"A, đúng là còn có một chuyện nữa." Tiết phong đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, " Chuyện này chính là liên quan tới khả năng bói toán của Tiền Thuận."
" Bói Toán ư?" Tiết Xán không khỏi nhíu mày, "Anh ta không phải là tính ra trường sinh linh giá cuối cùng sao?"
“Tiền Thuận hình như đã tính toán ra được chuyện khác trong lúc đó.” Tiết Phong nói, “Hắn đã tính toán ra chuyện, anh và An Tố có xung đột.”.
Khi đó Tiết Xán rất yếu, hầu như ngày nào cũng hôn mê nên không biết kết quả tính toán này của Tiền Thuận.
Tiết Xán nghe vậy không khỏi nhướng mày.
Tiết Phong biết chuyện, nói: "Thật nực cười, đúng vậy tôi không nói ra để để lấy lòng, hẳn là Tiền Thuận sai. Nhưng phải nói lúc ấy có cái gì đó rất kỳ lạ. Chỉ có hai điều này thôi.Còn tôi không nghĩ thêm có gì khác là lúc đó không nữa".
“Tuy rằng hai chuyện này có vẻ rất bình thường, nhưng hẳn là có liên quan gì đến việc An Tố nhất quyết rời đi.” Tiết Xán chậm rãi nói, “Nếu chúng ta đưa ra một giả thiết hoang đường thì việc tính toán huyết thống của Tiền Thuận cũng không có gì sai cả.”
“Làm sao có khả năng này cơ chứ?.” Tiết Phong buột miệng, “Chúng tôi không biết ngày sinh của anh và An Tố, những người còn lại cũng không đoán ra được. Ngày tháng năm sinh của anh rõ ràng là bình thường, làm sao hai người có thể khắc lẫn nhau? "
"Tôi chỉ nói rằng nếu chúng ta đưa ra một giả thuyết vô lý nhất, nếu cách tính của Tiền Thuận là đúng, thì An Tố đột ngột rời bỏ tôi, đó có lẽ là sự thật bởi vì lá số tử vi của hai chúng tôi tương khắc. Bởi vì hai lá số tử vi của chúng tôi mà bên nhau thì một người sẽ bị hại. An Tố không thể để chuyện như vậy xảy ra nên đã quyết định ra đi. "
Tiết Phong không khỏi lắc đầu, vẫn cảm thấy lời giải thích quá xa vời, "Thật sự là quá kỳ lạ, An Tố sẽ không tin những lý do xa vời như vậy nếu cô ấy không biết chắc chắn, cô ấy sẽ không hi sinh âm thầm như vậy."
Mặc dù Tiết Phong không tin, nhưng Tiết Xán đã từ từ nghĩ đến chuyện này.
“Có lẽ An Tố lúc đó đã biết chuyện mà chúng ta không biết, nên sẽ tin lời tiên đoán của Tiền Thuận là đúng.” Anh ấy thì thầm nói: “Vậy, cách tốt nhất là tìm Tiền Thuận mà hỏi cho ra nhẽ.”
“Tìm Tiền Thuận sao?” Tiết Phong nhướng mày.
“Đúng vậy?.” Tiết Xán gật đầu, sắc mặt lại đột nhiên lạnh hơn, “An Tố vừa rồi nói với tôi rằng cô ấy sẽ sớm trở về Mỹ, vậy nên trước khi cô ấy dời khỏi Trung Quốc, tôi phải tìm cách giữ cô ấy lại. Cậu đi tìm được Tiền Thuận, cũng có thể sẽ giữ được An Tố ”.
“Được, tôi hiểu rồi.” Tiết Phong gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý với kế hoạch của Tiết Xán. “Đừng lo lắng, Tiền Thuận cũng có thể đoán vận may, nói trắng ra, anh ta là người không có linh lực đặc biệt nên tôi sẽ có thể sớm đưa anh ta về đây. "
...
Sau khi tôi cùng Tiết Chỉ trở lại Hạ gia, tôi nhanh chóng cùng Hạ Lẫm bàn bạc việc chuẩn bị đi Mỹ.
Tuy rằng quyết định này rất đột ngột, nhưng Hạ Lẫm cũng biết tôi lo lắng điều gì, cho nên cậu anh thu xếp nhanh gọn chuyện của Hạ gia rồi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi theo tôi.
Nhưng khi chúng tôi chuẩn bị dời đi thì phát hiện có một vấn đề, đó là Tiền Thuận mất tích, tôi đã gọi điện nhiều lần nhưng đều không được, nhà họ Hạ cũng không ai tìm được anh ấy.
Trong lòng không khỏi có chút lo lắng, "Tiền Thuận đã xảy ra chuyện gì?"
“Có lẽ là không sao đâu.” Hạ Lẫm nhíu mày, “Tiền Thuận thật ra là người khá thông minh, bắt được hắn cũng vô dụng thôi, chị đừng lo lắng.”
Trong lòng vẫn không yên, tôi nhanh chóng quyết định bói một quẻ, xác nhận Tiền Thuận quả nhiên vẫn bình an vô sự, mới nhẹ nhõm một chút.
Mặc dù không tìm được Tiền Thuận, nhưng tôi biết tôi và Tiết Chỉ phải rời Trung Quốc càng nhanh càng tốt, vì tôi biết quá rõ tính cách của Tiết Xán.
Bây giờ Tiết Xán đã uy hiếp sẽ giữ tôi lại bên anh ấy, với tính cách độc đoán của mình, anh ta nhất định sẽ có hành động ngay lập tức, sẽ không để hai mẹ con chúng tôi dễ dàng đi như thế, nên tôi phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Nghĩ vậy tôi liền thu xếp mấy người nhà họ Hạ tiếp tục đi tìm Tiền Thuận, tôi, Tiết Chỉ và Hạ Lẫm đi sân bay trước.
Sau khi đến sân bay, ban đầu chúng tôi định quay về trực tiếp bằng máy bay riêng của Hạ gia, nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà toàn bộ sân bay có vẻ lộn xộn, nhốn nháo. Chúng tôi đã yêu cầu bố trí một phi cơ riêng để đến đón, nhưng bên kia nói rằng có thể không có cách nào để khởi hành được.
“Chuyện này làm sao có thể xảy ra?” Hạ Lẫm không khỏi nhíu mày, chưa bao giờ lại có chuyện như vậy, “Không có bão hay thời tiết xấu, vậy tại sao lại không thể bay được?”
Mặc dù có chút bất lực, nhưng tôi biết việc quan trọng nhất bây giờ là phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, vì vậy tôi bình tĩnh nói: "Quên chuyện này đi, Hạ Lẫm, không dùng được phi cơ riêng cũng không thành vấn đề. Chúng ta có thể đến Mỹ bằng một chiếc máy bay thương mại, miễn là chúng ta có dời khỏi Trung Quốc càng nhanh càng tốt. "
Hạ Lẫm gật đầu, lập tức cho người ở sân bay đi lo liệu mọi chuyện.
Chúng tôi thật may mắn, tình cờ có một chiếc máy bay chuẩn bị khởi hành đi Mỹ, chúng tôi nhanh chóng làm thủ tục lên máy bay.
Tôi ngồi trên máy bay nhìn sân bay bằng phẳng ngoài cửa sổ, trong lòng chợt có chút u sầu.
Lần trở lại này, dù tôi luôn muốn đi càng sớm càng tốt, nhưng khi thực sự muốn rời đi, nhìn lại nơi đây tôi không khỏi bùi ngùi, xúc động
Tôi thực sự sẽ đi và dời xa nó.
Khi tôi trở về nước Mỹ, có lẽ từ bây giờ, tôi sẽ sử dụng Kết Giới để bảo vệ bản thân và Tiét Chỉ, hoặc có thể, tôi sẽ tiếp tục đổi chỗ ở cho Tiết Chỉ, rồi sống một cuộc sống ẩn danh hoặc thậm chí là cải trang, chỉ để ngăn chặn tiết Xán tìm tôi.
Tôi thật sự không thể để Tiết Xán tìm được, bởi vì tôi biết sự độc đoán của anh ta, có lẽ mọi chuyện sẽ lại xảy ra, Tiết Xán sẽ ép tôi vào bẫy của anh ấy.
Nhưng đến hôm nay, tôi tuyệt đối không thể để chuyện này tái diễn.
Nghĩ đến đây, tôi ổn định tâm trí và chuẩn bị rời đi.
Nhưng tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng bốp!
Tôi giật mình vội nhìn ra khỏi máy bay thì thấy một người đàn ông đang vùng vẫy trên cửa sổ máy bay và đập mạnh vào cửa sổ.
"Gì vậy?!"
Rõ ràng, tôi không phải là người duy nhất nghe thấy một chuyển động lớn như vậy, mà các tiếp viên hàng không khác trong khoang cũng đã nghe thấy nó, tất cả mọi người nhìn sang chỗ phát ra tiếng động và hét lên sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, có một người thứ hai và người thứ ba, tất cả đều rất nhanh từ phi trường xa chạy tới, chỉ thấy bọn họ đều là điên cuồng, liều mạng cố gắng leo lên trên cánh máy bay, hoặc là trực tiếp bên cạnh trèo lên thang của anh ta, đập cửa kính máy bay một cách tuyệt vọng.
"Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy!?"
Những người xung quanh đều hoảng sợ, họ gọi nhân viên phục vụ trong cabin đến xử lý, nhưng lúc này, sắc mặt của mấy người ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên man rợ!
Những giây tiếp theo, họ nôn ra máu, phun lên cửa kính máy bay, rồi lần lượt ngã xuống.