Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 73



Tết Nguyên Đán được nghỉ ba ngày, nhưng ngành truyền thông mới là ngành không thể tạm ngừng, mấy ngày trước kỳ nghỉ, Chung Hi gần như bận hết việc này đến việc khác, chỉ có chút thời gian ít ỏi gặp Giang Khác Chi.

Đợi đến khi cô có thời gian rảnh hơn một chút, Giang Khác Chi lại tới trụ sở chính ở thành phố H để họp, hai người chỉ có thể liên lạc nhau qua điện thoại.

Họp xong, Chung Hi ngồi trong phòng vừa ăn vừa gọi điện thoại với Giang Khác Chi , giọng nói của anh trong điện thoại so bình thường còn trầm thấp hơn.

“Em vẫn muốn hỏi anh, anh cố ý thấp giọng giả bộ đang thâm trầm sao?”

Giang Khác Chi ở bên kia im lặng vài giây, “Anh không có.”

Chung Hi nở nụ cười, nuốt miếng thịt bò xuống, “Vậy anh hãy nói một câu quãng tám cho em nghe thử.”

Giang Khác Chi: “… Nói cái gì?”

“Chỉ cần gọi tên của em?”

Bên này không nghe được âm thanh gì, ngay khi Chung Hi nghĩ rằng Giang Khác Chi đã tắt máy, cô nghe được giọng nói vẫn trầm thấp của anh: “Chung Hi, anh sẽ không.”

Chung Hi bị giọng điệu của anh làm cho thích thú, “Được rồi, không làm khó anh nữa.”

Nghe thấy có người gõ cửa, Chung Hi nhanh chóng nói: “Có người đến, tối em gọi lại sau.” liền tắt điện thoại.

Sau khi Lư Thiến đi vào, vốn dĩ cô ấy chỉ định để tài liệu lên bàn rồi đi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt rạo rực của Chung Hi, cô ấy đứng lại bắt đầu hóng chuyện.

“Chị Hi, dạo này có chuyện gì tốt hay không?”

“Tại sao em lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì, hình như chị đang.. rất vui?” Lư Thiến không biết phải diễn tả thế nào.

Chung Hi sờ sờ mặt mình, Khi nhìn Lư Thiến, cô chợt nhớ ra điều gì đó, mấy ngày nay vẫn muốn tìm cơ hội nói cho cô ấy biết, vì vậy cô nghĩ ngợi rồi mở miệng.

“Tiểu Lư, chị-”

“Ô, em biết rồi, chị Hi cũng biết tin tốt kia rồi sao?”

“Tin tốt gì?”

Lư Thiến cười với cô, đem chuyện nghe được từ người trong cuộc nói ra, “Mọi người đều biết Giang tổng đã có bạn gái rồi, sau này khi mọi người biết chuyện, sẽ không ai đồn đại chuyện chị với anh ta nữa. Ai lại đi ghép chị với người mà chị ghép chứ, đúng là chuyện đau lòng nhất thế gian này mà.”

Chung Hi há miệng, nửa ngày vẫn không biết nói gì.

“Đúng, đúng.” Cô ấp úng quay người lại.

Nhìn khuôn mặt đang đứng cạnh mình này, Chung Hi cảm thấy ngại ngùng, như thể bản thân đang phản bội tổ chức.





Bố của Chung Hi đã báo trước cho Chung Hi biết ông ấy sẽ về quê ở thành phố B để tham dự một bữa tối rất quan trọng vào chiều ngày 31. Sau cuộc khủng hoảng tài chính, ông chuyển đến thành phố A để phát triển.

Chung Hi vốn định đợi Giang Khác Chi từ thành phố H trở về, hai người sẽ cùng nhau dùng bữa trước khi rời đi, nhưng cuộc gặp với Giang Khác Chi đã bị hoãn đến trưa ngày 31, thời gian hoàn toàn không kịp nữa rồi.

Chung Hi ngồi trong xe gọi điện thoại cho anh, tiếc nuối nói: “Em định chuẩn bị ra ga đường sắt đón anh, xem ra em chỉ có thể gặp anh vào năm sau rồi.”

Giang Khác Chi nhẹ giọng nói, “Ừm, em khi nào thì trở về?”

Chung Hi nghe thấy tín hiệu từ phía anh không tốt lắm, có lẽ anh đã đến đường cao tốc, “Nguyên Đán đều phải ở quê một ngày đêm, thế nào cũng tới mùng hai mới trở về.”

Nói xong, cô lại nói thêm một câu, “Em cảm thấy có chút nhớ anh.”

Giang Khác Chi không biết có nghe được câu này hay không, chỉ là bình thản trả lời một câu, “Được.”

Hai người thản nhiên nói chuyện phiếm, giọng nói Giang Khác Chi nghe có chút chiếu lệ, Chung Hi đoán chắc rằng anh đang bận nên nói: “Anh đang bận đúng không, vậy em tắt máy trước.”

Giang Khac Chi nói, “Được, tín hiệu không tốt lắm, để anh tắt. Gặp lại sau.”

Sau khi cúp điện thoại, Chung Hi liền cảm thấy không vui, người này còn không nói chúc mừng năm mới? Còn gặp lại nói sau? Nghĩa là mấy ngày tới sẽ không liên lạc với cô sao?

Nhưng sau khi gặp bố mẹ, cô cũng không có thời gian để hờn dỗi nữa.





Bởi vì tắc đường nên cô đến thành phố B cũng đã hơn bảy giờ tối.

Trong bữa tiệc cô nhìn thấy chàng quân nhân mà cha cô muốn giới thiệu, Chung Hi đoán vậy, thế nhưng đối với anh ta cô trước sau đều không có chút thiện cảm. Cũng may Chung Hi là người trưởng thành, trước giờ đối với loại tiếp cận có mục đích như này đều không có hứng thú, nhưng cũng không bài xích việc trong đầu mình lòi ra thêm thông tin của một người không quan trọng. Đối tượng xem mắt này của cô cũng là một trong số đó, biết đâu được trong tương lai còn lợi dụng được, nên thái độ của cô đôi khi cũng hơi nhiệt tình.

Chỉ là nghĩ đến Giang Khác Chi nên cô giữ đúng chừng mực.

Cuối bữa tiệc, đối phương có mời cô đi xem bộ phim mới ra, Chung Hi đã từ chối.

“Anh là duy nhất.” Lời nói của anh trong đêm Giáng Sinh đó vẫn luôn văng vẳng bên tai cô, còn nhớ vẻ mặt lúc anh nói câu này, điều này đã vô hình kìm hãm cô lại.

Cô nghĩ, cô không thể để Giang Khác Chi thất vọng.

Sau khi ăn xong, Chung Hi và mẹ được đưa về nhà của họ ở thành phố B. Bố Chung còn có các hoạt động khác, như trước đây chắc là sẽ không quay lại nữa.

Mẹ cô mới từ Pháp trở về hai ngày nay, bà vừa gồng mình làm người mẫu vừa làm một người vợ tốt, hiện tại cũng mệt mỏi, cùng cô nói chuyện vài câu đã phải về phòng nghỉ ngơi vì trái múi giờ.

Chung Hi chán nản ngồi trong phòng khách, trả lời những lời nhắn chúc phúc từ các nhóm bên ngoài gửi đến trong điện thoại.

Tiếng pháo hoa từ bên ngoài thỉnh thoảng vang lên, Chung Hi nhíu mày.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Chung Hi nhìn thấy, lập tức đi tới ban công, nhấn nút nhận điện thoại, giành nói trước: “Chúc mừng năm mới!”

Sau bữa cơm, cô đã quên mất cảm giác khó chịu mà cuộc điện thoại buổi chiều mang lại cho mình từ lâu rồi, bởi cô rất nhớ anh, cô thừa nhận mình không chỉ có chút nhớ anh.

Như thể bị lây nhiễm cảm xúc vui vẻ của cô, Chung Hi nghe thấy tiếng cười nhẹ từ phía đối phương, “Em cũng vậy.”

Nghe thấy tiếng cười ngắn của Chung Hi, anh hỏi: “Em cười cái gì vậy?”

Chung Hi thổi một hơi vào cửa sổ, rồi lau đi, mơ hồ nhìn thấy bông tuyết ngoài nhà, tuyết ở thành phố B rất dày, lúc tài xế đưa cô trở về nhà, thiếu chút nữa là trượt chân.

“Em đang cười, hai tháng nữa chúng ta phải nói chúc mừng năm mới lần nữa.”

“Ừ.” Giang Khác Chi hỏi: “Em đang làm gì đó?”

Chung Hi giả vờ đáng thương: “Trả lời tin nhắn một mình trong phòng khách.”

“Chỉ có một mình?”

Chung Hi ngồi xuống ghế bên ngoài ban công, “Mẹ em trái múi giờ đang ngủ trên tầng, bố còn tiếp khách bên ngoài, bây giờ em không khác gì ở một mình. Anh đang làm gì đấy?”

“Cùng em nói chuyện mà.” Giang Khác Chi thì thào.

Chung Hi im lặng, một lúc lâu nói nói: “Anh thực sự là… Người nhà anh không ở bên cạnh sao?”

Cô chuyển sang chủ đề khác hỏi, chỉ là cô cảm giác Giang Khác Chi bên kia rất im lặng.

“Ừm.”

Chung Hi đoán rằng cả nhà anh ăn tối xong còn lại mình anh ngồi lại.

Cô ngáp một cái, nghe giọng nói trầm thấp của Giang Khác Chi truyền đến bên tai: “Em buồn ngủ rồi à?”

“Một chút.”

“Vậy tại sao còn không ngủ?” Anh hỏi.

Cô than thở với anh, “Anh không biết thôi, vừa rồi em định đi ngủ, nhưng tiếng pháo hoa và pháo nổ bên ngoài ồn ào như vậy, rõ ràng là cấm đốt pháo…bây giờ thì hết rồi, cũng không biết được yên ổn bao lâu.”

Chung Hi nói xong, chợt nghe tiếng gạt nước kính xe qua lại, cô hỏi: “Sao bây giờ anh còn lái xe? Buổi tối không phải uống rượu ăn cơm sao?”

Giang Khác Chi dừng một chút, “Anh không uống rượu.”

Chung Hi thay đổi tư thế, thoải mái nằm xuống: “Anh thật ngoan.”

Giang Khác Chi lại không nói gì, Chung Hi muốn tiếp tục trêu chọc anh, chợt nghe bên ngoài nhà có một đứa trẻ đang la hét, trẻ con-sinh vật đáng sợ nhất đối với Chung Hi.

“Anh nghe chưa? Không nghĩ tới, lại có người bắt đầu đốt pháo hoa. Thật không có ý thức đạo đức.”



“Nghe thấy rồi.”

Chung Hi liếc nhìn điện thoại, đã gần mười một giờ, có lẽ đây là đợt pháo hoa cuối cùng khiến người ta náo loạn.

Cô lại ngáp một cái, Giang Khác Chi lại nói với cô: “Nếu buồn ngủ thì đi ngủ, chỉ cần đeo tai nghe là được.”

Chung Hi muốn đợi tới mười hai giờ, cô cười nói: “Anh hát cho em nghe một bài ru em ngủ đi.”

“Đừng làm rộn.”

“Em cứ nghĩ rằng anh sẽ muốn là người đầu tiên nói lời chúc mừng năm mới với em trong năm mới, xem ra là em tự đa tình.”

Giang Khác Chi trầm mặc vài giây, sau đó lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như bông tuyết bên ngoài: “Ngủ đi.”

Chung Hi đứng dậy và nhìn bên ngoài cửa sổ một lần nữa.

Bên ngoài lại trở nên yên tĩnh, tuyết trên trời lặng lẽ rơi theo gió.

“Em đang đợi bên ngoài đốt pháo đợt cuối, xem xong lần này, em sẽ đi ngủ.”

“Ừ.”

Hai người cầm điện thoại lặng lẽ chờ đợi, năm phút sau, trên cửa sổ thủy tinh xuất hiện một tia sáng lớn đầu màu sắc mơ hồ.

Chung Hi mở cửa sổ và nhìn lên bầu trời, pháo hoa lao tới những chỗ cao rồi nở rộ, sau đó ở những điểm cao nhất đều rải rác pháo hoa lộng lẫy, thắp sáng bầu trời u ám.

Nghĩ đến việc chia sẻ pháo hoa đẹp đẽ này với Giang Khác Chi, tâm trạng cô trở nên vui vẻ.

“Thực ra pháo hoa đẹp lắm, không chừng anh thấy cũng sẽ thích.” Cô nhẹ nhàng nói.

Nói xong, cô nghe thấy Giang Khác Chi ở đầu dây bên kia hình như đang nói chuyện, bỗng bị tiếng pháo cắt ngang.

Chung Hi trợn tròn mắt, “Nhưng pháo nổ thật là khó chịu.”

Chỉ là cô chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một tiếng nổ tương tự bên phía Giang Khác Chi.

Chung Hi hỏi: “Bên anh cũng có người đang đốt pháo hoa sao”

Giang Khác Chu dừng lại mấy giây, nhẹ nhàng trả lời: “Ừ.”

Chung Hi đang định nói thành phố A nghiêm khắc như vậy ai dám đốt, lại nhìn thấy trước mắt một trận phái hoa và chúng nở rộ, trong tai nghe gần như đồng thời xuất hiện một âm thanh tương tự.

Trong đầu cô nảy ra một vài ý nghĩ viển vông, cô đẩy cửa sổ ban công ra, cơn gió lạnh như băng ập vào cổ cô ngay lập tức, nhưng cô không quan tâm chút nào, cô thò đầu ra và tiếp tục nhìn ra ngoài sân, tiếp tim cô đập gần như hòa theo âm thanh tiếng pháo hoa. Cuối cùng, lòng cô bừng tỉnh, cô nhìn thấy ngoài cổng có một chiếc xe màu đen đang đậu.

Chung Hi cúp điện thoại, không hề nghĩ ngợi gì, cô mặc áo khoác, lại lấy túi tiền nhét vào túi rồi lao ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài, cô gần như cúi đầu trước tuyết và gió ập tới lạnh cóng cả người.

Chỉ là không bao lâu sau, cô đã nhìn thấy Giang Khác Chi đứng dựa lưng vào của xe dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Cửa sổ xe phủ một lớp bông tuyết mỏng, trên vai anh phủ đầy cánh hoa của cây Phong Linh, một mình cô đơn lẻ bóng đứng đó.

Ngọn đèn đường làm cho hình bóng anh trở nên ấm áp không phù hợp với đêm đầy tuyết này, nhưng cũng cô độc.

Chung Hi sờ lên lớp tuyết trên mặt, trong lòng cảm thấy nhói lên chưa từng có, từng bước từng bước dẫm lên lớp tuyết dày, đến gần anh.

“Giang Khác Chi.” Cô nhẹ giọng gọi anh.

Giang Khác Chi vẫn đang nhìn điện thoại di động, nhưng sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Chung Hi và anh hai mắt chạm nhau, sự bối rối trong mắt anh ngay lập tức được thay thế bằng cảm xúc vô cùng nóng bỏng.

Chung Hi mở cổng, trong đêm tuyết lao ngay vào lòng Giang Khác Chi.

Giang Khác Chi bị cô đẩy lùi về phía sau, thật lâu sau, cho đến khi Chung Hi ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa Phong Linh, Chung Hi cuối cùng ngẩng đầu lên, cằm dựa vào ngực anh, dùng ánh mắt khó tả nhìn anh.

“Sao anh lại tới đây?” Cô sụt sịt.

Trên đầu cô là những chùm pháo hoa rực rỡ và ngắn ngủi, Giang Khác Chi một tay ôm eo cô, tay kia phủi tuyết rơi trên mặt cô.

“Em nói rằng em nhớ anh.” Anh thấp giọng nói, “Thế nên anh tới đây.”