới trướng hắn, Thu Trì nếu xin việc ở quán bar dĩ nhiên đã nghĩ đến điều này.

Nhưng làm ở đây tiền lương cao, hơn nữa cuối tháng còn có hoa hồng, đối với một người đang còn nợ tiền học như cậu thì thật sự hấp dẫn.

Hơn nữa khả năng để cậu gặp được Cố Triều cũng không cao, bởi vì Cố Triều chỉ đi đến quán bar có nữ chính làm việc thôi.

Thu Trì đem theo hồ sơ đến gặp áo sơ mi đỏ rượu, gã tên Tề Kiệt, làm quản lý ở Lạc Thủy này.

Tề Kiệt cầm hồ sơ chỉ nhìn lướt qua một cái, sau đó như vẻ hài lòng gật đầu: "Nếu hôm nay không bận có thể làm luôn, tranh thủ học hỏi làm quen một chút."

Thu Trì dĩ nhiên không từ chối, dù sao cậu cũng chính là có ý định này.

Tề Kiệt đưa cho cậu một bộ trang phục rồi chỉ vào một căn phòng bảo cậu vào trong đó thay quần áo.

Thu Trì nghe lời mà đi vào thay, lát sau đi ra Tề Kiệt nhìn cậu một cái rồi nói: "Đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi tham quan một chút.

Ở đại sảnh tương đối đông người, Tề Vũ nói sau bảy giờ, số khách sẽ còn tăng gấp bốn lần.

Tề Kiết giới thiệu sơ lược cho cậu, lúc đi qua một vị trí đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Mà người kia dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu mà quay đầu lại, sau đó hai mắt mở lớn kinh ngạc, rồi lại mỉm cười nói: "Thu Trì?"

Thu Trì đứng tại chỗ mỉm cười, kìm nén bản thân không được lấy tay che mặt lại.

Trong tiểu thuyết, nơi mà nữ chính làm việc tác giả vốn chẳng viết tên ra, cái quán bar đó chỉ được miêu tả cho đến khi nữ chính trao lần đầu cho nam chính rồi tốt nghiệp liền biến mất không thấy tăm hơi.

Tiểu Thất: "Nữ chính xuất hiện thì khả năng cao nam chính không lâu sau cũng sẽ xuất hiện, lúc đó tình tiết bán đi lần đầu của nữ chính rất nhanh sẽ diễn ra."

Thu Trì mắng: "Không cần mày nhắc."

Bây giờ Thu Trì đã biết cái gì gọi là chạy trời không khỏi nắng, chính là tình hình hiện tại đây.

Thu Trì bên ngoài mỉm cười nhung nội tâm không cười, nhìn nữ chính đang đi đến chỗ mình, nói: "Lâm Đặng, thật trùng hợp."

"Thu Trì." Lâm Đặng gật nói: "Cậu cũng làm ở đây ư?"

Thu Trì gật đầu nói: "Mới xin vào hôm nay là ngày đầu tiên."

Tề Kiệt lại khá bất ngờ trước tình cảnh này sau đó lại cười nói: "Ra là hai người quen biết à? Vậy là tiện rồi, Tiểu Lâm, em thay anh hướng dẫn cho cậu ấy nhé."

Lâm Đặng vui vẻ gật đầu, đối diện Thu Trì lại chẳng vui vẻ nổi.

Cứ nghĩ tới mỗi lần Cố Triều đến đây là phải gặp mặt thì Thu Trì thấy tâm lại mệt mỏi.

Bọn tư sản thật sự đáng ghét vô cùng.

Lâm Đặng chỉ cho cậu tận tình, Thu Trì cũng hiểu được đại khái, sau đó liền nghe được một việc có niềm tin hơn hẳn.

Ở Lạc Thủy có tổng cộng bốn tầng, từ tầng hai trở đi chỉ có những người có thẻ VIP mới có thể đi lên, mà những người có thể đi lên đó đều là những người có thân phận không nhỏ, hơn nữa lên đó có thang máy đi riêng, căn bản không cần phải đi qua đại sảnh này.

Người được lên tầng hai phục vụ cũng là những người được đào tạo và tuyển chọn kỹ càng, Lâm Đặng làm ở đây đã hơn một năm, mới tháng trước mới được cho phép lên đó bưng bê phục vụ, còn những người mới vào như cậu, không có tư cách để lên đó.

Nghĩ như vậy tâm Thu Trì nhẹ nhõm hơn hẳn.

Tuy nghĩ vậy, nhưng Thu Trì vẫn có chút lo lắng.

Nhưng ba tuần trôi qua, đừng nói là Cố Triều, đến một cái bóng cũng không thấy, Thu Trì cuối cùng cũng an tâm mà làm việc.

Mà trong ba tuần qua, mối quan hệ giữa cậu và Lâm Đặng đã dần trở nên thân thiết hơn.

-------

Trên bàn làm việc, Cố Triều cúi đầu chú tâm nhìn vào những giấy tờ trên bàn, cây bút trên tay từ sáng sớm cho đến giữa trưa vẫn chưa từng dừng lại dù chỉ là một lát.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nhưng Cố Triều vẫn không hề có phản ứng gì, lãnh đạm nói: "Vào đi."

Trợ lý đẩy hé một bên cửa, để nửa người vào trong nói: "Cố tổng, Diệp tổng tìm ngài."

Nghe vậy, tay cầm bút của Cố Triều nhịn không được mà run nhẹ một cái, hắn trầm ngâm một chút rồi nói: "Để cậu ta vào."

Trợ lý nghe xong liền cúi đầu sau đó ra ngoài đóng cửa lại.

Lúc này Cố Triều nhịn không được mà thở dài một hơi, buông bút ngả người ra sau ghế, đưa tay xoa nhẹ hai mí mắt, lông mi hơi nhíu lại, tỏ vẻ không thoải mái.

Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, Diệp Tu trên người đều là mùi nước hoa của phụ nữ, hai tay đút thì quần, bộ dạng không đứng đắn mà đi vào.

Diệp Tu vừa vào liền đến chỗ sofa ngồi phịch xuống, Cố Triều hai mắt lạnh lẽo nói: "Đến làm gì?"

Diệp Tu kìm không nổi mà run một trận, nói: "Không có chuyện thì không thể đến chơi sao?"

Cố Triều sắc mặt vẫn như một, giọng điệu lạnh lẽo đến dọa người: "Không thể."

Diệp Tu khổ sở ôm ngực: "Thật đau lòng."

Cố Triều không muốn để tâm đến tên này, ngồi thẳng lưng, lại đưa tay lật tiếp một tờ hợp đồng: "Không có việc gì thì cậu lăn được rồi."

Diệp Tu mặt dày ôm chặt ghế nói: "Không đi."

Cố Triều ngẩn mặt lên, ánh mắt lạnh đến mức có thể giết người.

Nếu là lúc bình thường thì Cố Triều sẽ coi như mắt mù tai điếc, mặc xác Diệp Tu chơi đã rồi xách mông về, nhưng nếu Cố Triều nổi giận, Diệp Tu không thể không ngoan ngoãn nghe lời.

Trong phút chốc nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Cố Triều, Diệp Tu ngay lập tức ngồi thẳng lưng, hai tay nắm lại đặt lên đùi, điệu bộ ngoan ngoãn cực kỳ.

Cố Triều lạnh giọng nói lại lần nữa: "Có việc thì nói không có thì cút."

Diệp Tu nuốt nước bọt, nói: "Có việc."

"Nói."

Như được ban lệnh xá, vội vàng nói: "Là về băng Hạc Đen."

"À." Thân thể Cố Triều không nhanh không chậm kêu một tiếng, dựa ra sau ghế, cả người tựa hồ như thả lỏng hỏi: "Xử lý xong xuôi rồi?"

Diệp Tu gật đầu nói: "Băng đảng đã xử lý xong, nhưng Cao Đen bỏ trốn rồi."

"Trốn đi đâu?"

"Hồng Kông"

Cố Triều đưa tay lới lỏng chút cà vạt, Diệp Tu nói: "Cậu yên tâm, tôi đã cho người đuổi theo gã, dù có đào cả đất Hồng Kông lên cũng sẽ mang gã về cho cậu."

"Chỉ cần gã còn sống thì dù có mất cả tứ chi cũng không thành vấn đề." Cố Triều hạ giọng hung ác, sau đó nhìn Diệp Tu nói: "Đợi tin tốt từ cậu, giờ cậu lăn đi được rồi."

"Xong việc xong thì đạp đi, có cái ngữ bạn bè nào như cậu không?" Diệp Tu khổ tâm ôm ngực, nói: "Số tôi sao mà khổ quá."

Cố Triều im lặng nhìn anh, trong ánh mắt nhịn không được mà khinh bỉ nhiều một chút.

"Ai bảo tôi là bạn cậu chứ." Diệp Tu tỏ vẻ ảo não mà thở dài: "Vẻ mặt cậu khó chịu như, mấy hôm nay ngủ không ngon hay là có việc gì khác, nói đi, người anh em giải quyết giúp cậu."

Cố Triều im lặng trầm ngâm, sau đó nói: "Gần đây... có chút không ngủ được."

Diệp Tu nghe vậy liền tỏ thái độ cứ như hiển nhiên nói: "Cậu xưa nay đã có bệnh khó ngủ, dạo này việc băng Hạc Đen khiến công việc đầu tấp mặt tối, cậu mất ngủ không phải bình thường sao?"

"Không liên quan đến băng Hạc Đen."

Cảm thấy dường như còn thiếu, hắn lại nói thêm: "Cũng không liên quan đến công việc."

Giọng Cố Triều không nhanh không chậm, nhìn không ra anh thật sự có gì buồn lòng, nhưng Diệp Tu chơi với hắn từ nhỏ, dĩ nhiên nội tâm Cố Triều tuy không thể đoán hết thì cũng đoán được đại khái.

Xem ra là việc khác rồi.

Diệp Tu nháy mắt đã tỏ vẻ hứng thú hỏi: "Vậy cậu biết nguyên nhân mình mất ngủ không?"

Cố Triều im lặng một lúc lâu cũng không nói gì, Diệp Tu trong lòng muốn thúc giục Cố Triều nói ra nhanh lên, nói một nửa liền không nói tiếp như vậy thì nhất định không phải là người.

Mãi một hồi lâu sau đó Cố Triều mới nói: "Năm mơ thấy một người... sau đó tỉnh dậy thì không ngủ được nữa."

Cố Triều nói nửa câu thì dừng lại, dường như đang cố sắp xếp từ ngữ để nói ra.

"Năm mơ thấy ai? Cậu từng gặp qua chưa?"

Hắn gật đầu đáp: "Hai lần, không ba lần."

Hai lần ở nhà chính, một lần hắn phát hiện cậu núp âu gốc cây nhìn lén anh.

"Người xưa có câu, ngày nghĩ gì đêm mơ đó. Là mỹ nhân phương nào có thể khiến cậu ban ngày gặp ban đêm mong nhớ thế?"

Diệp Tu tỏ ra cực kỳ hứng thú với câu chuyện này, hơn nữa Cố Triều bình thường đều nói chuyện công việc, hiếm khi chia sẻ với anh chuyện bên ngoài, vậy nên anh phải biết rõ chân tướng, nếu không mấy ngày sau nhất định sẽ nghẹn chết.

Hai chữ "nhớ mong" vừa thoát khỏi miệng Diệp Tu, Cố Triều không hiểu sao lại suy ngẫm một chút.

Nhìn mặt hóng hớt của Diệp Tu, Cố Triều liền biết anh lại suy nghĩ không chính chắn rồi, hắn liền nói: "Người đó là nam."

"Nam?" Diệp Tu vẻ mặt kinh ngạc, sau đó sự hứng thú trong mắt cũng vơi đi, hắn tự rót cho mình một ly nước rồi hỏi: "Vậy cậu mơ thấy cái gì? Tên đó làm gì cậu? Hay là cậu làm gì người ta?"

"Không làm gì." Cố Triều nhẹ giọng đáp: "Cậu ta căn bản vừa nhìn thấy tôi liền co chân bỏ chạy. Tôi cái gì cũng chưa kịp làm, cũng không kịp nói."

Diệp Tu nghe vậy liền thất đức mà cười ha ha mấy tiếng nói: "Nhìn bản mặt lạnh như núi băng của cậu, người ta còn hận không thể xách dép mà chạy cho nhanh."

Gương mặt Cố Triều bỗng chốc trầm xuống, tay bất giác đưa lên sờ mặt chính mình, thầm nghĩ bản thân thật sự đáng sợ như vậy?

Cố Triều nói: "Hiện thực cậu ta cũng sợ tôi."

Diệp Tu coi đó chính là phản ứng bình thường, gặp Cố Triều mà chân không run tâm không sợ mới là đầu óc vấn đề, không thì cũng là dây thần kinh cảm giác gặp trục trặc.

Cười đã rồi, anh lại hỏi: "Nói thật đi, cậu làm gì mà khiến người ta sợ đến mức bỏ chạy?"

Cố Triều cũng muốn biết chính mình đã làm gì khiến đối phương vừa nhìn đã run cầm cập, đành nói: "Không có, tôi cái gì cũng không có làm, cậu ta ngay từ đầu đã sợ tôi."

Diệp Tu thấy Cố Triều lo lắng quá nhiều, liền xua tay nói: "Dù sao người sợ cậu cũng không đếm hết, việc gì để ý thêm một người."

"Cậu ta có chút khác."

"Khác thế nào."

"Cậu ta sợ đến toàn thân run rẩy, nhưng ánh mắt lại hận không thể cởi giày đánh vào mặt tôi."

"..."

Sau đó Diệp Tu lại thêm một thất đức, há miệng cười trận cười to nói: "Thú vị!"

Cố Triều lạnh giọng nói: "Cậu cười một tiếng nữa xem."

"..." Diệp Tu đang cười khoái chí cũng cố gắng ngậm chặt miệng, dùng lực cố gắng ngăn cản bản thân không được run rẩy, sau một lúc thì tạm thời bình tĩnh lại được, liền ho khan một cái rồi hỏi: "Mà người đó, cậu ta làm sao mà gặp được cậu."

Cố Triều nói: "Mời đến xăm hình."

Diệp Tu nghe vậy thì nhạc nhiên nói: "Cậu cũng xăm hình?"

Cố Triều đưa mắt nhìn, Diệp Tu nói: "Cậu xăm hình gì? Cho tôi xem nào."

"Trúng đạn. Hỏng rồi."

Cố Triều lời ít nghĩa nhiều, Diệp Tu vừa tỏ vẻ tiếc nuối thì lại nghe hắn nói tiếp: "Phải qua tháng mới làm lại được."

Mà nghe nói đến hình xăm, Diệp Tu cũng cười nói: "Nói mới nhớ, mấy tháng trước cũng nói với cậu muốn xăm một hình, tôi xăm xong rồi."

Cố Triều có nghe qua Diệp Tu cũng muốn xăm hình, lại còn ngay phía trên chỗ đó, ánh mắt Cố Triều có chút phức tạp, vô thức nhìn vào vị trí đó của Diệp Tu.

Nhưng Diệp Tu lại không để ý đến nói: "Mà người xăm hình như nhỏ hơn tôi, nhìn cũng khá thú vị."

Đối với người xăm hình cho Diệp Tu, Cố Triều nhịn không được có chút đồng cảm.

Diệp Tu thao thao bất tuyệt một hồi, Cố Triều nhức đầu xoa trán, nên tìm lý do gì để có thể đá cái con người này về.

Đột nhiên Diệp Tu đổi sang tư thế bắt chéo chân, cười nói: "Cố tổng, tối nay có thời gian rảnh rỗi hay không?"

Cố Triều tay làm việc, mắt không rời khỏi tờ giấy trên bàn nhưng miệng vẫn nói: "Làm gì?"

Diệp Tu nói: "Đến Lạc Thủy giải trí một chút."

Cố Triều vừa nghe lập tức nói: "Không đi."

Diệp Tu lại nói: "Đừng có ôm công việc như thế, nếu đã mất ngủ là do căng thẳng, cậu thi thoảng cũng nên để đầu óc thư giãn một chút. Biết đâu tối về lại ngủ được."

Dù ngủ được hay không đối với Cố Triều cũng chẳng mấy khác biệt, bởi hắn có ngủ cũng không thể ngủ sâu giấc, từ trước đến nay giấc ngủ của hắn đã chập chờn như thế.

Nhưng ý Diệp Tu là mượn rượu giải tỏa, bình thường hắn không hay uống nhưng Diệp Tu nói đúng, hắn cần thả lỏng một chút.

--------------------

Góc ngoài lề:

Sau này khi Cố Triều biết được người xăm hình cho Diệp Tu là người yêu bé nhỏ của hắn liền đến tận nhà Diệp Tu ném cho anh một thẻ đen.

Cố Triều: "Nói giá đi. Phải mất bao nhiêu tiền mới cho phép tôi đem cái thứ giữa hai chân cậu chặt xuống."
— QUẢNG CÁO —