Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi

Chương 41: 41




Sáng hôm sau.
Lâm Hiểu Ninh vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ đứng ngay ở trước cửa phòng mình.

Cô đang định hỏi xem tại sao Lâm Hữu Kỳ lại đứng ở đây thì anh đã cằn nhằn: “Nhanh xuống ăn sáng rồi còn đi học! Tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy!”
Nói xong, Lâm Hữu Kỳ liền quay người bước đi.

Còn Lâm Hiểu Ninh vẫn đứng ngơ ngác một chỗ, trong lòng thầm hỏi: Lâm Hữu Kỳ chờ mình? Hôm nay cậu ta bị làm sao vậy?
Lâm Hữu Kỳ đi được vài bước thì không thấy Lâm Hiểu Ninh đi theo nên liền quay lại nhìn.
Thấy Lâm Hiểu Ninh đang đứng bất động, Lâm Hữu Kỳ liền nhíu mày, sau đó quay lại hỏi: “Làm gì mà cứ đứng đó vậy? Chẳng lẽ còn đợi tôi cõng cậu đi sao?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì bĩu môi, sau đó lững thững đi đến bên cạnh Lâm Hữu Kỳ rồi cùng anh xuống tầng ăn sáng.
Ăn sáng xong, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ lại lên xe đi học.
Lúc ở trên xe, Lâm Hữu Kỳ vẫn luôn đợi Lâm Hiểu Ninh bắt chuyện với mình.

Thế nhưng, Lâm Hiểu Ninh lại nghĩ rằng Lâm Hữu Kỳ không thích nói chuyện nên cô chỉ im lặng cho anh thoải mái.

Vì vậy, suốt cả quãng đường từ biệt thự cho tới trường, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ không hề nói với nhau câu nào.
Đến lúc tới trường.
Lâm Hữu Kỳ vì đợi mãi nhưng không thấy Lâm Hiểu Ninh bắt chuyện với mình nên tâm trạng không được tốt cho lắm.

Xe vừa dừng lại trước cổng trường, anh đã ngay lập tức xuống xe rồi đi một mình vào trong trường.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì vừa đuổi theo vừa gọi: “Lâm Hữu Kỳ! Sao cậu không chờ tôi?”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy Lâm Hiểu Ninh gọi mình thì chân càng đi nhanh hơn, cố tỏ ra cho Lâm Hiểu Ninh thấy rằng tâm trạng của anh đang không hề tốt chút nào.

Lâm Hiểu Ninh đã bắt đầu cảm nhận được rằng Lâm Hữu Kỳ không vui.

Thế nhưng, cô nghĩ bản thân đâu có làm gì sai chứ? Tự nhiên Lâm Hữu Kỳ không vui là vì sao?
Lâm Hiểu Ninh vừa nghĩ tới đây, một giọng nam liền vang lên: “Lâm Hiểu Ninh!”
Nghe thấy có người gọi mình, Lâm Hiểu Ninh quay đầu nhìn thì đã thấy Lương Hiên đang chạy tới.
Mà Lâm Hữu Kỳ cũng nghe thấy có người gọi Lâm Hiểu Ninh nên liền quay lại.

Kết quả, đập vào mắt anh là hình ảnh Lương Hiện mặt mày hớn hở đang chạy về phía Lâm Hiểu Ninh.
Ngay lập tức, tâm trạng vốn đã không tốt của Lâm Hữu Kỳ biến thành cực tệ.

Anh siết chặt hai bàn tay, sau đó hung hăng chạy về phía Lâm Hiểu Ninh rồi đứng chắn trước mặt cô.
Lương Hiên chạy tới, vốn định chào hỏi Lâm Hiểu Ninh thì đột nhiên Lâm Hữu Kỳ lại xuất hiện, chắn trước mặt.
Ánh mắt Lâm Hữu Kỳ lúc này sắc như lưỡi dao, khiến cho Lương Hiên vô thức lùi lại một bước.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh tự nhiên thấy Lâm Hữu Kỳ đứng chắn phía trước mình thì liền nhớ tới chuyện hôm qua giữa Lâm Hữu Kỳ và Lương Hiên.
Lo sợ rằng Lâm Hữu Kỳ lại nổi nóng như hôm qua, Lâm Hiểu Ninh liền vội vàng kéo tay anh lại rồi nói thầm: “Người ta đến chào hỏi tôi thôi.

Cậu đừng có nóng!”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì lại nhớ đến chiều hôm qua, Lâm Hiểu Ninh đã cằn nhằn vì việc anh nói mấy lời khó nghe với Lương Hiên.

Vì vậy, sợ Lâm Hiểu Ninh lại cằn nhằn rồi giận dỗi, Lâm Hữu Kỳ đành phải nhẫn nhịn.
Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ có vẻ đã nghe lời mình thì liền kéo anh về phía sau.


Sau đó, cô chào Lương Hiên: “Chào cậu.”
“Chào cậu!” Lương Hiên vui vẻ nói chuyện với Lâm Hiểu Ninh, “Hôm nay lại gặp được cậu.

Chúng ta có duyên thật!”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì miễn cưỡng nở nụ cười, còn Lâm Hữu Kỳ thì sắp tức đến nỗi muốn đấm cho Lương Hiên mấy cái.
Lương Hiên lại nói: “Thật ra mấy lần xuống canteen ăn trưa, tớ cũng nhìn thấy cậu.

Nhưng mà lúc đó tớ đi với bạn nên không tiện đến nói chuyện với cậu được.”
Lâm Hiểu Ninh nghĩ bụng: Vậy thì cảm ơn bạn của cậu quá! Nhờ có họ nên tôi mới được ăn trưa yên bình.
Lương Hiên nói tiếp: “Tớ thấy lần nào ăn ở canteen, cậu cũng ngồi một mình.

Chắc là cậu mới chuyển đến nên chưa làm quen được với bạn mới.

Vì vậy…” Nói đến đây, Lương Hiên ngại ngùng cười, “Nếu cậu không chê, trưa nay tớ có thể ăn trưa cùng cậu không?”
“Chê!” Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức nói, “Rất là chê.”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói vậy thì huých nhẹ vào tay anh rồi bảo: “Cậu đừng nói như vậy.” Tuy nhiên, trong lòng cô lại thầm cảm ơn Lâm Hữu Kỳ đã giúp cô từ chối lời mời của Lương Hiên.
Còn Lương Hiên thấy Lâm Hữu Kỳ thay Lâm Hiểu Ninh từ chối thì cực kỳ khó chịu, liền nói: “Tớ mời Lâm Hiểu Ninh đi ăn thì đâu liên quan gì tới cậu chứ? Cậu có quyền gì để từ chối thay cậu ấy?”
Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức đáp: “Lâm Hiểu Ninh là bạn của tôi.”
“Tôi biết.” Lương Hiên nói, “Cậu không những là bạn, mà còn là họ hàng của Lâm Hiểu Ninh.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì liền nhíu mày.


Nhưng Lâm Hữu Kỳ đang định nói rằng mình không phải họ hàng của Lâm Hiểu Ninh thì Lương Hiên lại nói tiếp: “Tớ biết cậu quan tâm đến Lâm Hiểu Ninh.

Nhưng dù có là bạn bè hay họ hàng thì cậu cũng đâu có quyền ngăn cản Lâm Hiểu Ninh đi ăn với người khác chứ?”
Lâm Hữu Kỳ nghe đến đây thì cực kỳ tức giận.

Anh ngay lập bước đến trước mặt Lương Hiên, sau đó trừng mắt lên rồi nói: “Tôi có quyền hay không không phải là do cậu quyết định.

Còn bây giờ, tôi khuyên cậu hãy im mồm lại và cút đi, trước khi tôi nổi điên lên và đánh cho cậu không thể mở mồm ra nói được nữa.”
Lương Hiên nghe được lời đe dọa của Lâm Hữu Kỳ thì có hơi hoảng sợ.

Lâm Hiểu Ninh cũng vì lời đe dọa này mà rùng mình, liền vội vàng kéo tay Lâm Hữu Kỳ rồi bảo: “Cậu đừng có nói như vậy.”
Không ngờ, Lương Hiên lúc này dù sợ hãi trước Lâm Hữu Kỳ nhưng vẫn kiên quyết nói: “Lâm Hiểu Ninh, cậu đừng sợ! Nếu cậu đồng ý đi ăn với tớ, tớ nhất định sẽ không vì bị đe dọa mà không đi với cậu.

Tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy còn chưa kịp đáp lời thì bỗng nhiên, cô lại phát hiện ra Lâm Hữu Kỳ siết chặt nắm đấm.

Cánh tay anh lúc này nổi đầy gân xanh, còn ánh mắt anh thì nhìn đăm đăm về phía Lương Hiên như muốn ngay lập tức lao đến đánh người.
Lâm Hiểu Ninh biết có nguy hiểm nên vội vàng nắm lấy bàn tay đang siết chặt nắm đấm của Lâm Hữu Kỳ rồi nói: “Xin lỗi, tớ không đi ăn với cậu được.

Tớ chỉ muốn đi ăn với Hữu Kỳ thôi.”
Vừa nói dứt câu, Lâm Hiểu Ninh liền cảm thấy bàn tay đang siết chặt nắm đấm của Lâm Hữu Kỳ dường như đã hơi buông lỏng.
Lâm Hiểu Ninh lại nói với Lương Hiên: “Vừa rồi cậu bảo Hữu Kỳ không có quyền ngăn cản tớ với đi ăn với người khác, nhưng tớ lại cho phép cậu ấy ngăn cản tớ.

Tuy nhiên, nếu tớ vẫn muốn đi ăn với cậu thì đương nhiên cậu ấy ngăn cản cũng vô ích.


Còn nếu tớ đã im lặng nghe theo cậu ấy thì chắc cậu cũng biết rồi.

Tớ không muốn đi ăn với cậu.”
Nghe đến đây, bàn tay của Lâm Hữu Kỳ đã hoàn toàn buông lỏng.

Trong khi đó, Lương Hiên đã bị đả kích không hề nhẹ.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh chỉ để ý đến Lâm Hữu Kỳ chứ đâu có thời gian để quan tâm đến Lương Hiên.
Lương Hiên cũng nhận ra ánh mắt của Lâm Hiểu Ninh không hướng về mình nên chỉ biết thở dài rồi nói: “Vậy thì tớ không làm phiền cậu nữa.”
Nói xong, Lương Hiên liền quay người bỏ đi.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì rất đắc ý, liền quay lại nhìn chằm chằm Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Lâm Hữu Kỳ im lặng nhìn Lâm Hiểu Ninh mấy giây, sau đó nói: “Trưa nay cùng tôi đi ăn trưa.”
“Hả?” Lâm Hiểu Ninh hỏi, “Cậu mời tôi đi ăn cùng cậu á?”
Lâm Hữu Kỳ liền khoác vai Lâm Hiểu Ninh rồi nói với vẻ mặt đắc ý: “Nghe thấy vừa nãy cậu nói rằng chỉ muốn đi ăn với tôi nên tôi mới cho phép đi ăn với tôi đấy! Hơn nữa tôi cảm thấy bình thường cậu chỉ đi ăn một mình nên tôi mới thương cậu, cho phép cậu được đi ăn với tôi thôi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy vậy thì liếc xéo Lâm Hữu Kỳ rồi đáp: “Thôi khỏi! Tôi không cần cậu thương hại.

Cậu cứ để tôi ăn một mình là được rồi.”
Lâm Hiểu Ninh vừa nói dứt câu, Lâm Hữu Kỳ đã nói: “Tôi đã cho phép cậu đi ăn với tôi thì không được từ chối.

Cậu bắt buộc phải đi ăn với tôi, biết chưa?”
Lâm Hiểu Ninh bất lực thở dài, sau đó chán nản đáp: “Biết rồi.

Tôi sẽ đi ăn cùng cậu”
Nghe vậy, Lâm Hữu Kỳ khẽ nhếch môi cười, trong lòng tự nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng.