Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi

Chương 27: 27




Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ ở trên cầu thang thì liền hỏi: “Sao cậu lại đứng ở đây?”
Lâm Hữu Kỳ đã nghe thấy câu hỏi của Lâm Hiểu Ninh nhưng vẫn chưa trả lời.
Vừa rồi, anh đã nghe thấy tất cả những lời mà Lâm Hiểu Ninh nói với Lâm Thế Lăng.
Cô nói rằng anh đối xử với cô rất tốt.
Cô nói rằng mình cảm thấy khó chịu khi Lâm Thế Lăng nói rằng anh bắt nạt cô.
Cô nói rằng đối với cô, anh là một người bạn rất quan trọng.
Lúc Lâm Hữu Kỳ nghe thấy những lời này thì liền ngẩn người.
Anh chưa từng nghĩ rằng trong mắt Lâm Hiểu Ninh, anh đối xử với cô rất tốt.

Anh cũng chưa từng nghĩ rằng Lâm Hiểu Ninh sẽ vì anh bị Lâm Thế Lăng nghĩ oan mà cảm thấy khó chịu.

Anh càng chưa từng nghĩ rằng đối với Lâm Hiểu Ninh, anh là một người bạn quan trọng.
Và anh càng không ngờ rằng khi nghe thấy những lời mà Lâm Hiểu Ninh nói, anh lại cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ, ấm áp.
Bây giờ, Lâm Hiểu Ninh đang đứng trước mặt anh.

Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút bồn chồn, bối rối, không biết nên nói gì với cô.
Cô hỏi rằng: “Sao cậu lại đứng ở đây?”, anh cũng không biết nên trả lời thế nào.
Chẳng lẽ lại nói thật rằng “Tôi đứng đây để nghe lén” ư?
Không được!
Lâm Hữu Kỳ nghĩ rằng nếu Lâm Hiểu Ninh biết chuyện anh đã nghe lén cô nói chuyện thì sẽ tức giận với anh.


Dù sao đi nữa thì không ai muốn người khác nghe lén mình nói chuyện cả.

Vì vậy, Lâm Hữu Kỳ thầm nghĩ rằng dù có bị đánh thì cũng nhất quyết không thừa nhận là mình đã nghe lén.
Mà bỗng nhiên, Lâm Hữu Kỳ lại nhớ ra rằng hôm trước, mẹ nuôi đã nói rằng muốn anh dạy kèm cho Lâm Hiểu Ninh.
Lúc đó, Lâm Hữu Kỳ không muốn dạy cô.

Nhưng còn bây giờ, Lâm Hữu Kỳ lại nghĩ: Mặc dù mình không thích Lâm Hiểu Ninh cho lắm, nhưng dù sao Lâm Hiểu Ninh cũng đã coi mình là một người bạn quan trọng rồi.

Vì vậy, mình cũng nên đối xử tốt với cậu ta một chút cho cậu ta đỡ tủi thân.
Và thế là Lâm Hữu Kỳ liền nói với Lâm Hiểu Ninh: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu nên mới đứng đây để đợi cậu.”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy vậy thì liền hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi quyết định rồi.” Lâm Hữu Kỳ đáp, “Tôi đồng ý dạy thêm cho cậu.”
Nghe Lâm Hữu Kỳ nói đến vậy, Lâm Hiểu Ninh mới nhớ ra rằng hôm trước, mẹ nuôi muốn Lâm Hữu Kỳ dạy thêm cho cô để giúp cô thi tốt, chuyển vào lớp chọn.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh học rất tốt, chẳng cần ai phải dạy thêm cả.

Vì vậy, bây giờ nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói rằng đồng ý dạy thêm cho mình, Lâm Hiểu Ninh liền từ chối: “Không cần đâu.

Tôi tự học là được rồi.”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy lời từ chối thì như bị dội cho một gáo nước lạnh.


Anh liền nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía Lâm Hiểu Ninh như đang lên án cô vì đã từ chối lòng tốt của anh.
Mà Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ cứ nhìn mình không rời thì đã bắt đầu cảm thấy căng thẳng nên liền nói với Lâm Hữu Kỳ: “Cậu đừng có nhìn tôi như vậy nữa.”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy vậy thì lại càng nhìn Lâm Hiểu Ninh dữ dội hơn.

Vừa nhìn, anh vừa hỏi cô: “Tại sao cậu không cần tôi dạy thêm? Cậu chê tôi học không đủ giỏi sao?”
Lâm Hiểu Ninh ngay lập tức phủ nhận: “Không phải tôi chê cậu.

Thành tích học của cậu đứng đầu trường, tôi làm sao có thể chê cậu chứ?”
“Vậy tại sao cậu không cần tôi dạy thêm?”
“Đó là vì tôi có thể tự học.”
“Tự học làm sao có thể tốt bằng có người dạy kèm chứ?” Lâm Hữu Kỳ nói, “Dù sao tôi cũng học tốt hơn cậu.

Cậu để tôi dạy kèm không phải sẽ tiến bộ nhanh hơn sao?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì đang định nói rằng mình tự học cũng có thể thi vào lớp chọn.

Tuy nhiên, cô nghĩ kỹ lại thì thấy lời Lâm Hữu Kỳ nói cũng có điểm đúng.

Bởi vì dù cô học rất tốt, nhưng đúng thật là Lâm Hữu Kỳ vẫn học tốt hơn cô.

Trong nguyên tác có nói Lâm Hữu Kỳ có chỉ số IQ rất cao, thành tích học tập luôn đứng thứ nhất trong trường, bài kiểm tra các môn luôn luôn đạt điểm số tuyệt đối.

Mặc dù hiện tại mới là học sinh cấp ba, nhưng kiến thức của anh không hề thua kém so với bất cứ sinh viên đại học ưu tú nào.
Thế cho nên, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy dù cô không cần Lâm Hữu Kỳ kèm cặp để giúp mình thi vào lớp chọn, nhưng cô có thể nhờ anh giảng giải cho cô những kiến thức mà cô chưa hiểu, chưa biết.
Vì vậy, cô suy nghĩ một lát rồi nói với Lâm Hữu Kỳ: “Nếu cậu đã có ý muốn giúp đỡ tôi thì tôi cũng không từ chối nữa.”
Nghe thấy Lâm Hiểu Ninh nói vậy, trong lòng Lâm Hữu Kỳ liền vui vẻ lên hẳn.

Tuy nhiên, anh vẫn mạnh miệng nói: “Ai muốn giúp cậu chứ? Nếu không phải mẹ nuôi nhờ vả tôi thì tôi cũng chẳng thèm giúp cậu học tập đâu.”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy thế thì liền bảo: “Nếu cậu không muốn giúp tôi thì thôi.

Cứ nói với mẹ nuôi rằng cậu bận là được rồi.”
"Nhưng mà tôi rảnh." Lâm Hữu Kỳ vội vàng nói, "Tôi đang rất rảnh thì làm sao có thể nói với mẹ nuôi là mình bận được?"
"Nhưng nếu cậu không muốn dạy thì đâu cần phải miễn cưỡng đâu." Lâm Hiểu Ninh nói, "Tôi sẽ bảo với mẹ là tôi tự học cũng được rồi.

Nếu mẹ lo lắng tôi tự học không tốt thì tôi sẽ bảo là tôi có bạn dạy kèm là được thôi."
Lâm Hữu Kỳ nghe đến đây thì nhớ tới lần trước, Lâm Hiểu Ninh đã từng nói với mẹ nuôi là cô sẽ nhờ Lương Hiên dạy kèm.
Tự nhiên, nghĩ đến cảnh Lương Hiên dạy kèm riêng cho Lâm Hiểu Ninh, Lâm Hữu Kỳ lại cảm thấy khó chịu.

Vì vậy, anh hung dữ nói: “Tôi đã nói là tôi sẽ dạy thêm cho cậu rồi mà cậu còn định nhờ ai nữa?”
“Tôi chỉ định nói với mẹ nuôi là tôi nhờ người khác dạy thôi chứ tôi đâu có định nhờ thật đâu.” Lâm Hiểu Ninh vội vàng giải thích.

Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ vẫn tức giận nói: “Cậu là người nhà họ Lâm cho nên cậu không được nhờ người khác dạy kèm, nếu không người khác sẽ nghĩ là người nhà họ Lâm không giỏi.


Vì vậy, người được dạy kèm cho cậu chỉ có thể là một mình tôi thôi, biết chưa?”
Lâm Hiểu Ninh đành miễn cưỡng đáp: “Biết rồi.”
Nghe thấy thế, Lâm Hữu Kỳ mới nguôi giận, liền nói Lâm Hiểu Ninh: “Bắt đầu từ tối hôm nay, tôi sẽ dạy kèm cho cậu.”
“Nhưng mà hôm nay cũng là thứ bảy rồi.” Lâm Hiểu Ninh nói, “Hay là để tuần sau dạy đi.”
“Tuần sau cái gì mà tuần sau?” Lâm Hữu Kỳ gắt gỏng, “Kỳ thi tháng sắp đến rồi, còn không ôn thi ngay từ hôm nay đi, lỡ thi không tốt thì làm thế nào?” Nói xong, Lâm Hữu Kỳ liền quay người đi lên tầng.
Lâm Hiểu Ninh dù có chút bất mãn nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng đi phía sau Lâm Hữu Kỳ rồi lén lút lườm anh.
Lúc đi đến tầng ba, Lâm Hữu Kỳ bỗng nhiên nhớ ra gì đó nên dừng lại.
Lâm Hiểu Ninh đi phía sau thấy vậy thì liền đi vòng qua Lâm Hữu Kỳ rồi bước về phía phòng mình.
Nhưng đến lúc Lâm Hiểu Ninh đang định mở cửa rồi bước vào phòng, Lâm Hữu Kỳ lại nói: “Lúc đi tắm thì nhớ mang quần áo với khóa cửa phòng lại.”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh liền quay về phía Lâm Hữu Kỳ rồi ngơ ngác nhìn anh.
Lâm Hữu Kỳ tự nhiên thấy ngại, vì vậy vội vàng giải thích: “Lần trước cậu quên mang quần áo rồi gọi tôi sang lấy giúp cậu.

Tôi thấy thật là phiền nên mới dặn cậu trước để cậu đừng quên, nếu không lại gọi tôi sang nữa thì tôi cũng không sang đâu.”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói phiền thì bực mình nên liền bảo: “Lần sau tôi có quên thì cũng không nhờ cậu đâu.”
Không ngờ, Lâm Hữu Kỳ vừa nghe cô nói vậy thì lại lớn tiếng: “Cậu không nhờ tôi thì định nhờ ai?”
“Nhờ ai thì liên quan gì đến cậu?” Lâm Hiểu Ninh nói xong thì liền mở cửa bước vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì tức giận, liền đi đến trước cửa phòng Lâm Hiểu Ninh rồi lớn tiếng: “Cái con nhỏ kia! Nếu mà lỡ quên mang quần áo thật thì gọi cho tôi chứ đừng có làm phiền người khác, biết chưa? Tôi ở ngay phòng bên cạnh, còn người khác thì đều ở tầng dưới nên đừng có mà bắt tội người khác phải lên đây giúp cậu, nhớ đấy!”
Nói xong, Lâm Hữu Kỳ sợ Lâm Hiểu Ninh không nghe thấy nên liền định mở cửa để vào phòng cô.

Nhưng lúc cầm vào tay nắm cửa thì mới nhận ra cửa phòng đã khóa.

Vì vậy, Lâm Hữu Kỳ chỉ đành hậm hực đi về phòng mình..