Hi Chị Alice!

Chương 41: Rối 5





Chỉ tay vào quán bar có tên “ Zero” , tôi hỏi tài xế taxi : “ Đây là nơi náo nhiệt nhất ở thành phố Thượng Hải này sao ?”
“ Các cô gái đều rất thích nơi này, bọn họ nói mấy anh chàng ở đây cực soái ca.” Tài xế taxi cười ha ha nói : “ Không biết cô có vừa ý hay không ?”
“ Vừa ý.” Tôi đưa tiền cho anh ta, cười hi hi nói : “ Rất vừa ý.”
Mỗi khi vào quán bar tôi hay ngồi đối diện với người pha chế.

Lâm Tứ Nguyệt có một thói quen xấu, khi tâm trạng tệ đến không thể nào tệ hơn chỉ thích được uống rượu, thế nên, Lâm Tứ Nguyệt mãi luôn là một con ma men.
Vừa bước vào tôi đã thích nơi này, ít ra, tối hôm nay, không còn nơi nào thích hợp với tôi hơn, bởi vì nơi này đủ trụy lạc, trong vẻ trụy lạc mang theo nét sang trọng cao cấp, như kiểu tông màu tối xung quanh kết hợp hài hòa với quầy bar màu đỏ tươi.
Âm nhạc lã lướt, rượu ngon ê hề, nam nữ quay cuồng chệnh choạng, đây chính là cuộc sống về đêm.

Nó chứa đựng đủ mọi loại tâm trạng, vui vẻ có, thất vọng có, bi thương có, chán nản có.

.

.
Vừa uống xong ly đầu tiên, đã có gã đàn ông cỡ trạc tuổi tôi ngồi xuống bên cạnh, tôi thấy anh ta trông cũng không tệ, liền cười ngây ngô với anh ta, tên tiểu ác ma tồn tại trong người lại đang sẵn sàng gây rối.
“ Lần đầu tiên đến, một gương mặt mới toanh.” Giọng nói nhẹ nhàng lôi cuốn vừa nhìn đã biết là tay cao thủ săn mồi.
“ Hà dĩ kiến đắc?” (1)
(1) Cổ văn, ý nói sao có thể nhìn ra được, sao có thể biết được.
“ Bởi vì quý cô đây có khí chất khiến người ta đã gặp khó quên.” Anh ta sáp lại gần tôi hơn.
“ Câu này tôi thích.” Tôi nâng ly cụng với anh ta : “ Vì khí chất đã gặp khó quên, cạn ly.”
“ Tôi tên Kha Đạt, nghề nghiệp là luật sư.

Quý cô xinh đẹp đây tên gọi là chi ?”
“ Kha Đạt,” Tôi cảm thấy tôi lại bắt đầu cười rồi đây : “ Thưa ông luật sư, ông có một cái tên rất thú vị.”

Trên đời này chuyện lạ lùng nào cũng có thể xảy ra, tôi nghĩ gã đàn ông này và William nhất định rất hợp nhau, ít ra, cũng có thể đồng bệnh tương lân.
Kha Đạt là dân ăn chơi, trong một buổi tối, anh ta đã dạy cho tôi vô số trò uống rượu, tôi theo anh ta một ly rồi lại một ly, vô cùng thích thú, sau đó, anh ta hỏi tôi một câu, có muốn qua đêm với nhau hay không.
“ Qua đêm, được, cùng nhau qua đêm.” Lâm Tứ Nguyệt, tối hôm nay, cùng qua đêm với một gã đàn ông, chuyện này có gì to tát đâu.
“ Đến nhà em hay đến nhà tôi ?” Gã đàn ông kia thuận thế choàng eo tôi, tay đã bắt đầu ngao du trên người tôi, bởi vì là cao thủ, tôi cũng không thấy chán ghét cho lắm.
“ Đương nhiên đến nhà anh.” Tôi nói với giọng sặc mùi rượu thì thầm vào tai anh ta, gã đàn ông kia bắt đầu gấp gáp kề môi sáp tới, tôi đưa tay quấn lấy cổ anh ta, hóa ra, trong lòng tôi không chỉ có một con ác ma, tôi còn là một kẻ tùy tiện, khi anh ta hôn tôi, trong đầu tôi toàn là vòng xoay ngựa gỗ màu xanh trong khu vui chơi.
“ Phụt” một tiếng vang lên.

Tôi xoay cả người lại, tiếp theo đó, một loạt âm thanh binh binh binh, sau nữa là giọng của Lam Trinh Liệt như muốn ăn thịt người : “ Lâm Tứ Nguyệt, chị điên rồi ư ?” Nó lọt thỏm trong tiếng nhạc, như xa lại như gần.
Chất cồn đang lâng lâng, trong đầu là một mớ hỗn độn, tôi tóm đại một người chống đỡ thân người.

Gương mặt người kia dường như quen quen : “ Will.

.

.

William, sao cậu lại ở đây ?”
“ Nếu không có tôi, chị sớm đã bị người ta ăn mất toi.”
Lúc tôi còn đang muốn tựa vào người cậu ta, bỗng bị một sức mạnh kéo ra, rơi vào lòng vòng tay ấm áp, gương mặt Lam Trinh Liệt ánh lên trong mắt tôi, một gương mặt nộ khí xung thiên.
“ Làm gì đấy hử ?” Tôi bực bội hất tay cậu ấy, toàn bộ trí nhớ bắt đầu trở nên xa xôi, chỉ còn lại cánh tay chơi vơi chới với, cậu ấy cứ thế thả tay tôi ra, giống như mẹ của tôi, giống như Joe, bỏ lại tôi ở đó.
Chân của tôi loạng choạng, lúc này đây, tôi chợt nhớ ra gã đàn ông tên Kha Đạt kia, nhưng người đứng chắn trước mặt tôi quá nhiều, thế là tôi bắt đầu hét : “ Này ông luật sư, chẳng phải chúng ta đã nói cùng nhau qua đêm rồi ha ?”
Ngay lập tức cả người tôi bị nhấc bổng lên, tôi nghe thấy người đang ôm lấy tôi nói : “ Đánh cho tôi, đánh thật mạnh vào.”
Về sau, trong một lần tình cờ gặp lại, vị luật sư xui xẻo kia vừa nhìn thấy tôi đã cười khổ, rồi khai thật tối hôm đó anh ta bị đánh rất thê thảm.
Tôi túm chặt áo cái người đang bế tôi : “ Lam Trinh Liệt, cậu là tên khốn .”
“ Đúng thế, tôi là tên khốn.” Giọng nói êm ái, tựa nhung tơ.

“ Lam Trinh Liệt, người nào đó nói trong lòng tôi có con ác ma, tôi cảm thấy cậu ấy nói rất đúng, hiện giờ dường như nó đang muốn xông ra, Trinh Liệt, tôi rất sợ hãi.” Tôi đưa tay ôm chặt cổ người đang bế mình, vùi đầu vào lòng ngực cậu ấy: “ Trinh Liệt, cậu không bao giờ hiểu được đâu, tôi đã lo sợ đến nhường nào ?”
“ Nếu như, thấy lo sợ có thể trốn sau lưng tôi, chẳng phải có tôi đây ư ?”
Chẳng phải có tôi đây ư ? Trong lòng tôi cảm thấy mấy chữ đơn giản này đây bỗng chốc trở nên quá dịu dàng.

Tôi giấu mặt vào lòng cậu ấy, để cậu ấy bế vào trong xe, chiếc xe lao đi trong màn đêm tĩnh mịch.
Sau đó.

.

.
Sau đó chúng tôi về đến nhà của Lam Trinh Liệt.
Sau đó Lam Trinh Liệt loáng thoáng nói, Lâm Tứ Nguyệt, về sau, tôi không cho phép chị uống rượu, không cho phép hôn môi với gã đàn ông khác, càng không cho phép nói ôm ấp gã đàn ông khác qua đêm.

Về sau , chỉ cho phép chị hôn tôi, chỉ cho phép chị qua đêm với tôi.
Sau đó, dường như tôi đã nói gì đấy khiến cậu ấy tức giận.
Sau đó, cậu ấy đã hôn tôi, nụ hôn ấy ngất ngây quay cuồng trời đất.
Sau đó, chúng tôi cứ hôn mãi hôn mãi đến khi.

.

.

vào tới trong phòng cậu ấy.
Sau đó.


.

.
Trong cơn gió buổi sáng sớm, tôi mặc quần áo của Lam Trinh Liệt, bước đến khu thư giãn nhỏ bé ấy, cuộn mình lại trên chiếc ghế quý phi, tay run rẩy châm một điếu thuốc.

Đây là lần thứ ba tôi hút thuốc, chất Nicotine xoa dịu cảm xúc trong tôi, ôm lấy đầu gối, tôi vuốt ve chiếc đồng hồ trên tay, vuốt ve một cách tỉ mỉ tẩn mẩn, dường như đã đánh mất thứ gì đó quí giá nhất trong lòng .
Mọi chuyện, cuối cùng cũng đi đến bước này, Lâm Tứ Nguyệt, hãy để những ham muốn trong lòng nghe theo tiếng gọi con tim.
Tôi khép mắt lại, nhớ đến Lam Trinh Liệt vừa nằm bên cạnh mình, nhớ đến chiếc lễ phục màu đen bị xé tan nát nằm trên sàn, tôi mơ hồ nhớ ra khi nghe thấy âm thanh loạt xoạt đó vang lên, tôi còn không ngừng cười ha ha, tôi còn loáng thoáng nhớ bàn tay của mình đặt trên mái tóc dày mượt của cậu ấy ve vuốt.
Là do rượu ư ? Trong lòng tôi tự cười nhạo bản thân.
Có ai đó bước vào, lấy đi điếu thuốc trên tay tôi, dùng đôi tay ôm chặt tôi vào lòng.
“ Nếu như thấy tức giận có thể la mắng tôi, đánh tôi, nhưng đừng khiến tôi hoang mang như thế.

Tứ Nguyệt, tôi không hối hận.”
Trong buổi sáng sớm tĩnh lặng thế ấy, Lam Trinh Liệt cứ ôm lấy tôi thì thầm thủ thỉ.
“ Tứ Nguyệt, có biết không ? Điều khiến Lam Trinh Liệt lo sợ nhất chính là không tìm thấy Lâm Tứ Nguyệt.

Trong mấy ngày hôm nay, khi không tìm thấy chị, tôi lo lắng bất an, cảm thấy nếu lại không nhìn thấy chị đâu, lại biến mất như lần trước, tôi bắt đầu phiền não không thôi, vội vội vàng vàng từ Macao trở về, rồi trực tiếp đi tìm Phương Hạo, khi anh ấy nói tôi biết chị vẫn đang ở thành phố này, tôi cảm thấy tư duy và suy nghĩ của mình mới bắt đầu quay về.

Chị thấy không, Lâm Tứ Nguyệt, chị ảnh hưởng tôi tới mức đó còn gì .
“ Lam Trinh Liệt, tối hôm qua, cậu nên biết tôi đã uống say, thế nên.

.

.

quên hết mọi chuyện đi nhé.” Vẫn màn kịch cũ rích, nhưng giờ đây tôi đâu còn hơi sức suy nghĩ đến chuyện gì nữa.

Một chút tâm trạng tự trách thêm vào ít chất cồn khiến cho buổi sáng sớm hôm nay loạn cào cào cả lên.

“ Nhưng tôi đâu có say.” Ai đó cố chấp nói.
“ Vậy cậu muốn tôi phải làm sao ? Tôi đã không tính toán với cậu , cậu còn muốn tôi phải thế nào, chẳng lẽ cậu còn muốn tôi chịu trách nhiệm, nói thử xem, muốn đòi tiền bồi thường thân thể, hay chi phí tổn thất tinh thần ?” Một cục tức không tên bỗng dâng lên trong lòng, còn trong đầu lại là một mớ hỗn độn.
“ Tôi chỉ cần chị, Lâm Tứ Nguyệt.” Cậu ấy hà hơi bên tai tôi.
“ Dựa vào cái gì ?”
“ Chị không biết gì ư, tối qua là lần đầu tiên của tôi đấy.” Lam Trinh Liệt ở sau lưng quăng đến một trái bom hạng nặng.
“ Quỷ tha ma bắt.” Tôi tức đến phát cười quay người đối mặt với cậu ấy : “ Lam Trinh Liệt, cậu lừa ai đấy hử, cho rằng tôi là cô thiếu nữ ngây thơ đó ư ?”
“ Người phụ nữ gì đây, chị tưởng tôi thích nói ra mấy chuyện mất mặt này lắm ha.” Lam Trinh Liệt đỏ gay cả mặt, trong lòng tôi chùn xuống, Lam Trinh Liệt, chắc sẽ không gian dối.
“ Cậu.

.

.

cậu có phải đàn ông không đây ?” Tôi bắt đầu ăn nói lắp bắp.
“ Tối qua, chẳng phải chị đã chứng thực rồi ư, hay là, giờ muốn chứng thực thêm lần nữa ?” Tay cậu ấy cứ thế siết chặt eo tôi.
“ Quỷ tha ma bắt cậu đi .” Tôi ra sức đẩy cậu ấy ra : “ Ý tôi nói sao lần đầu tiên cậu lại gìn giữ mãi đến tận bây giờ ?”
“ Về phương diện đó, tôi vốn mắc bệnh ưa sạch sẽ, từ nhỏ sinh sống ở nước ngoài, tôi cực ghét cái kiểu xem chuyện ấy như những trò đùa phong lưu.

Tôi không muốn giống như bọn họ.” Lại thò tay ra lần nữa.
“ Cậu không phải cũng có lúc bồng bột à ?” Tôi lạnh lùng đẩy tay cậu ấy ra.
“ Tôi cũng cảm thấy rất kì lạ, dường như tôi không phiền lòng về phương diện đó, có một lần duy nhất cũng xảy ra trên người chị, còn nhớ lần đó chúng ta ở trên sân thượng không ? Khi ấy, chị ở dưới người tôi, tôi cảm giác thân thể mình là lạ, dường như, đó gọi là bồng bột tuổi thanh xuân.”
Tôi vò đầu bứt tóc, rối rắm, khổ sở, bất lực, trăm mối tơ vò.
Cuối cùng, tôi nói : “ Lam Trinh Liệt, vì sao hai chúng ta lại đi đến bước này ?”
“ Lâm Tứ Nguyệt, kết cuộc, hai chúng ta đều cũng sẽ đi đến bước này.

Bởi vì, trái tim tôi đối với chị đã không còn đơn thuần được nữa, luôn muốn đụng chạm chị, muốn hôn chị, ôm lấy chị, muốn làm những chuyện thân mật giữa nam và nữ cùng chị, cho nên, sau cùng, hai chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Tên nhóc ấy lặng im hồi lâu, rồi mới cất tiếng nói..