Hiểu Lầm Định Mệnh

Chương 52: THAO TÚNG TÂM LÝ



Giọng cười của Tiểu Đồng làm tâm trạng Hoắc Trương vui lên rất nhiều, mấy hôm nay anh có rất nhiều công việc nhưng nhờ nụ cười này mà anh giảm hẳn mệt mỏi.

Uyển Chi nhíu mày nhìn hai người, con nhóc Tiểu Đồng này cũng thật là, uổng công cô nuôi nó bao năm nay, vừa thấy Hoắc Trương con bé liền buông tay cô ra.

“ Để anh đưa em đến trường, đằng nào trong chuyện này anh cũng có liên quan.”

Hoắc Trương nhìn Uyển Chi nghiêm túc nói, Uyển Chi nhìn anh với cái nhìn khinh miệt, chứ còn gì nữa, nếu không phải Hoắc Trương ra tay đánh đối phương thì mọi chuyện đâu nghiêm trọng đến mức này.

“ Không cần, tôi và con bé có thể tự đi.”

Uyển Chi lạnh lùng từ chối, cô sao có thể để Tiểu Đồng và hắn có cơ hội tiếp xúc gần được chứ, không được nhất định không được.

Mười lăm phút sau, chiếc xe của Hoắc Trương di trên đường lớn, bên trong xe Hoắc Trương và Tiểu Đồng một lớn một nhỏ đang nói chuyện với nhau, Uyển Chi im lặng nhìn ra bên ngoài, với vẻ chán ghét.

Không ngờ đứa con gái cô mang nặng đẻ đau lại phản bội cô, con bé nhất quyết là muốn đi cùng Hoắc Trương, còn giúp hắn ta năn nỉ cô nữa chứ.

“ Tiểu Đồng à, thôi con với mẹ cứ đi trước đi, không cần quan tâm đến chú đâu, chú đi một mình quen rồi.”

Hoắc Trương làm ra cái dáng vẻ tội nghiệp đến cả Uyển Chi cũng không tin vào mắt của mình, Hoắc Trương đánh người không ghê tay với tên này là một sao, còn dám xài chiêu này.

“ Mẹ à, hôm qua chú ấy cũng được tính là nhân chứng đấy, mẹ ơi.”



Tiểu Đồng đúng là ngây thơ con bé nhanh chóng sập bẫy của Hoắc Trương, còn giúp anh năn nỉ Uyển Chi.

“ Không được, chú ấy chỉ là người lạ, chẳng phải ở trường đã dạy con không được đi cùng người lạ sao?”

Uyển Chi cố gắng thuyết phục Tiểu Đồng đứng về phía mình, cô không thể thua cái tên lắm trò này được.

Nhưng Uyển Chi đã sai, Tiểu Đồng nhanh chóng lên tiếng:

“ Không, chú ấy không phải người lạ, chú ấy giúp Tiểu Đồng rất nhiều, Tiểu Đồng quen chú ấy.”

Tiểu Đồng ôm lấy Hoắc Trương để chứng minh cho mối quan hệ thân thiết của hai người, Hoắc Trương nhìn Uyển Chi cười mãn nguyện, đây đích thị là nụ cười của kẻ chiến thắng.

“ Nếu em không thích đi với anh, thì cũng không sao, cứ để anh đưa Tiểu Đồng đến trường, chúng ta gặp lại nhau ở trường nhé.”

Tiểu Đồng lúc này dường như cũng quên mất rằng mẹ của con bé là Uyển Chi, cứ như vậy mà nắm tay Hoắc Trương xoay người đi.

Uyển Chi sao có thể để Tiểu Đồng bên cạnh Hoắc Trương được, ai biết được trong lúc không có cô, Hoắc Trương tiêm nhiễm thứ gì vào đầu của Tiểu Đồng chứ.

Kết quả thì ai cũng thấy rồi đó, ba người họ cùng nhau bước lên một chiếc xe, trông cứ như một nhà ba người mỗi sáng đưa nhau đi học, đi làm vậy.

Xe dừng lại ở Tạ gia, Uyển Chi đưa Tiểu Đồng vào nhà, sau đó cùng Hoắc Trương đến trường, dù sao họ cũng đang chung một phe, nếu giờ cãi nhau hình như là không hay lắm.



Không gian lúc này rơi vào im lặng đến đáng sợ, Uyển Chi đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ, cô không muốn cãi nhau với Hoắc Trương, nhưng cũng chẳng muốn cùng anh nói chuyện hòa thuận, chi bằng cứ im lặng như vậy xem như là tốt nhất.

Hoắc Trương quan sát gương mặt Uyển Chi, không ngờ họ lại có thể gặp lại nhau, còn có thêm một thiên thần nhỏ là Tiểu Đồng nữa, đây là chuyện Hoắc Trương có nằm mơ cũng không thể nào gặp được.

Cách đây vài phút trên chiếc xe này, anh cảm nhận được không khí của một gia đình, thật muốn khoảnh khắc đó có thể kéo dài mãi mãi.

Cổng trường mầm non của Tiểu Đồng chính thức hiện ra, chiếc xe dừng lại, Uyển Chi chủ động mở cửa xe mà không cần đến sự giúp đỡ của Hoắc Trương, anh chỉ biết cười khổ nhìn cô bước vào trong.

Hoắc Trương tự nhận mình chẳng phải là chính nhân quân tử, anh sánh bước bên cạnh Uyển Chi, đặt tay lên eo cô, cơ hội ngàn vàng như thế này anh sao có thể bỏ lỡ được chứ.

“ Anh!”

Uyển Chi cũng ngạc nhiên với hành động này của Hoắc Trương, cô đặt tay lên bàn tay đang không yên phận trên eo mình, muốn kéo nó ra nhưng Hoắc Trương làm sao có thể để cô dễ dàng đạt được điều mình muốn được.

“ Dù sao cũng là ba và mẹ của Tiểu Đồng, có phải là nên diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc không hả, em yêu?”

Hai gương mặt đối diện với nhau, từng câu từng chữ mà Hoắc Trương nói ra đều khiến Uyển Chi khinh miệt, nhưng điều anh nói cũng không tính là sai.

Uyển Chi đành phải kệ mặc Hoắc Trương, cô và anh đi vào bên trong, mọi người đã có mặt đủ, chỉ chờ mỗi họ.

Hai người họ cũng nhanh chóng ngồi vào chỗ, nữ giáo viên kia là người lên tiếng trước, gương mặt cô ta không còn sự tự tin như ngày hôm qua.