Hiện Trường Livestream Kỳ Quái

Chương 61: Bệnh viện Bình An / Mơ trong mơ



"Gì đấy? Vượt ải thành công rồi cơ mà? Sao tôi không động đậy được thế này? Má! Đây là cái nơi khỉ gió gì vậy?!" Giọng của anh béo Ba Viên vang lên trong bóng tối, hơi căng thẳng và hoảng hốt vì có tình huống bất ngờ xảy ra. Anh ta cứ như giáo viên đang điểm danh, gọi hết tên mọi người lên: "Anh Phó! Chú! Mấy người đang ở đâu vậy? Cậu đeo kính! Cậu cao to! Em gái! Còn ở đó không?"

"Tôi ở đây!" Phó Kỳ Đường nói.

Sau đó, anh cảm thấy trong bóng tối có một bàn tay vươn tới gần, nắm lấy tay anh vỗ nhẹ, tựa như an ủi. Phó Kỳ Đường khẽ nắm bàn tay ấy, ngăn nó làm loạn nhưng khóe miệng lại không khỏi nhếch lên, nhân tiện lên tiếng hộ chiếc sói không thích nói chuyện: "Cung Tử Quận đang ở bên cạnh tôi."

"Tôi với Tiểu Minh ở đây!" Giọng của chàng trai cao lớn vang lên ở phía đằng trước một đoạn.

Dịch Văn Văn ở một nơi khác nói: "Tui ở đây! Nhưng mà tui không phải em gái anh nhé anh béo! Sói Điên cũng có phải chú của tui đâu. Haha..."

Anh béo: "..."

Phó Kỳ Đường mỉm cười. Dù tạm thời chưa biết đang có chuyện gì nhưng mọi người đều ở đây thì vẫn chưa phải tình huống xấu nhất.

Tiếp theo, Phó Kỳ Đường thử di chuyển một chút nhưng lại có một lực tác động vào eo, vai và chân, giữ chặt anh lại. Cơ thể anh gần như bị đóng cố định tại chỗ ngồi, không thể đứng lên nổi, cũng thể xoay người, chỉ có hai tay là không bị hạn chế. Bảo sao mà Cung Tử Quận vươn tay sang được.

"Chuyện này..."

Phó Kỳ Đường nhìn chung quanh, lờ mờ thấy được vài chỗ ngồi, trông quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra được là gì.

"Rạp chiếu phim. Được đi xem phim với anh Tiểu Đường nè." Cung Tử Quận ghé gần sang thì thầm, giọng điệu khá vui vẻ, hơi thở dường như còn nóng hơn cả bình thường.

Hắn nói khái nhỏ nên Phó Kỳ Đường không nghe rõ, vô thức nghiêng đầu lại gần. Ánh mắt hai người va vào nhau trong bóng tối, đong đầy ý cười, tựa như hai vì sao sát bên nhau trên bầu trời đêm sâu thẳm. Dường như có gì đó trong bóng tối kéo khoảng cách giữa hai người lại gần hơn. Hơi thở của họ đan xen, luồng khí từ khóe miệng người này bay đến tai người kia, ẩm ướt và ấm áp. Hai người họ rõ là ngồi cạnh nhau, cùng lắm là hơi gần gũi xíu thôi nhưng lại khiến Phó Kỳ Đường thấy có chút ngượng ngùng.

Đúng lúc này, một ánh sáng trắng lóa mắt lóe lên ở đâu đó phía trước chỗ ngồi khiến mọi người nhắm mắt lại theo phản xạ tự nhiên. Đến lúc họ mở mắt ra thì thấy được... Đoạn mở đầu của một bộ phim?

Trên màn hình, một người đàn ông cao lớn mặc áo blouse trắng vội vã đi dọc theo hành lang dài và vô tình đụng phải một người phụ nữ nào đó đang đi chiều ngược lại. Tài liệu trên tay người phụ nữ vương vãi khắp nơi khiến cô ta cau mày, cất cao giọng phàn nàn. Thẻ nhân viên ghim trên ngực người đàn ông cũng bị rơi. Anh ta vừa nói xin lỗi, vừa cúi xuống nhặt nó lên. Đến lúc anh ta ngẩng đầu thì một gương mặt mà ai cũng quen thuộc xuất hiện. Đó là Mày Kiếm. Trên thẻ ghi Văn Thụ, nghiên cứu viên cao cấp tại Viện Công nghệ sinh học Gaia.

"Vãi! Vụ gì thế này? Quanh đi quẩn lại cả đêm, thì ra tên này lại là "bác sĩ" thật à?" Ba Viên mắt chữ A, mồm chữ O, làu bàu.

Thước phim bắt đầu, Văn Thụ đi tới văn phòng nghiên cứu của mình, bắt đầu làm việc. Chỉ có điều là anh ta của ngày hôm nay rất không ổn, thường xuyên bị sao nhãng trong lúc làm việc, luôn cảm thấy người khác trong phòng thí nghiệm đang nói xấu sau lưng mình. Văn Thụ bực bội vô cùng, đuổi những người khác ra ngoài để anh ta ở trong phòng một mình. Mấy người bị đuổi ra ngoài cũng chẳng có ý kiến gì mà chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt vừa giễu cợt, vừa thương hại. Văn Thụ tức điên người, mặt đỏ bừng. Anh ta cảm thấy như có chuyện gì đó mà mình không biết đang diễn ra, lòng thấp thỏm không yên.

Buổi trưa, anh ta lén tới một phòng thí nghiệm khác, tìm gặp em họ của mình là Văn Xuyên Hà, nghiên cứu viên trung cấp.

"Xuyên Hà, anh thấy hình như mọi chuyện bị bại lộ rồi. Chúng ta phải mau nghĩ cách rời khỏi đây, đi ngay bây giờ." Văn Thụ nói.

"Bây giờ á?" Tuy rất ngạc nhiên nhưng Văn Xuyên Hà cũng gật đầu đồng ý.

Hai anh em họ nói thêm với nhau mấy câu, sắc mặt rất nghiêm túc. Đang nói thì thấy hình như có người đến nên Văn Thụ lập tức vội vàng rời khỏi đó.

Hóa ra, dự án nghiên cứu quan trọng nhất của Viện Công nghệ sinh học Gaia trong mười năm qua được gọi là "Dự án bất tử". Kế hoạch này không phải là kéo dài tuổi thọ con người vô thời hạn thông qua các phương tiện y tế mà là giải mã tất cả các hoạt động của não bộ cũng như ý thức tư duy của con người rồi chuyển đổi thành các chương trình và đoạn mã tương ứng, sau đó tải lên máy tính để máy tính tái tạo lại rồi thay thế hoàn toàn bộ não con người. Bằng cách này, khi cơ thể của một người già đi và phải đối mặt với cái chết, thông qua các phương tiện phụ trợ như card màn hình và card âm thanh, não của người đó có thể được bảo tồn và vẫn có thể "sống" trong thế giới này, trở nên bất tử thực sự.

Kế hoạch đã được thực hiện mười mấy năm trời, dự kiến ​​​​vẫn còn phải nghiên cứu trong hơn chục năm hoặc thậm chí là nhiều thập kỷ nữa. Nhưng điều khiến người ta không ngờ tới là tháng trước, Văn Thụ tình cờ biết được viện nghiên cứu bắt đầu bí mật tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người. Vài tình nguyện viên bị lừa từ nhiều nơi tới đây đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu sau khi tiêm các loại thuốc nhưng não bộ của họ lại hoạt động rất tích cực. Các nghiên cứu viên chuyển bọn họ vào cabin thí nghiệm đặc biệt sau đó sử dụng các phương tiện và công nghệ hiện có để giải mã suy nghĩ của những người này, cố gắng kết nối ý thức của họ lại với nhau nhằm tạo ra một mạng lưới tư duy cộng hưởng.

Ban đầu, Văn Thụ còn không tin nhưng sau khi điều tra, anh ta phát hiện ra đó là sự thật. Anh ta đã rất sốc và sợ hãi. Nhìn những "tình nguyện viên" bị lừa lần lượt chết đi, anh ta cuối cùng cũng không thể chịu nổi lương tâm cắn rứt. Sau khi trao đổi với em họ Văn Xuyên Hà, bọn họ đã quyết định báo cảnh sát. Tuy nhiên hiện giờ, chuyện họ gọi cảnh sát có vẻ đã bị rò rỉ ra.

Lúc Văn Thụ về phòng thí nghiệm thì những người bị đuổi đi vào ban sáng đã trở lại. Anh ta kìm nén sự bồn chồn của mình và xin lỗi mọi người với vẻ mặt chân thành, sau đó sắp xếp công việc cho buổi chiều rồi giả vờ ra ngoài nghe điện thoại. Anh ta muốn chạy trốn, càng xa càng tốt trước khi viện nghiên cứu tấn công mình. Kể cả sau này có phải mai danh ẩn tích thì ít ra còn tốt hơn là mất mạng.

Phần tiếp theo của câu chuyện phát triển rất nhanh chóng, vô số hình ảnh lướt qua. Giây tiếp theo, Văn Thụ đã thay đổi hoàn toàn, từ một tài năng trẻ cao ráo và đẹp trai trở thành một kẻ lang thang nhếch nhác bên đường. Anh ta lén lén, lút lút tới một bến xe không cần kiểm chứng thân phận với ý định bắt đầu cuộc hành trình trốn chạy của mình từ nơi đây. Tuy nhiên, chỉ một phút trước khi xe chuyển bánh, anh ta đã bị tóm.

"Ôi!" Dịch Văn Văn kinh ngạc hô lên. Lúc này, cô mới phát hiện ra nãy giờ mình vẫn luôn trong trạng thái hồi hộp, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, tạo cả thành mấy nốt.

Cung Tử Quận cũng thấy tay đau đau nên quay lại nhìn Phó Kỳ Đường, khẽ hỏi: "Sao thế?"

Trong đêm mờ, Phó Kỳ Đường mím môi, hơi im lặng rồi lắc đầu: "Không có gì."

"Thật à?"

Phó Kỳ Đường gật đầu rồi khẽ mỉm cười, nói: "Ừ. Mệt nên hơi đơ thôi. Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy?"

Cung Tử Quận thoáng do dự sau khi nghe câu hỏi của anh. Hai mắt hắn tối sầm lại. Hắn nhìn anh chằm chằm, cuối cùng chỉ hời hợt đáp: "Chẳng có chuyện gì. Văn Thụ bị người của viện nghiên cứu bắt được rồi."

Phó Kỳ Đường "ồ" lên rồi khẽ nói: "Tiếc thật."

Sau đó thì anh không nói gì nữa, tiếp tục chuyên chú nhìn màn hình.

Văn Thụ và Văn Xuyên Hà đều bị bắt và nhốt trong phòng thí nghiệm bí mật, trở thành vật thí nghiệm mới.

Cũng có thể do hai người họ là anh em, có sự ăn ý bẩm sinh nên các loại thí nghiệm đã thất bại vô số lần trước đó lại đột nhiên có khởi sắc khi áp dụng trên người bọn họ. Sau khi được giải mã và tải lên máy chủ, ý thức của bọn họ đã tự tương tác với nhau. Nếu như có một người nằm mơ dưới sự dẫn dắt của nghiên cứu viên thì ý thức của người còn lại cũng sẽ bị cuốn theo. Rồi hai người cùng nhau dệt mộng, cùng nhau trải nghiệm sự bắt đầu và những chuyển biến của câu chuyện trong giấc mơ.

Các nghiên cứu viên tham gia thí nghiệm vô cùng vui mừng, bắt đầu nỗ lực tiến hành các thí nghiệm khác nhau với hai anh em nhà họ Văn.

Dưới sự tra tấn như vậy, tinh thần của anh em nhà họ Văn cuối cùng đã bước trên bờ vực suy sụp.

"Quá đáng thực sự ấy..." Chàng trai cao lớn không thể nhìn nổi, nói.

Anh ta biết thước phim này chỉ là tiểu sử của các nhân vật trong phó bản, lý do mà nó được chiếu là để người chơi hiểu thêm về cốt truyện, cũng chỉ là một phần của phó bản thôi nhưng dẫu có thế nào thì vẫn cứ thấy hơi khó chịu.

"Tiểu Minh, tôi không xem nữa đâu. Cậu xem xong thì kể lại cho tôi nhé." Trần Thương ủ rũ nói.

Chàng trai đeo kính gật đầu, quá quen với mấy hành vi của bạn thân rồi. Tuy rằng anh ta không dời mắt khỏi màn hình một giây nhưng giọng điệu lại vẫn chứa đựng sự an ủi: "Vậy cậu nghỉ ngơi một lát đi."

Thước phim đang đi tới hồi kết.

Ngày hôm đó, anh hai em nhà họ Văn bị đẩy vào cabin thí nghiệm như thường lệ. Sau khi thiết lập chương trình máy tính xong thì nghiên cứu viên bắt đầu bận rộn với công việc của mình. Dù sao cũng đã tới giai đoạn này rồi, dữ liệu thực nghiệm của hai anh em cũng chẳng còn bao giá trị. Hai ngày sau, ước chừng là viện sẽ xử lý bọn họ luôn chứ không đợi bọn họ chết tự nhiên nữa.

Đột nhiên, người đó nhận được một cuộc điện thoại, có vẻ khẩn cấp, sắc mặt người đó thay đổi liên tục. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, người đó nói với đầu dây bên kia: "Tôi sẽ qua đó ngay. Nhưng bên này không thể không có người trông trong một khoảng thời gian dài được. Trước sáu giờ, tôi bắt buộc phải quay lại."

Người đó nói xong thì vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chẳng thèm quan tâm hai anh em nhà họ Văn mà quay người đi luôn.

Chiếc đồng hồ điện tử nhấp nháy, hiển thị mốc thời gian: Hai giờ sáng tròn.

[Tín hiệu trở lại bình thường]

[ Hành trình kết thúc tại đây. Đang tiến hành tắt livestream. ]

[ Livestream đã ngắt kết nối... Hoan nghênh trở về! ]

Giây tiếp theo, sáu người vẫn còn sống trong phó bản Bệnh viên Bình An đồng loạt xuất hiện trên tàu.

"Chúng ta... Trở lại rồi?" Ý thức của Ba Viên vẫn còn chưa theo kịp, hơi sững sờ. Đến tận khi nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc, anh ta mới vỗ đùi nói: "Trở lại thật rồi! Tốt quá! Tôi còn tưởng chúng ta bị nhốt ở đó không về được nữa cơ!"

"Phỉ phui cái miệng nhà anh! Tên béo chết tiệt! Nói nhăng nói cuội! Anh muốn ở lại đó thì cũng đừng có mà kéo chân mọi người." Dịch Văn Văn mắng mỏ.

Lúc cô quay lại nhìn toa số 0 thì không thấy một bóng người nào.

"Chúng ta là đội đầu tiên trở lại. Hai đội kia..." Cô đang nói thì đột nhiên im bặt.

Ba chiếc màn hình vốn sáng lóe, nay chỉ còn hai, lại một đội nữa chết sạch.

— QUẢNG CÁO —