Cách của số 12, chính là lần lượt xác nhận thân phận để chứng minh tâm lý không có vấn đề giống Trương Mộng Nam, vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo như cũ.
Lâm Quát căng thẳng nuốt xuống, đồng tử luôn toả sáng giờ bị bao phủ bởi làn sương mù dày đặc, cậu tận lực duy trì bình tĩnh trên mặt, kỳ thực nội tâm vốn đã trỗi dậy cảm giác bất an.
"Được." Cậu nhéo lòng bàn tay mình nói.
Lâm Quát biết rõ, thực ra quyền chọn chứng minh hay không nằm trong tay cậu. Nếu đây là phó bản đơn, hoặc nói thẳng là chỉ có mình cậu tham dự phó bản, cậu căn bản sẽ không rơi vào tình cảnh như này, rõ ràng xảy ra vấn đề tâm lý chính là cậu, lại vẫn muốn đứng ra bảo vệ Lâm Chi và Giang Thăng.
Từng có ai bảo vệ cậu chưa?
Từ khi ba mẹ mất đi, cậu đã gánh trách nhiệm thay ba mẹ, cậu vô cùng mệt mỏi. Lúc này Lâm Quát suy nghĩ rất nhiều, cậu nhớ đến mình mỗi ngày chưa sáng đã rời giường chuẩn bị bữa sáng cho mình và em gái, lúc nhỏ cậu thấp bé, với không tới bếp, còn phải bắc ghế dưới chân.
Cậu còn luôn bị dầu nóng trong nồi bắn tung toé, đau đến mức không cầm nổi bút vẽ tranh. Nhưng vì cuộc sống cậu vẫn chịu đựng. Cho dù là thế, cậu cũng chưa từng phàn nàn, từ đầu đến cuối luôn tin rằng khó khăn rồi sẽ qua, thế giới là hoàn mỹ.
Thế nhưng thấy đâu? Cậu chỉ toàn bị lừa.
Trên thực tế cậu bị bạn bè lừa gạt, thế giới Vây Thành cũng lừa gạt cậu.
Lâm Quát càng lúc càng nóng giận, cỗ u ám trong lòng hất đi không được dần dần biến thành mưa to gió lớn. Cậu không muốn quản nữa, cậu muốn như người bình thường, không cần bảo vệ người thân, không vượt phó bản được thì khỏi vượt, dù sao cậu cũng sẽ chết, chết rồi thì chẳng còn biết gì, sẽ chẳng cảm thấy tự trách, cũng sẽ không có nhiều áp lực như vậy.
Mà cả Thịnh Văn, tại sao phải tốn nhiều điểm tích lũy cho cậu như vậy, nếu ở phó bản đầu tiên không thả đạo cụ, cậu sẽ không cầm polaroid đi kiểm chứng suy đoán của mình, như vậy, cậu đã chết sớm rồi, sự việc hôm nay tất cả đều sẽ chẳng phát sinh.
Chưa biết chừng, Lâm Chi sẽ vẫn bình an chờ ở thế giới hiện thực.
Ngoài mặt Lâm Quát lạnh như băng, đáy mắt lại là một mảnh u sầu khó giấu, doạ cho mưa đạn phòng livestream đứng hình mấy giây:
[Đây là… hắc hoá sao?]
[Trình EQ của cẩu streamer thật mẹ nó doạ người]
[Xảy ra chuyện gì vậy, làm sao đột nhiên lại như thế]
[Trầm cảm thật đáng sợ]
[Tôi không dám xem nữa đâu]
Trong lòng Thịnh Văn vỡ vụn một tiếng, không biết vì sao, hắn có một loại cảm giác nếu mình thả đạo cụ thì chuyện hẹn hò online sẽ chấm dứt. Hắn tạm thời án binh bất động, mắt dán chặt vào người Lâm Quát.
Đáy mắt Lâm Quát ngưng tụ gió bão, hung hăng trừng hết đám người, phó bản chỉ cho ba người dẫn đầu sống sót phải không? Vậy cậu nói nhảm ở đây làm gì, giết hết đám người này chẳng phải tốt hơn sao?
Nắm đấm dưới tay áo âm thầm siết chặt, vì dùng sức mà phát ra âm thanh giòn vang.
Đột nhiên…
"Ca, đừng sợ."
Lâm Quát cảm nhận góc áo mình bị nắm nhẹ, cậu bất chợt hoàn hồn.
Lâm Chi đã đứng dậy, cô nhóc thả Giang Thăng xuống, vươn tay ngăn trước người Lâm Quát: "Được thôi, anh tôi quả thực xảy ra vấn đề."
Đám người xôn xao.
Lâm Quát nhìn cô nhóc, hầu kết khẽ động, cổ họng vô cùng khó chịu, hệt như trái tim trong ngực trực trào ra ngoài.
Lâm Chi nói: "Đáp án này mấy người hài lòng chưa? Anh tôi mặc dù bị vật cụ thể hoá của số 12 ảnh hưởng, nhưng tôi khuyên mấy người nuốt hết tâm tư dơ bẩn về bụng đi, trong mấy người nếu có ai dám dở trò với anh tôi, tôi có chết cũng phải lôi theo mấy người, đậu!"
Lâm Chi chọc thủng tâm tư đám người tham dự, cô nhóc không cho bọn họ cơ hội ngụy biện, một bụng rủa sả đạt tiêu chuẩn quốc tế khiến ai cũng run rẩy, quá ghê gớm!
Thấy không người lên tiếng, Lâm Chi kéo theo Lâm Quát: "Ca, chúng ta đi."
Cô nhóc vừa lôi kéo Lâm Quát, vừa lôi kéo Giang Thăng. Lâm Quát không khác đầu gỗ bị Lâm Chi kéo đi vài bước, sau lưng bỗng nhiên có người nói: "Đợi đã."
Lâm Chi không hề dừng chân, như sợ bị người khác nhìn ra cái gì, càng nhanh chóng bước tiếp. Đúng lúc này, cô nhóc phát hiện Giang Thăng không chịu đi theo, đành sốt ruột nhìn Giang Thăng: "Đi mau đi, ngây ngốc ở đó làm gì!"
Giang Thăng mờ mịt nhìn Lâm Chi, nói: "Khát."
Lâm Chi: "Chịu đựng chút, về phòng rồi tính."
Giang Thăng lặp lại: "Khát." Sau đó chỉ chỉ bàn trà chỗ mọi người, bên cạnh có ông lão đang chuẩn bị đồ uống.
Lâm Chi tức xì khói quay đầu đi lấy nước, cầm lên một cái chén sạch, hai tay nâng ấm trà rót vào, nước trà vừa ngập đến đáy chén Lâm Chi đã dừng lại, đang định đưa qua cho Giang Thăng, Nghiêm Kiệt ngăn cô nhóc lại.
Lâm Chi nói không dễ nghe: "Chó ngoan đừng cản đường."
Nghiêm Kiệt trầm mặt, lập tức cười nói: "Anh chỉ muốn hỏi vài vấn đề."
Lâm Chi: "Anh hỏi thì tôi nhất định phải trả lời anh sao?"
Nghiêm Kiệt: "Em đừng có gấp, anh hỏi vấn đề không liên quan đến số 13, anh chỉ tò mò cậu bạn nhỏ này mấy tuổi?"
Sắc mặt Lâm Chi đột biến: "Anh hỏi cái này làm gì!"
Nghiêm Kiệt: "Không tới 10 tuổi nhỉ, là đứa trẻ rất ngoan, không khóc cũng không nháo." Dừng một chút còn nói: "Số 13 là anh trai em? Anh em hai người rất giống nhau, nhưng đứa trẻ này ấy mà, chắc không phải thân thích của hai người nhỉ? Hai người trước đó có quen biết?"
Lâm Chi mắng câu 'bệnh thần kinh' sau đó vòng qua Nghiêm Kiệt đem nước cho Giang Thăng.
Giang Thăng nhận lấy, ngốc nghếch uống một ngụm.
Lâm Chi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Nước cũng uống rồi, bây giờ về phòng với chị."
Lần này Giang Thăng không ồn ào nữa.
Ba người trở lại phòng Giang Thăng, trước khi đóng cửa Lâm Chi ló đầu ra ngoài nhìn trái ngó phải, xác định không có ai cùng lên mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Thăng căng thẳng trong lòng, bờ môi tái nhợt.
Lâm Chi giơ ngón tay cái: "Làm tốt lắm em trai."
Giang Thăng bớt căng thẳng đi không ít: "Thật ạ?"
Lâm Chi gật đầu, nhìn về phía Lâm Quát: "Ca, bây giờ cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
Rời khỏi đám người ồn ào, không còn những ánh mắt quái dị, Lâm Quát sinh ra một loại cảm giác kiệt sức khi rốt cuộc cũng thoát khỏi thiên la địa võng.
Cậu biết Lâm Chi đang làm gì, thậm chí có thể tưởng tượng, sau khi cả ba rời khỏi phòng khách sẽ thảo luận cái gì.
Giang Thăng nhỏ như vậy lại không khóc không nháo, điều này rất không tầm thường.
Hơn nữa, Lâm Quát với Lâm Chi là anh em, nhưng rõ ràng Giang Thăng không phải. Bọn họ sẽ từ hàng loạt hành vi của Lâm Quát và Lâm Chi phân tích ra, người thực sự bị trầm cảm không phải Lâm Quát, mà là Giang Thăng nhỏ tuổi nhất. Lâm Quát sở dĩ biểu hiện như thế và bối rối sau cùng của Lâm Chi phải chăng chứng minh hai anh em này thật ra là muốn chiếm lấy Giang Thăng, dùng điều đó để đạt được điểm thời gian lên đầu Trương Mộng Nam.
Dù sao, đêm qua Lâm Quát chính là chủ lực thiêu hủy cây hòe, chẳng hề giống bộ dạng bị trầm cảm còn tâm thần phân liệt.
Lâm Chi nghĩ ra biện pháp này cũng vì không còn cách nào, người tham dự khác dồn chú ý lên đầu Giang Thăng, chí ít Lâm Quát có thể thả lỏng, còn có thể tận lực ứng phó nan đề chân chính là giải quyết phó bản, ba người bọn họ mới có thể an toàn.
Lâm Quát cắn môi, mặc dù đã về đến phòng, cảm xúc vẫn chưa thực sự quá ổn. Cậu căm ghét trầm cảm, phàm là ngươi có chút xíu tâm trạng tiêu cực, trầm cảm sẽ không ngừng mở rộng nó, hấp thụ loại năng lượng này nuôi lớn chính mình, cuối cùng lớn mạnh tới mức có thể hoàn toàn kiểm soát ý thức Lâm Quát.
Tình huống hiện tại cực kỳ không lạc quan.
Lâm Quát cố gắng bình ổn tâm trạng: "Giấy bút."
Lâm Chi đồng thời chia ra tìm giấy bút cùng Giang Thăng.
Lâm Quát đã không còn phân rõ Lâm Chi với Giang Thăng, cậu nhắm lại mắt: "Anh nói bọn em nghe."
Nhân lúc còn là chính mình, nhân lúc tư duy còn chưa hoàn toàn trì trệ, Lâm Quát phải nhanh chóng nói ra manh mối hiện tại.
Lâm Chi cầm bút: "Ừm, em chuẩn bị xong rồi."
Giang Thăng không biết mình có thể làm được gì, co ro đứng một bên.
Lâm Quát giao cho cậu bé nhiệm vụ: "Chi Chi bỏ sót, Giang Thăng em nghe thật kỹ, cố gắng đừng bỏ qua."
Giang Thăng trịnh trọng gật đầu.
Lâm Quát sa sầm nắm góc áo mình: "Câu chuyện sẽ bị hiện thực hoá…" kế đó im lặng trôi qua thật lâu, cậu phát hiện chính mình đã không thể nào biểu đạt rõ ràng được nữa, Lâm Chi với Giang Thăng cũng không thúc giục, yên tĩnh chờ đợi cậu.
Lâm Quát bấm huyệt thái dương đau nhức: "Anh nghĩ được gì sẽ nói đó, nhớ điểm mấu chốt."
Lâm Chi: "Được!"
Lâm Quát: "Vật cụ thể hoá trong chuyện sẽ tấn công người, mục tiêu bất định."
Lâm Chi nhanh chóng viết ghi chép, ngòi bút chì 'loạt soạt' ma sát trên mặt giấy.
Tâm trạng Lâm Quát bình ổn hơn nhờ tiếng động này, cậu hít sâu một hơi tiếp tục: "Số 8 phân tích có lý, nhưng không nhất định đúng hoàn toàn, giờ anh chưa nghĩ ra cụ thể chỗ nào không đúng." Ngẫm nghĩ bổ sung: "Cách xa anh ta một chút."
Lâm Chi viết kết luận của Nghiêm Kiệt lên giấy.
Lâm Quát nói: "Thời điểm em và Trương Mộng Nam kể chuyện, con mèo vẫn luôn nhìn hai người, hiện thực hoá hẳn là có liên quan tới nó."
Lâm Quát thoáng dừng, bán tín bán nghi nói: "Đúng, tên của nó là 'Thận', đây chính là manh mối phá cục của ⟨Câu Chuyện Cụ Thể⟩". Chung quy đã có hai lần kinh nghiệm phó bản, mà manh mối phá cục cả hai lần đều chẳng thấy liên hệ chút nào với phó bản, do đó Lâm Quát mới nghĩ nhiều tới con mèo, nhưng cậu không nghĩ ra gì quá kỹ lưỡng, suy luận có được cũng chỉ là phiến diện: "Ba con mắt, cho nên nó 'nhìn thấy' người kể chuyện, sau đó hiện thực hoá chúng."
Lâm Chi cúi đầu viết chữ, Lâm Quát trông chữ viết ngoáy khó coi trên giấy, lòng sinh ra cảm giác buồn bực, lại nhìn ra Lâm Chi bấy giờ mới viết đến 'con mèo tên Thận', loại buồn bực này càng lúc càng rõ ràng, cậu cố gắng áp chế nói: "Chi Chi, viết nhanh lên."
Lâm Chi gật đầu: "Được."
Lâm Quát rối loạn thứ tự, như cậu đã nói, cậu quả thực nghĩ đến cái gì sẽ nói cái đó: "Cây hoè chỉ tồn tại ba giờ, trầm cảm vẫn luôn tồn tại, nhưng bọn em đều cho '15' điểm, vì vậy cây hoè cùng với trầm cảm bị cụ thể hoá không liên quan đến 'điểm câu chuyện'."
Lâm Quát nóng nảy cạy móng tay: "Điểm thời gian… điểm nhân số… điểm thời gian là thời gian vật hiện thực hoá tồn tại, điểm nhân số… em và Trương Mộng Nam đều có '0' điểm nhân số, anh cũng là '0', đêm qua không có người chết… bởi vì… bởi vì, gốc hoè và trầm cảm bị hiện thực hoá không giết được người, mà hệ thống quy định người tham dự không được giết người tham dự khác, cho nên điểm nhân số là điểm do vật hiện thực hoá giết người!"
"Nhưng sao anh lại có 'điểm thời gian'?" Lâm Quát nặng nề gõ đầu mình: "Số hiệu của anh có ý nghĩa gì? Tại sao anh lại bị trầm cảm chọn trúng…"
"Ca." Lâm Chi nói: "Không nghĩ ra tạm thời bỏ qua."
Lâm Quát lấy cây bút trong tay Lâm Chi, vội vã dùng ngòi bút 'loạt soạt' viết trên giấy, tự giảm tải áp lực cho mình: "Thời gian hiện thực hoá tồn tại càng dài, điểm thời gian sẽ càng cao. Bọn họ hẳn là muốn lấy được, không, bọn họ nhất định nghĩ đến vật bị hiện thực hóa không hẳn sẽ tấn công người kể chuyện, cho nên, kể chuyện ngày mai, bọn họ sẽ…"
Ngòi bút dừng lại, tiếng loạt soạt cũng dừng.
Lâm Quát gian nan nhấn mạnh từng chữ: "Làm loạn."
Ngay từ đầu ông lão đã nói, kể chuyện sẽ bắt đầu từ đúng 10 giờ sáng đến 12 giờ kết thúc, hiện tại tất cả mọi người biết có 'điểm thời gian', cho nên hôm qua ông lão mới mang theo giọng điệu tiếc nuối bảo, 'hôm nay không kể thì phải chờ đến thứ tư'. Phó bản này người cũ chiếm phần lớn, sao có thể không nghĩ đến vấn đề kia? Cho nên bọn họ sẽ tranh kể chuyện trước để việc hiện thực hoá câu chuyện của mình có thể đạt tối đa về 'điểm thời gian', mà kể chuyện kéo dài 2 tiếng, 2 tiếng có thể kể được bao nhiêu câu chuyện?
Một mặt hiện thực hóa không nhất định sẽ tấn công mình, mặt khác hiện thực hoá nhất định phải đủ lớn mạnh mới có thể chắc chắn không dễ bị tổn hại, vậy thì câu chuyện của bọn họ sẽ đáng sợ tới nhường nào?
Lâm Chi có lẽ bị kết luận của Lâm Quát làm chấn động, hơn nửa ngày mới gật đầu: "Viết xong rồi."
Lâm Quát xem lại giấy Lâm Chi viết, chữ xấu đến mức cậu hoàn toàn không biết Lâm Chi viết cái gì. Cậu bất lực nói: "Sửa lại lời anh nói: xác định manh mối cơ bản, manh mối cần nghiệm chứng và vấn đề chưa có đáp án."
Lâm Chi "ừm" một tiếng liền bắt đầu sửa.
Lâm Quát: "Viết chữ đẹp một chút, làm ơn."
Lâm Chi: "... Ừm."
Lâm Chi hiểu lí do vì sao Lâm Quát muốn sửa, hiện tại đại não Lâm Quát giống như bảng điện sẽ thường xuyên chập mạch, chập mạch dẫn tới suy nghĩ hỗn loạn, cậu cần dữ liệu trên tờ giấy này có thể giúp mình thấy ngay thứ cần thấy, để đảm bảo đầu óc mình sau khi chập mạch vẫn có thể khởi động lại.
Lâm Chi cẩn thận nắn nót từng chữ, sửa lại toàn bộ lời Lâm Quát nói, tự mình nhìn lại một lần, thêm cả bổ sung của Giang Thăng, bấy giờ mới đưa tờ giấy cho Lâm Quát.
Lâm Quát xem xét.
Manh mối chắc chắn:
1: Vật bị hiện thực hoá sẽ tấn công người, mục tiêu bất định.
2: 'Điểm thời gian' là thời gian sống sót của hiện thực hoá
3: Điểm nhân số là điểm hiện thực hoá giết người
4: Hiện thực hoá sẽ chọn vật lợi hại nhất (khó giải, đáng sợ) trong câu chuyện
5: Cho điểm không ảnh hưởng độ mạnh yếu của hiện thực hóa
6: Hiện thực hóa có thể bị phá hủy
7: Người khác phá hủy hiện thực hóa, có thể chiếm điểm thời gian thành của mình
Manh mối cần nghiệm chứng:
1: Tên con mèo có phải manh mối phá cục mấu chốt của phó bản hay không
2: Con mèo có thấy người kể chuyện thông qua con mắt thứ ba hay không
Vấn đề chưa có đáp án:
1: Điều kiện hiện thực hoá lựa chọn mục tiêu tấn công (vì sao Lâm Quát bị 'trầm cảm' chọn trúng)
2: Vì sao Lâm Quát có điểm thời gian
3: Ý nghĩa số hiệu
"Ừm." Lâm Quát thêm một câu 'dựa vào điểm yếu' sau dòng 'hiện thực hóa có thể bị phá hủy', kế đó lại chuyển dòng 'người khác phá hủy hiện thực hóa, có thể chiếm điểm thời gian thành của mình' trong mục [Manh mối chắc chắn] chuyển tới mục [Manh mối cần nghiệm chứng].
Sau đó giao lại tờ giấy cho Lâm Chi: "Giữ bên mình, sau lại bổ sung."
Lâm Chi: "Được."
Lâm Chi cẩn thận cất kỹ tờ giấy.
Lâm Quát nói: Anh ngủ một lát.
Lâm Chi với Giang Thăng cùng gật đầu: "Vâng vâng."
Gian phòng đã được ông lão quét dọn, trên giường một lần nữa được trải ga, cũng có gối đầu mới.
Lâm Quát không khách khí nữa, cậu nằm luôn lên giường, chưa bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Lâm Chi Giang Thăng đều đợi trong phòng, xuyên qua cửa sổ trông thấy có người tham dự đang xem xét khe đất nứt và cây hoè lớn bị thiêu hủy trơ trọi trong hoa viên.
Sợ đánh thức Lâm Quát, hai người chạy tới cách vách nói chuyện. Giang Thăng nói cho Lâm Chi quy tắc Vây Thành mà mình biết, ví dụ như phòng livestream cần phải có quản phòng. Nói đoạn, cậu bé còn đưa điện thoại của mình cho Lâm Chi xem, quản phòng của Giang Thăng là mẹ cậu bé.
Lâm Chi cắm mắt nhìn, đúng lúc trông thấy thông báo điện thoại bắn ra tin nhắn Tín Hiệu Vây:
[Trương Tĩnh Trừng]: Giang Thăng!
[Trương Tĩnh Trừng]: Con có biết con làm như vậy nguy hiểm cỡ nào không!
[Trương Tĩnh Trừng]: Đừng để mẹ lo lắng được không? Nghe lời, nghĩ cách khiến mọi người biết con không xảy ra vấn đề tâm lý.
Giang Thăng tuy còn nhỏ nhưng vẫn cảm thấy một loại lúng túng.
Lâm Chi vỗ vỗ đầu cậu bé, nghiêm túc giải thích với Giang Thăng, cũng là đang giải thích với Trương Tĩnh Trừng: "Nếu mọi người biết người chân chính xảy ra vấn đề tâm lý là Lâm Quát, kết quả sẽ càng tệ hơn. Trong ba người chúng ta, chị là người mới cái gì cũng không biết, em cũng chỉ là một đứa trẻ, giả sử Lâm Quát bị tính kế rồi xảy ra chuyện gì, hai chúng ta căn bản cũng hẹo."
"Nhưng khiến mọi người nghĩ em có vấn đề, chị và Lâm Quát là hai người lớn ở đây, bọn họ ít nhiều vẫn sẽ khá dè chừng. Hơn nữa chỗ này của Lâm Quát…" Lâm Chi chỉ chỉ đầu mình: "Thông minh. Những người kia không nhìn chằm chằm vào anh ấy, đồng nghĩa cho anh ấy cơ hội thở, anh ấy sẽ nghĩ ra rất nhiều rất nhiều cách bảo vệ chúng ta. Chị giải thích như vậy có hiểu được không? Khiến người khác biết tâm lý em có vấn đề không phải là muốn hại em, mà là vì trợ giúp Lâm Quát bảo vệ chúng ta."
Giang Thăng đỏ ửng mặt: "Chị Chi Chi, chị yên tâm đi, em sẽ không phản bội hai người."
Lâm Chi bị dáng vẻ trịnh trọng của Giang Thăng chọc cho buồn cười, "là em hứa với chị rồi đấy, vậy thì không cho phép đổi ý."
Giang Thăng gật đầu: "Em mãi mãi sẽ không thay đổi lời hứa với chị."
Thực ra Giang Thăng còn muốn nói một câu, chờ em lớn lên em cũng sẽ bảo vệ hai người. Nhưng Lâm Chi đã lấy điện thoại ra, tò mò xem mưa đạn đang theo dõi livestream của mình, thi thoảng còn bật lại vài câu: "Em gái cẩu streamer? Dám gọi tôi như vậy, tôi đã cho phép chưa?"
"Cẩu muội? Mấy người toàn là đánh rắm."
"Tôi có họ tên, từ đã! Ai cho phép mấy người gọi tôi 'Chi Chi' vậy? Nhũ danh của tôi chỉ cho anh trai với bạn trai tương lai gọi thôi!"
"'Chi chi*'? Chữ khẩu bên cạnh… được rồi, vậy tôi đành ban chút lòng tốt, cho phép mấy người gọi tôi 'Chi chi'."
(*Tên Chi Chi của Lâm Chi viết "枝枝"; còn mưa đạn gọi cô nhóc là Chi Chi - 吱吱, có chữ khẩu 口 bên cạnh, nghĩa là chíp chíp, ý chỉ động vật nhỏ.)
"Quản phòng? Tôi vẫn chưa tuyển đâu, tôi nghiên cứu một chút."
Lâm Chi đi nghiên cứu quản phòng, Giang Thăng im lặng rút lại lời ban nãy chưa nói khỏi miệng.
Rất nhiều người xin làm quản phòng livestream của Lâm Chi, trong danh sách đó, Lâm Chi nhìn thấy quyền tối cao 'S'. Cô nhóc ngẫm nghĩ rồi bấm xác nhận, điện thoại chấn động một cái, bắn ra:
['S' đã trở thành quản phòng livestream khác, vui lòng chọn lại]
Lâm Chi nhíu mày, mình là trò đùa đấy hả. Đã làm quản phòng của người khác, mắc gì còn muốn đến xin làm quản phòng của mình.
Thịnh Văn hơi bị oan uổng.
Hắn có acc chính và acc phụ, cả hai acc đều có thể vào các phòng livestream khác nhau, nhưng hắn quả thực không biết trong hai acc chỉ một cái có thể trở thành quản phòng.
Lâm Chi là em gái của nhóc streamer, Thịnh Văn đương nhiên không yên tâm để người khác tới làm quản phòng của cô nhóc, với cả hắn còn muốn lấy lòng em dâu nữa.
Nghĩ như vậy, Thịnh Văn gửi tin nhắn cho Quan Mạc:
[Thịnh Văn]: Hai acc không thể cùng lúc làm quản phòng à?
[Quan Mạc]: Sao cậu tham thế hả?
[Thịnh Văn]: [Kết nối]
[Thịnh Văn]: Bớt nói nhảm, dùng quyền lực trong tay cậu đi nhận làm quản phòng này đi.
[Quan Mạc]:???
[Quan Mạc]: Trong tay tôi còn rất nhiều việc.
[Thịnh Văn]: 5000 điểm
[Quan Mạc]: Đi ngay đây!!!
Lâm Chi lại chọn quản phòng, đúng lúc bấm xác nhận, hệ thống lại nhảy ra một dòng thông báo:
[Do trường hợp bất khả kháng, quản lí phòng livestream của bạn sẽ đổi thành 'Quan Mạc']
Lâm Chi: "…"
Bực cả mình.
Tính tò mò của Lâm Chi đều bị sự thay đổi quản phòng xoành xoạch kia dập tắt, cô nhóc ném điện thoại qua một bên, thoáng nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời đã ló rạng, ánh nắng tràn ngập. Lâm Chi xoa xoa bụng nói: "Mấy giờ rồi, có phải đã đến giờ cơm không?"
Giang Thăng: "Ừm."
Lâm Chi ló đầu nhìn Lâm Quát, cậu vẫn đang ngủ. Cô nhóc rụt đầu về, ngẫm nghĩ nói: "Em đi với chị đi, để Lâm Quát lại ngủ thêm chút nữa."
Dù Lâm Chi không mấy yên tâm để Lâm Quát một mình trong phòng, nhưng cô nhóc còn muốn đóng kịch tiếp, càng chứng minh Giang Thăng không có vấn đề cho người tham dự khác thấy, càng khiến họ thêm nghi.
Hai người rón rén nhón chân đến cạnh cửa, Lâm Chi biết Lâm Quát ngủ không sâu, hơi gió thổi cỏ lay là sẽ bừng tỉnh, hết sức chậm rãi nhẹ nhàng kéo chốt cửa xuống.
Không ngờ vẫn đánh thức Lâm Quát.
Lâm Quát hơi ngồi dậy, ánh mắt phóng tới phía cửa chỗ hai người.
Đáy mắt cậu toàn là mệt mỏi.
Lâm Chi đau lòng nói: "Ca, anh lại ngủ thêm chút đi, em lấy cơm trưa mang về cho anh."
Lâm Chi gật đầu, hai người vừa định đi ra ngoài, lại nghe Lâm Quát nói: Lâm Chi em đi một mình, để Giang Thăng lại."
Lâm Chi do dự: "Nhưng như vậy…"
Lâm Quát biết cô nhóc đang do dự cái gì, cậu nói: "Đóng kịch quá mức ngược lại sẽ khiến người khác sinh nghi, anh và Giang Thăng đều ở lại phòng, bọn họ không thấy người cũng chẳng thấy rõ tình hình thực, ngược lại sẽ chắc chắn phỏng đoán bản thân."
Lâm Chi giơ ngón cái về phía anh trai.
"Thông minh lắm, đúng là anh trai của em." Lâm Chi mở cửa: "Vậy em đi nhá."
"Ừm." Lâm Quát dặn: "Cẩn thận một chút."
Chẳng bao lâu, Lâm Chi đã mang theo cơm trưa đóng gói kỹ càng trở lại, phần ba người."
Ba người ăn cơm trưa, Lâm Chi nói qua tình hình dưới lầu cho Lâm Quát: "Những người khác hẳn không có thêm phát hiện, thấy em như thấy tiền, mắt đều sáng lên. Tên số 8 kia, là Nghiêm Kiệt đó, một mực nói bóng nói gió muốn thông qua em để nghe ngóng tình hình, em sợ lỡ miệng không thèm để ý bọn họ."
"Ừm." Lâm Quát ăn được vài miếng thì không ăn nữa, nhưng vì Lâm Chi mang cơm về cho cậu, cậu vẫn cố ép mình ăn nhiều hơn: "Chuyện điểm số thế nào?"
"Ngoài điểm thời gian của số 12 Trương Mộng Nam từ '9' lên '12', cái khác đều không có chuyển biến." Lâm Chi cố ý tới phòng khách xem điểm số.
Trương Mộng Nam gia tăng điểm thời gian đều trong dự liệu tất cả mọi người, Lâm Quát không có phản ứng, cậu thực sự ăn không vào nữa: "Chi Chi, xin lỗi."
Viền mắt Lâm Chi thoáng cái đỏ lên, cô nhóc vội ném đũa xuống đất, sau đó khom lưng nhặt về: "Này nhá, đôi đũa còn dám chống đối tao, mẹ mày."
Lâm Quát: "Con gái đừng chửi bậy."
Lâm Chi hít một hơi thật sâu, nhặt đũa trên đất xong đứng thẳng dậy đáp: "Ò."
Lâm Quát vẫn mệt nhoài, lại đi nằm nghỉ ngơi.
Cậu ngủ một giấc thẳng đến tối, thời điểm tỉnh lại, Lâm Chi đang bày bữa tối lên bàn trà: Ca, tỉnh rồi? Em mang cháo trắng cho anh, anh ăn chút đi. Em thấy khẩu vị anh không tốt, đành bảo NPC kia chuẩn bị cho ít đồ ăn nhẹ.
Lâm Quát "ừm" một tiếng, rời giường ăn cơm.
Thấy biểu cảm Lâm Chi không đúng lắm, Lâm Quát hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Chi nói: "Bọn họ hình như lập nhóm rồi."
Lâm Quát căng thẳng trong lòng, ánh mắt dán chặt Lâm Chi như chất vấn. Giang Thăng buông đũa xuống, đầy mặt bối rối nhìn Lâm Chi.
Lâm Chi cau mày nói: "Điểm thời gian của Trương Mộng Nam đã lên '20', tổng điểm 35. Điểm số này khiến rất nhiều người cảm thấy uy hiếp, em lén nghe được bọn họ nói chuyện, bảo chỉ cần Giang Thăng còn sống, điểm số này sẽ không ngừng tăng lên, hơn nữa chuyện của Trương Mộng Nam cũng có '15' điểm, muốn vượt qua cô ta chỉ có hai cách."
Lâm Chi nhìn Lâm Quát, hít sâu một hơi: "Một là nghĩ biện pháp xử Giang Thăng, hai là vượt qua điểm câu chuyển của Trương Mộng Nam."
Giang Thăng nghe được câu này, đầu rụt cả lại.
Lâm Chi an ủi: "Đừng sợ, bọn chị ở đây."
Lâm Quát mím môi suy tính hồi lâu: "Bây giờ tình hình thế nào?"
Lời này có hơi thiếu đầu khuyết đuôi, Lâm Chi hiểu ý tứ Lâm Quát, cậu đang hỏi tình hình lập nhóm. Lâm Chi nói: "Hai người mới với Trương Mộng Nam một nhóm, người còn lại có vẻ đều theo phe của Nghiêm Kiệt."
Lâm Quát tính toán đơn giản, vì tư duy chậm chạp, phép nhân chia cộng trừ đơn giản cũng mất gần mười phút.
Cho đến trước mắt, 13 người phân ra ba nhóm.
Nhóm đầu tiên, là ba người bọn Lâm Quát.
Nhóm thứ hai cũng là ba người, Trương Mộng Nam và hai người mới.
Nhóm còn lại có tới 7 người. Như vậy điểm kể chuyện của mỗi người trong 7 người bọn họ có thể cao tới '30' điểm. Chỉ riêng điểm kể chuyện đã có thể đuổi kịp điểm số hiện tại của Trương Mộng Nam.
Đuổi kịp rồi thì sao? Chính là nghĩ cách chặn điểm thời gian của Trương Mộng Nam lại.
Lâm Chi nói: "Vừa rồi chính Nghiêm Kiệt hỏi em, bảo có muốn hợp tác với bọn họ hay không."
Hiện tại điểm cao nhất chính là Trương Mộng Nam, nếu Nghiêm Kiệt thành công lôi kéo ba người bọn họ, theo quy tắc chấm điểm kể chuyện, 10 người thì 9 người có thể chấm điểm, như vậy điểm kể chuyện của bọn họ sẽ được '45', có thể lập tức vượt qua Trương Mộng Nam.
Lâm Quát: "... Em nói sao?"
Lâm Chi: "Em bảo sẽ suy nghĩ thêm."
Lâm Quát: "Em có nghĩ tới, Nghiêm Kiệt vì sao tìm chúng ta mà không tìm Trương Mộng Nam không?"
Lâm Chi thở dài: "Đương nhiên nghĩ tới chứ, anh ta tìm tụi mình đơn giản là vì ba người tụi mình tác dụng lớn hơn bên Trương Mộng Nam, em đã kể chuyện rồi, điểm chỉ có '15', mà các điểm khác đều là '0'. Còn nữa, nếu tụi mình theo nhóm anh ta, chẳng phải là biếu Giang Thăng cho nhóm anh ta sao? Ai biết bọn họ sẽ làm gì."
Lâm Quát: "Cho nên, em không từ chối thẳng là vì muốn '45' điểm kể chuyện."
Lâm Chi gật đầu.
Cám dỗ quá lớn rồi, dù Lâm Chi đã kể chuyện nhưng Giang Thăng thì chưa, Lâm Quát cũng chưa. Có '45' điểm kể chuyện này sẽ tranh thủ được nhiều ưu thế.
Lâm Quát càng thêm ấm lòng, cảm xúc tiêu cực rút đi không ít.
Lâm Chi ngẫm nghĩ nói: "Ca, nếu tụi mình hợp tác với bên Trương Mộng Nam thì sao? Như vậy tụi mình coi như có 6 người, điểm kể chuyện của anh và Giang Thăng sẽ là '25'."
Lâm Quát nói: "Nếu em là Trương Mộng Nam, em có thật lòng muốn đưa ưu thế của mình ra ngoài không?"
Lâm Chi bất động.
Lâm Quát nói: "Tình hình cụ thể, để mai lại nói."
Lâm Chi không còn cách nào, cũng không thể không gật đầu đáp ứng.
Chịu trầm cảm ảnh hưởng, ý chí hoạt động của Lâm Quát bị hạ thấp, đối tượng hẹn hò online mới hôm qua cũng chẳng buồn trò chuyện, cứ nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà.
Sợ mình càng nghĩ nhiều thêm, Lâm Quát ép mình đi ngủ. Cậu đếm mười mấy nghìn con cừu mới miễn cưỡng buồn ngủ, nhưng chưa bao lâu lại tỉnh, tỉnh rồi rốt cuộc không ngủ được nữa. Lâm Quát đã ngủ hơn nửa ngày, lúc này đành nghiêng đầu thất thần nhìn ngoài cửa sổ.
Màn đêm ngoài cửa sổ xen lẫn một tia ánh sáng, xem ra cách bình minh không xa. Lâm Quát nhắm mắt lại, cậu không phải không nghe nói về bệnh trầm cảm, chỉ là chưa từng đi tìm hiểu sâu. Đối với bệnh trầm cảm cũng chỉ có nhận biết đơn giản, tâm trạng sa sút, tư duy chậm chạp, ý chí hoạt động hạ thấp, công năng nhận biết suy giảm hoặc gặp khó khăn, hơn nữa chính là thân thể cũng sẽ xuất hiện triệu chứng phản ứng, ví dụ như ăn không ngon ngủ không yên, chóng mặt buồn nôn v.v.
Nhiều người cho rằng bệnh trầm cảm chỉ là ngụy biện, duy có bệnh nhân mới biết chính xác bản thân khổ sở thế nào. Bọn họ không phải chưa từng cố gắng, chỉ là quá khó, không ai thấu hiểu, còn bị bóc trần vết thương từ những người kém hiểu biết.
Thời gian tẻ nhạt cứ dài đằng đẵng, Lâm Quát không biết qua bao lâu, ánh nắng đã rọi sáng ngoài cửa sổ. Qua bình minh, ông lão lại bắt đầu thực hiện nhiệm vụ đánh thức của mình.
Lâm Quát mở mắt ra, tâm trạng cực kỳ nặng nề, không đơn giản là ảnh hưởng từ trầm cảm.
Hôm nay thứ tư, là lần kể chuyện thứ hai trong phó bản.
Vì hôm nay có kể chuyện, Lâm Quát không tiếp tục để Lâm Chi xuống lầu lấy bữa sáng, ba người rửa mặt xong liền cùng nhau đi.
Ông lão trông thấy Lâm Quát và Giang Thăng, mỉm cười nói: "Vị khách số 13, số 4, buổi sáng tốt lành. Thực đơn hôm nay lão chuẩn bị cho các bạn món điểm tâm ngọt, nếu không thích ăn đồ ngọt hãy nói với lão, lão sẽ dựa theo khẩu vị mọi người chuẩn bị lại."
Lâm Quát nói cảm ơn, cậu thích đồ ngọt.
Ba người ngồi xuống, Lâm Quát nhìn bữa sáng trên bàn, cầm lấy miếng donut cắn một ngụm nhỏ. Giang Thăng lại không thích ăn đồ ngọt, căn bản gần như không động vào đồ ăn, Lâm Chi không biết chuyện này, sợ cậu bé đói, dỗ dành cậu bé ăn vài miếng. Giang Thăng ăn hết, biểu cảm lộ ra hơi không đúng, lần này những người khác càng chắc chắn, người xảy ra vấn đề tâm lý chính là Giang Thăng.
Ăn bữa sáng xong, ông lão nhìn đồng hồ nói: "còn một giờ trước buổi kể chuyện, mọi người có thể chuẩn bị sớm một chút, rất mong chờ câu chuyện của các bạn."
Đám người không ai lên tiếng, bọn họ chẳng mong chờ chút nào, chỉ là vì sinh tồn mà thôi.
Một giờ trôi qua rất nhanh, đám người từ phòng ăn đến phòng khách. Ba người bọn Lâm Quát vẫn ngồi xuống vị trí ghế giống hôm đầu kể chuyện, sau khi yên vị, Lâm Chi nhỏ giọng bên tai Lâm Quát: "Chỗ ngồi của bọn họ thay đổi rồi, căn bản là ngồi theo nhóm nhỏ."
Biết Lâm Quát không nhận ra ai với ai, Lâm Chi liền nói số hiệu trên chỗ ngồi mỗi người cho Lâm Quát nghe. Trí nhớ Lâm Quát cũng bị suy giảm ở mức độ nào đó, cậu không nói gì, chỉ im lặng âm thầm gắng nhớ lại trình tự những người khác.
Thực vất vả để nhớ kỹ, Lâm Quát lúc này mới nói nhỏ với Lâm Chi và Giang Thăng: "Chú ý con mèo."
Lâm Quát vừa dứt lời, con mèo đen tên 'Thận' kia nhảy lên bàn trà, con mắt thứ ba đang nhắm, đầu nó quay qua, đang tự liếm láp lông trên thân mình.
Lâm Quát quan sát nó, vẫn ổn, mèo vẫn là hình dạng của mèo.
Lâm Quát thở phào, lúc này mới nhìn màn hình treo trên tường phía xa, ngoài Trương Mộng Nam, điểm số những người khác đều không có thay đổi, điểm thời gian của Trương Mộng Nam đã đạt đến 34, cộng thêm điểm kể chuyện tổng tổng là 49.
Sắc mặt những người khác chẳng mấy dễ coi, ánh mắt nhìn về phía Trương Mộng Nam đều mang địch ý.
Trương Mộng Nam cúi đầu, không dám thở mạnh.
"A, Tới lúc rồi." Trong lời ông lão khó giấu phấn khởi: "Như vậy hôm nay sẽ có vị khách nào mang đến cho chúng ta câu chuyện đặc sắc đây?"
Buổi kể chuyện cứ thế bắt đầu.
Ông lão còn chưa nói xong, người số 2 trong nhóm Trương Mộng Nam dơ tay: "... Tôi."
Ánh mắt mọi người đều nhìn qua.
Ông lão vui vẻ vỗ tay: "Hoan nghênh vị khách số 2."
Không ai vỗ tay theo ông lão, tất cả đều mang tâm tư riêng, cũng có người vì bị đoạt trước mà đầy mặt khó chịu.
Nam sinh số 2 nuốt ngụm nước bọt, nơm nớp lo sợ nói: "Tôi muốn kể chuyện liên quan đến vấn đề tâm lý."
Sắc mặt Lâm Quát bắt đầu trầm xuống.
Lâm Chi chửi một câu: "Đậu." Sợ Lâm Quát mắng mình, cô nhóc chắp vá: "Là một loại thực vật."
Sau đó mới nói chuyện chính: "Này không phải cố ý sao? Chính là thấy hiện thực hoá của Trương Mộng Nam khó giải muốn hùa theo! Nếu tất cả người sau đều kể chuyện như vậy, đây chẳng còn là trang viên nữa, mà là bệnh viện tâm thần."
Lâm Chi nói không chút kiềm chế, nam sinh số 2 bị cô nhóc dọa phát hoảng, nhưng vẫn lắp bắp kể: "... Trước đây có một cậu bé, bị mắc bệnh tự kỷ, thế nhưng người trong nhà không kịp thời phát hiện, đến lúc phát hiện rồi, bệnh tự kỷ của cậu bé đã phát triển thành trầm cảm, hoang mang…" Nam sinh nói hết một hơi những bệnh tâm lý có thể nghĩ đến: "Vì cha mẹ nói sai một câu, liền tàn nhẫn sát hại cha mẹ, cậu bé dần dần yêu loại khoái cảm giết người này, trở thành sát nhân điên cuồng khét tiếng.
Biết mình sẽ khiến nhiều người căm ghét, nam sinh số 2 vội nói cho xong: "Câu chuyện của tôi hết rồi… cảm… cảm ơn."
Ông lão đầy mặt hãi hùng: "Ôi trời ạ, đây thật là một câu chuyện đáng sợ."
Lâm Chi lẩm bẩm: "Lại chẳng sợ? Tâm lý bệnh tật tập hợp hết một thể." Cô nhóc tưởng tượng thôi đã thấy kinh hãi: "Này là phản nhân cách phản xã hội được không? Đậu."
Lâm Quát kéo cô nhóc lại.
Lâm Chi: "Được được được, em chỉ phàn nàn chút thôi, em ngậm miệng."
Lâm Quát lại lắc đầu: "Con mèo đang nhìn em."
Lâm Chi tức thì đông cứng, nhìn lại phía con mèo, bất ngờ đối đầu với con mắt thứ ba của nó, Lâm Chi chợt cảm thấy tứ chi như nhũn ra, sau lưng ớn lạnh.
Lâm Quát ngồi dịch về trước, ngăn cản tầm mắt con mèo nhìn Lâm Chi.
Giống với quy trình lúc trước, ông lão phát giấy bút cho đám người lộn xộn: "Vậy giờ cùng chấm điểm cho vị khách số 2 nào."
Lâm Quát một nét là xong, cậu viết '0', Lâm Chi và Giang Thăng tự nhiên cũng viết '0'.
Đám người chấm điểm xong, ông lão thu giấy về rồi nói: "Kỳ lạ, lão cảm thấy câu chuyện này hết sức đáng sợ và đẫm máu, thế mà có 9 điểm '0. Lão tuyên bố, vị khách số 2 cuối cùng được '10' điểm."
Điểm của số 2 nằm trong dự liệu tất cả mọi người, 10 điểm này không ai khác chính là Trương Mộng Nam và một người mới khác cho."
Ông lão tuyên bố xong, nhìn đồng hồ rồi nói: "Còn 90 phút trước khi kết thúc buổi kể chuyện, còn vị khách nào muốn chia sẻ câu chuyện không?"
"Tôi." Vừa dứt lời, có người xung phong nhận việc.
Lâm Quát mím môi, trước đó Lâm Chi đã nói số hiệu tất cả mọi người cho cậu, vì vậy cậu biết, người xung phong nhận việc này là ai.
Số 8, Nghiêm Kiệt.
Quả nhiên, ông lão nói: "Rất mong chờ câu chuyện của vị khách số 8."
Nghiêm Kiệt đứng lên, đáy mắt lộ ý cười nhìn qua cả đám, hắng giọng một cái nói: "Tôi muốn kể chuyện kinh dị Nhật Bản ⟨Chuông Dữ Nửa Đêm⟩, nhân vật chính… Sadako.