Sau một khoảng lặng, gấu bông lại lên tiếng. Vừa nói, đôi tai ẩn giấu trong đống lông đầu vừa khẽ động đậy, vừa nhìn đã biết là đang không vui.
Tô Úy bật cười tự giễu, nói: "Đương nhiên là sợ chứ. Sợ lắm. Nhưng mà tao còn sợ đưa ra lựa chọn hơn. Vì đưa ra lựa chọn cũng đồng nghĩa với việc phải chịu trách nhiệm, mà tao từ bé đã bị chiều hư rồi, sợ nhất là phải chịu trách nhiệm. Đúng là việc đoàn tàu tách tao ra khỏi mọi người rất có khả năng là định xóa sổ tất cả ở phó bản cuối cùng này. Nó để tao ở phía đối lập với mọi người rồi lại cho tao một lớp giáp bảo vệ để che mắt họ, cuối cùng giết chết tất cả, giành lấy thắng lợi. Nhưng cũng có khả năng đây là để bọn tao phối hợp. Thân là "gián điệp", tao chính là điểm đột phá, cũng là điểm mấu chốt. Chỉ có giúp đỡ những người chơi khác đi đến cùng thì tao mới thắng được. Nếu mà là tình huống thứ hai, một khi tao chết rồi thì phó bản lần này cũng coi như chấm hết. Lúc nãy mày hỏi tao có dám cược không. Nếu là mạng của bản thân thì tao có thể trả lời mày một cách chắc chắn là tao dám. Nhưng nếu là mạng sống của người khác thì tao không dám cược."
Tới đây, Tô Úy thở dài một hơi rồi mới nói tiếp: "Vậy nên, tao tình nguyện giao quyền lựa chọn cho người khác. Tao chỉ cần làm tốt những gì mình có thể làm là được. Ấy... Vậy là bây giờ mọi gánh nặng đều dồn lên vai Đường Đường rồi. Đến lúc phát hiện ra Tô Úy kia là giả, anh ta sẽ phải phân vân, xem xét xem nên giết hay không giết. Nếu mà giết nhầm làm tao chết thật, dẫn đến cả đội vượt ải thất bại thì anh ta mang tiếng rồi. Haha!"
"Cậu thế mà đã bắt đầu hả hê trước rồi." Gấu bông hơi bất ngờ, nói.
"Có à?" Tô Úy bày ra vẻ ngây thơ, vô tội. Cậu ta xoa mặt, điều chỉnh lại nét mặt rồi nói tiếp: "Cứ cho là có một chút đi. Con người mà, ít nhiều gì thì cũng sẽ phải có một chút ích kỷ. Huống hồ còn là thằng con nhà giàu bình thường, cũng chẳng thể xem là một người tốt như tao. Lén lút hả hê chút thì đã sao?!"
"Cậu khẳng định đến lúc đó, Phó Kỳ Đường sẽ là người đưa ra lựa chọn à? Cậu cũng nói rồi, đây là một việc rất dễ mang tiếng. Tôi thấy Cung Tử Quận sẽ là người đầu tiên không đồng ý."
"Ố? Thế tức là anh ta sẽ chủ động giành lựa chọn ư? Được thế thì còn gì bằng! Tuy không thể tận mắt chứng kiến cũng khá tiếc, nhưng tao lại rất thích dáng vẻ do dự, không biết làm nào cho phải của anh ta. Ai bảo anh ta cứ hay thích khoe khoang, suốt ngày ra cái vẻ "Thứ cho tôi nói thẳng, các vị toàn là rác" đó chứ."
"Thế lỡ anh ta chọn sai thì sao?"
"Thì chết chùm thôi. Tao cũng chẳng có gánh nặng tâm lý, nhưng anh ta thì chắc chắn là có, nặng tựa ngàn tấn luôn. Anh ta nào dám để cho Đường Đường chết chùm cùng, có mà nghĩ thôi cũng đã suy sụp. Há... Nghĩ vậy làm tao thấy thoải mái ghê á."
Gấu bông: "..."
Hai người họ cứ im lặng nhìn nhau như vậy một lúc, gấu bông mới vươn tay ra tính sờ tai nhưng mà với mãi vẫn không tới, thế là càng khó chịu hơn.
"A! Phiền chết đi được! Tôi đúng là xui xẻo! Tôi thực sự là xui xẻo tám kiếp mới hơi chậm tay lúc giết cậu, lại xui xẻo mười tám kiếp mới tò mò về tấm vé tàu chết tiệt kia! Cậu dựa vào đâu mà dám không có gánh nặng tâm lý hả? Nếu Cung Tử Quận đưa ra lựa chọn sai lầm thì anh ta sẽ hại chết tôi. Mà quyền lựa chọn của anh ta là do cậu nhường, tức là cậu đã hại chết tôi đó!"
"Nếu mà thế thật thì tao cũng đã chết cùng mày rồi còn gì."
"Vậy thì tại sao lại nhường quyền lựa chọn lại cho người khác hả? Đáng ra phải nghe tôi, giết hết mấy người họ đi mới đúng! Như vậy thì chúng ta sống chắc luôn!"
"Đừng có nói mấy lời không có khả năng xảy ra đó nữa."
"Sao lại không có khả năng? Lẽ nào chỉ vì tôi là gấu bông nên không có quyền phát biểu à? Ước mơ của tôi còn chưa được thực hiện nữa. Tôi không muốn chết! Tôi muốn được sống!"
"Ê! Quen biết lâu rồi, tao có thể mạn phép hỏi một câu không? Ước mơ của mày là gì vậy?"
"Trở thành một con gấu thật!"
Tô Úy bị bất ngờ, một lát sau mới gật đầu, nói: "Cũng đặc biệt ha."
"Nhưng mà làm gì còn cơ hội nữa đâu... Tôi sắp chết rồi." Gấu bông đau lòng nói.
Tới đây thì lòng Tô Úy cũng xem như đã quyết. Cộng thêm việc cậu ta mới thực sự là người chơi được đoàn tàu công nhận, sau khi hợp nhất, gấu bông chỉ được cộng hưởng thân phận này theo một góc độ nào đó thôi nên lúc cần đưa ra quyết định thì ý của Tô Úy vẫn sẽ được ưu tiên, và cũng không thể bị bác bỏ.
Tô Úy thay nó xoa tai, an ủi nói: "Yên tâm đi. Phải học cách tin tưởng bạn bè chứ."
Gấu bông phật phật tai, hiển nhiên là không muốn để cho cậu ta chạm vào. Nó giận dỗi nói: "Họ không phải bạn tôi! Tôi làm gì có bạn đâu chứ!"
"Thì bây giờ có rồi. Bạn tao cũng là bạn của mày mà." Tô Úy cười, nói.
Một lát sau, như là cảm nhận được một người, một gấu bọn họ đã đưa ra được đáp án, màn hình máy tính đã an tĩnh hồi lâu bất chợt sáng lóa trở lại.
Trên màn hình, một đoạn văn bản mới chợt hiện ra.
[Trung tâm thương mại ban ngày ồn ào, nhộn nhịp giờ đã tối om, chỉ có đèn chỉ dẫn trên trần nhà vẫn sáng rực. Trong bóng tối, từng đôi mắt bỗng mở ra. Chúng đè nén sự kích động, nóng lòng chờ đợi con mồi tiến vào.]
[Một con, hai con, ba con... Một đám dê hai chân béo mềm! Tròn mười con!]
["Hihi... Của tao hết!" Một giọng nói khẽ vang lên.]
["Vớ vẩn! Tay làm hàm nhai, tùy vào bản lĩnh! Tùy vào bản lĩnh!" Một kẻ khác phản bác.]
[Vù vù... Gió thổi mạnh, cửa ra vào cùng cửa sổ của nhà vệ sinh và cửa thang bộ đóng sầm lại. Một lúc sau, chúng mới bật mở. Những chiếc khóa cửa cơ kiểu cũ không chịu nổi sự tra tấn, chật vật kêu cứu.]
["Đến rồi! Đến rồi!"]
[Một giọng nói vang lên.]
[Rất nhiều giọng nói đồng thời vang lên.]
[Trò chơi săn bắt giới hạn thời gian trong đêm tối đã chính thức bắt đầu.]
*
"Quả nhiên, tất cả cửa thoát hiểm đều bị khóa trái rồi."
Miêu Anh lại đẩy thêm hai lần. Sau khi cảm nhận được cửa dường như là đang trong trạng thái bị hàn chết, hoàn toàn không thể bị mở ra, cô mới quay lại nói với mọi người bằng giọng điệu tất cả đều trong dự liệu.
Lúc mọi chuyện diễn ra, nhóm người chơi đang nghỉ ngơi ở trong lối thoát hiểm, cách đó vài bước là thang máy chở hàng và cầu thang bộ. Miêu Anh lập tức chạy tới kiểm tra lối ra vào, xác nhận tất cả cửa ra vào và cửa sổ đều bị một thế lực siêu nhiên nào đó khóa chặt, không cho phép người chơi thoát ra.
Tô Úy do dự nói: "Chuyện này... Là do tôi giết Kinh Hồng Tuyết mà ra đúng không?"
Tống Dục đẩy gọng kính, thuận tiện vỗ vai Tô Úy, an ủi cậu ta: "Vẫn chưa tìm ra những giao điểm khác, nhiệm vụ chưa hoàn thành nên dù tác giả có chết rồi thì mọi chuyện vẫn sẽ tiếp diễn. Vậy nên không trách cậu được. Nếu giao điểm thứ hai đã xuất hiện thì tình huống này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi."
"Đúng thế." Lâm Phưởng cũng lên tiếng, nhưng có vẻ anh ta đang nhịn cười, nói tiếp: "Nhưng mà Tống Dục à... Anh phải an ủi Tô Úy mới đúng. Vỗ vai tôi làm gì?"
Tống Dục sững sờ. Anh ta rút bàn tay đang giơ giữa không trung lại, dường như không biết phải làm sao.
Đến cả Tống Minh Không đang ngồi trên vai của anh ta cũng phát ra tiếng người khe khẽ.
Dịch Văn Văn thì không thèm khách khí mà bật cười to: "Hahaha!"
Tiếng cười khiến bầu không khí căng thẳng dịu hẳn lại.
Lý lan hỏi:"Vậy bây giờ sao đây?"
"Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là chúng ta đã bị dịch chuyển đến trung tâm thương mại ở một chiều không gian khác. Tương đối giống với "Ngọn đồi câm lặng"." Miêu Anh giải thích.
"Tôi đồng ý." Phó Kỳ Đường lên tiếng. Sau đó, anh đề nghị: "Dù sao thì cũng phải kiểm tra lối vào của trung tâm thương mại trước đã."
Nhóm người triệu hồi vũ khí của bản thân cùng với công cụ chiếu sáng rồi bắt đầu đi về phía cửa vào của trung tâm thương mại. Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận đi đầu, Miêu Anh và Tống Dục đi cuối, những người khác thì đi hàng hai, hàng ba ở giữa, phụ trách đề phòng hai bên cánh.
Ngay khi bước ra khỏi lối thoát hiểm, dường như bóng tối xung quanh ngày càng dày đặc hơn. Tất cả các cửa hàng vẫn như trước khi mất điện, cửa mở toang, hàng hóa bên trong được sắp xếp ngay ngắn, trông càng ngày càng quái dị. Sự trống trải của trung tâm thương mại khiến cho ánh sáng từ đèn pin mờ hẳn, bóng tối tràn vào tựa một làn sóng như muốn nuốt chửng hoàn toàn phần ánh sáng còn sót lại.
Trong sự im lặng đáng sợ, mọi người đều đồng loạt có cảm giác như đang bị theo dõi.
"Ờm... Mọi người có thấy là hình như chúng ta đang bị thứ gì đó theo dõi không?" Ba Viên khẽ nói, vô cùng cố gắng để khiến cho giọng nói của mình không quá khô khan.
"Có! Tóc gáy của em dựng hết cả lên rồi." Trần Thương đáp. Cậu ta lia đèn pin, nhưng nơi có ánh sáng chiếu tới lại chẳng có gì.
"Chắc là không phải người đâu." Lâm Phưởng nói.
"Xà lơ. Là người mới lạ." Dịch Văn Văn đi cạnh anh ta lè lưỡi, nói.
Lâm Phưởng giải thích: "Anh đang nói đến mấy con ma-nơ-canh. Không biết mọi người có để ý không nhưng mấy con ma-nơ-canh trong trung tâm này đều có mặt mũi rõ ràng, biểu cảm cũng mỗi con một kiểu. Lúc mới vào tôi thấy lạ nên rất chú ý. Hay là chúng đang nhìn chúng ta?"
Lời vừa dứt, nhóm người chơi bỗng nín thở. Mọi người đều đồng loạt tưởng tượng ra cảnh đống ma-nơ-canh đứng sau lớp cửa kính đang nhìn mình bằng ánh mắt tà ác.
"Có lý. Nhưng giờ chúng ta đang ở tầng B1 mà." Phó Kỳ Đường nói.
Vì Kinh Hồng Tuyết tổ chức ký tặng tại một quán cà phê mèo ở tầng B1 của trung tâm thương mại mà tầng này rất ít cửa hàng quần sao, chủ yếu là nhà hàng và quán nước, cùng một một khu trò chơi khá rộng nữa. Quanh đây căn bản là không hề có ma-nơ-canh.
"Nhưng mà lát nữa lên tới tầng một thì cũng phải cẩn thận." Phó Kỳ Đường cảnh báo một lần nữa rồi tiếp tục đi về phía thang cuốn theo như trong trí nhớ.
Đúng lúc này, một tiếng "đinh" vang lên ở phía sau nhóm người. Trong trung tâm thương mại vắng lặng, âm thanh cực kỳ rõ và vang. Mọi người đều có thể nghe rõ ràng, như thể nó đang vang vọng bên tai.
Lý Lan giật mình, sắc mặt trắng bệch. Cô hỏi: "Tiếng gì vậy?"
"Thang máy." Cung Tử Quận lên tiếng.
Dọc đường họ đã đi qua một vài chiếc thang máy, nhưng chúng đều trong trạng thái dừng hoạt động vì mất điện.
Hắn nghiêng đầu nghe ngóng một lúc, nhếch mép, nói: "Có thứ gì đó đang đi ra, rất nhiều."
Lời vừa dứt, một loạt những tiếng "đinh", "đinh" vang lên liên tiếp. Chẳng cần nghĩ cũng biết, chúng đang đồng loạt dừng ở tầng này. Cửa thang máy mở ra, tiếng bước chân dồn dập và giật cục vang lên như có rất nhiều người đang chen lấn ra khỏi thang máy và bước đi một cách vụng về.
Miêu Anh và Tống Dục đi cuối hàng liếc nhìn nhau rồi chiếu đèn về phía xa xa. Một khuôn mặt trắng bệch, ánh lên vẻ bóng loáng của chất liệu nhựa vừa ló ra từ góc khuất. Nó mặc một bộ đồ bơi liền màu hồng của trẻ em, loạng choạng lao về phía người chơi.
"Hihi... Của tao hết!" Nó lẩm bẩm.
"Thời thế thay đổi, ma-nơ-canh thế mà cũng học được cách đi thang máy luôn rồi." Tống Dục thở dài. Anh ta nhìn một đống bóng trắng đang lao về phía này, bất lực nói: "Chạy mau!"