Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 356



Chết tiệt! Cơ thể tôi đã tự lành trở lại.

Tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều về sự quái lạ này nhiều, tôi nghe thấy một tiếng gầm gừ vang lên bên tai tôi.

Ngay khi tôi nhìn lên, tôi thấy một trong những xác chết, với đôi mắt đỏ rực, đang lao về phía tôi một cách hung ác.

Mùi máu thối bốc ra, tôi rùng mình một cái, gần như dựa vào bản năng, lại cắn ngón tay, rút nhanh lá bùa, ấn lên trán của thi thể máu!

Lá bùa này gần như rút hết sức lực còn lại trong người tôi, tôi ngã quỵ xuống đất.

Nhưng lá bùa đó không chứa linh lực diệt quỷ của máu tôi nữa

Có lẽ hai lá bùa tiêu diệt hai tên vệ sĩ lúc trước đã tiêu hao gần hết sức lực của tôi nên lúc này khi cái bùa này đến gần xác máu, tuy rằng sợ hãi lùi lại một bước nhưng nó đã sớm tự thiêu.

Ngay lập tức, cái xác máu dường như càng tức giận, gầm lên và lao về phía tôi một lần nữa.

Hơi thở của tử thần đã cận kề, và toàn thân tôi run lên dữ dội vì sợ hãi!

Có lẽ suốt thời gian qua tôi được Tiết Xán bảo vệ nên tôi đã quên đi cảm giác cận kề cái chết là như thế nào.

Trong lòng sợ hãi, tôi hầu như không nghĩ ngợi gì, chỉ nắm lấy chiếc vòng ngọc trong tay.

Cái chạm tay lạnh lùng của chiếc vòng ngọc như cọng rơm cuối cùng của tôi để cứu người. Lòng tôi thầm gọi tên anh trong tuyệt vọng.

Lúc này, tôi không thể quan tâm đến chuyện dỗi hờn với Tiết Xán nữa mà trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ–

Tiết Xán, anh mau đến cứu em …

Cứu em….

Hơi ấm trên chiếc vòng ngọc truyền đến, cũng là lúc xác máu đã vồ lấy tôi.

Mùi máu tanh nồng nặc khiến tôi buồn nôn, tôi thấy xác máu há miệng cắn vào cái cổ mỏng manh của tôi!

“An Tố!”

Thấy máu tanh tanh sắp cắn vào cổ mình thì từ xa bỗng vang lên một tiếng hét quen thuộc.

Khoảnh khắc tôi nghe thấy giọng nói này, nước mắt của tôi không ngừng tuôn rơi.

Tiết Xán

Cuối cùng anh đã đến …

Cái xác máu me trước mặt bất ngờ bị tóm lấy từ phía sau.

Trong giây tiếp theo, thi thể máu tươi trực tiếp bị Tiết Xán xé làm đôi!

Trước khi xác chết hét lên vì đau đớn, nó đã biến thành hai mảnh xác chết và rơi xuống đất.

Máu bắn ra và nhuộm đỏ mắt tôi.

Tôi nhìn lên và thấy Tiết Xán đứng trước mặt tôi, người đầy máu.

Vẫn là khuôn mặt tuấn tú khiến người ta thở không nổi, tôi chỉ cảm thấy như vừa địa ngục trở về, bất giác khóc nhiều hơn.

Tiết Xán hiển nhiên rất vội vàng, sắc mặt hơi tái nhợt, ngón tay mảnh khảnh cùng áo sơ mi dính đầy máu đỏ tươi.

“Tiết Xán…”

Tôi chưa kịp nói gì thì anh ta đã bước tới và chửi bới tôi.

“An Tố, em có phải là đồ ngốc không! Em tại sao khi biết nơi này có vấn đề, nguy hiểm như vậy mà vẫn đến? Tại sao không dùng ngọc bội tìm ta khi bước vào đây!”

Mặc dù Tiết Xán tức giận đến mức con ngươi đen bốc lửa, nhưng tôi không thể giải thích được, tôi chỉ cảm thấy anh ấy như vậy khiến tôi cảm thấy thoải mái vì biết anh còn lo lắng cho tôi.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy Tiết Xán lo lắng nhảy dựng lên vì mình.

Tôi vừa mở miệng định nói gì đó, đã nhìn thấy bóng dáng sau lưng Tiết Xán, tôi chợt sững người.

Ninh Uyển Uyển lúc này đang đứng sau lưng Tiết Xán, dịu dàng cười với tôi.

Cô cười nhẹ, nhưng trong mắt có một chút lạnh lùng.

Tại sao … Cô ấy lại ở cùng Tiết Xán?

Tôi như bị dội một gáo nước lạnh, không còn động đậy, chỉ nhìn Tiết Xán chằm chằm.

Sự tực giận của Tiết Xán lúc này cũng nguôi dần, cúi đầu nhìn tôi, vừa định nói gì đó, nhưng đột nhiên, tôi nghe được tiếng rống của lão Đạo Nhi từ phía sau.

“Hai tên thây ma hôi hám các ngươi ở đâu tự nhiên xuất hiện, dám hại cục cưng của ta!”

Tôi quay đầu nhìn về phía Đạo Nhi lão tổ, liền thấy hắn đang tức giận sôi máu, đau khổ đứng bên cạnh cái xác nát bét.

Về phần hai cha con Trần Hoán, bọn họ sợ tới mức vãi tè rồi ngã lăn ra đất, nhưng khi nhìn thấy Ninh Uyển Uyển, Trần Béo hai mắt sáng lên, nhanh chóng bò tới.

“Ninh tiểu thư … Vừa rồi ta đã làm theo yêu cầu của ngươi – À!”

Trần Béo chưa kịp nói xong, Ninh Uyển Uyển đã bất ngờ đưa tay lên.

Đột nhiên, Trần Béo hét lên một tiếng.

Trong giây tiếp theo, mắt anh tròn xoe, thân hình mập mạp từ từ ngã xuống.

“Ba!” Trần Hoán sợ hãi, vừa định nhào tới, nhưng không để cho anh ta nói thêm được câu nào Ninh Uyển Uyển lật cổ tay, một luồng sáng trắng khác xẹt qua người Trần Hoán.

Đột nhiên, Trần Hoán trợn to hai mắt, ngã xuống đất.

Trong nháy mắt, Trần Béo và con trai của mình đã chết không dấu vết.

Tôi sợ đến mức che miệng lại.

Cha con Trần Hoán cũng định hại tôi, nhưng dù sao hai người họ đều là người sống, lại chết như vậy trong chốc lát, tôi không thể chấp nhận được.

Tôi run rẩy nhìn Ninh Uyển Uyển bên cạnh.

Cô ấy thực sự tàn nhẫn hơn tôi nghĩ, và cô ấy không coi trọng tính mạng con người.

Ninh Uyển Uyển lúc này có chút căng thẳng, liếc mắt nhìn Tiết Xán bên cạnh.

Tôi chế nhạo.

Cái gì chứ, Ninh Uyển Uyển sợ Tiết Xán biết cô ta bày mưu để cha con Trần Hoán đến bắt tôi nên mới giết hai cha con họ trước để bịt miệng cha con Trần Hoán lại.

Nhưng mà Tiết Xán bên kia dường như không để ý tới động tĩnh ở đây, hắn chỉ chậm rãi đi về phía Đạo Nhi lão tổ, dưới đôi mắt đen lạnh lùng, sát khí tràn đầy.

“Ngươi … ngươi làm sao vậy?” Đạo Nhi như cũ có chút sợ hãi, nhưng vẫn là hét lên, “Ta là một người sống! Ngươi chỉ là cái thây ma hỏng, cẩn thận ta giết ngươi!”

Tôi xấu hổ.

Tôi đã từng cho rằng Đạo Nhi già này xem ra không biết gì, bây giờ lại càng khẳng định, còn nói với Tiết Xán: “Thây ma hỏng”? Không chừng anh ta giết lão như di một con kiến không hơn?

Tiết xán cười nhạo, chậm rãi đưa tay lên.

Lão Đạo Nhi mặt biến sắc, đột nhiên lấy ra một ký hiệu màu vàng viết bằng máu trong túi

Khi nhìn thấy hành động này đó, Ninh Uyển Uyển đột nhiên thay đổi sắc mặt, kinh ngạc thốt lên: “Đây là … Vạn Giang Bùa Nhân?”

Vạn Giang Phúc?

Còn chưa kịp phân biệt chuyện gì thì đã thấy lão Đạo Nhi lấy lòng bàn tay vỗ một cái, lá bùa rơi xuống vai Tiết Xán nhanh như chớp.

Tuy rằng ta ở level thấp, nhưng lúc này ta cũng nhìn ra được Vạn Giang Bùa Thần mang theo linh lực vô cùng khủng khiếp!

Linh lực uy nghiêm như vậy hẳn không phải thuộc về Đạo Nhi lão tổ này, mà là sức mạnh ẩn chứa trong lá bùa màu vàng này.

Trong phút chốc, tôi thấy thân thể Tiết Xán đột nhiên đông cứng lại.

Một giây tiếp theo, anh lắc người, đột ngột lùi về phía sau một bước và lấy tay che ngực.

Nơi anh che tay, chiếc áo sơ mi trắng loang lổ vết máu.

Tôi đã choáng váng.

Chuyện gì đã xảy ra?

Tuy rằng có thể cảm giác được lá bùa màu vàng ẩn chứa linh lực vô cùng lớn, nhưng linh lực này vẫn không thể thương tổn Tiết Xán đến mức độ khủng khiếp như vậy.

“Tiết Xán!” Trong đầu vang lên một tiếng, ta liền không quan tâm nhiều như vậy, chật vật lao tới.

Nhưng Ninh Uyển Uyển nhanh hơn ta.

“Tiết Xán!” Cô ấy nhanh chóng đi tới ôm lấy thân thể Tiết Xán, vẻ mặt lo lắng, “Vết thương của anh… Cẩn thận bị thương.

gì?

Tôi tái mặt, và đột nhiên bất động, toàn thân như đông cứng.

Tiết Xán bị thương?

Bị thương khi nào?
— QUẢNG CÁO —