Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 16: Viên đường thứ mười sáu



Edit: Giang Giang - dengoimottiengtotong

Beta: Peach

Sâm Sâm quá xung động*.

*xung động: hành động có tính chất bộc phát, thường do ảnh hưởng của những kích động mạnh.

Có lẽ ánh mắt xanh thẳm của giáo viên âm nhạc khi cười lên quá mê người, cũng có thể là do cô quả thật đã kiềm chế quá lâu, hơn nửa học kỳ cùng nghỉ hè đều không có chút tốt đẹp hay vui vẻ, vì vậy có lúc cô giáo* sẽ phát hiện cô vô ý thức dùng chân đạp theo nhịp, sau đó tay chân thỉnh thoảng cũng sẽ hoạt động, cười nhìn tới, hỏi một câu "Can you dance?", cô có chút hoảng hốt trả lời "Yes"

* Chương trước có ghi là ""thầy"" nhưng t vừa phát hiện đây là giáo viên nữ nên để là cô giáo. Sorry vì sự bất tiện này:vv

Sau khi các bạn học rời đi, giáo viên vì cô đàn một bài đang thịnh hành nhất hiện nay, không ngừng dùng ánh mắt cùng nụ cười khích lệ cô.

Dương cầm kết hợp với vũ điệu đang thịnh hành, mặc dù rất quái lạ, nhưng trên mặt cô ấy vẫn biểu lộ vẻ tán thưởng. Sâm Sâm ban đầu nơm nớp lo sợ, bó tay bó chân, nhưng sau khi nghe những nốt nhạc tung bay, dần dần cô cảm thấy thế giới tựa như chỉ còn lại 2 người là cô và cô giáo đang đánh đàn. Vì vậy, trong nháy mắt cô trở nên dũng cảm hơn hẳn, buông lỏng tứ chi, chuyên chú nhảy liền lập tức tạo ra điệu nhảy thịnh hành.

Duy nhất thuộc về vũ điệu của thiếu nữ, hoạt bát khả ái, lại không mất sự nhiệt tình của thanh xuân. Cô giáo âm nhạc theo đó như cúi người xuống theo phím đàn cuối cùng, đôi mắt màu xanh da trời lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, nhẹ nhàng khen ngợi: "Amazing!"

Nghe được âm thanh của cô ấy, Sâm Sâm giống như mới phục hồi được tinh thần, nhanh chóng thu hồi động tác. Vừa rồi cô quá quên mình, hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc, lúc này đột nhiên nghĩ tới cô đang ở trường, hơn nữa còn là trước mặt giáo viên, cô... vậy mà lại nhảy múa.

Nếu như để Sâm Mạt Lệ biết, cô có thể sẽ bị đánh chết.

Đối mặt với tầm mắt của giáo viên, Sâm Sâm một trận hoảng hốt bất an, hướng về phía giáo viên cúi người nói cảm ơn, cô cúi thấp đầu vội vã chạy ra khỏi phòng âm nhạc. Giáo viên âm nhạc có chút kinh ngạc, học sinh này lúc khiêu vũ vui vẻ như vậy có thể nhìn ra được đối phương vô cùng yêu thích được biểu diễn, không nghĩ tới tính cách lại là ngầm hướng nội, thoáng cái liền chạy.

Sâm Sâm ra khỏi phòng học, tim vẫn còn đập vô cùng nhanh, tâm trạng khẩn trương thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, rất sợ có người nhìn thấy, may mắn các bạn học sau khi tan tiết liền đi, vào lúc này trung tâm văn hóa không có người nào. Cô đi vội vàng không chú ý trong góc có bóng người đang đứng. Người nọ ngay lúc cô chạy ra liền tránh sang phòng học múa cách vách, chờ cô chạy xa liền chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.

Một đôi mắt đen sâu thẳm vững vàng khóa cô lại.

Sâm Sâm hồn nhiên không hề cảm giác được có người đang nhìn cứ theo lẽ thường đi tới nhà ăn ăn cơm cho tiết tự học buổi tối, buổi tối trở về ký túc xá, đẩy cửa ra thì nhìn thấy Tô Ỷ Hạ đang nhảy. Cô ấy cuối tuần bay tới Thượng Hải xem buổi biểu diễn của idol, đến hôm nay vẫn đắm chìm trong không khí đó không cách nào kiềm chế được, điện thoại di động bật nhạc, cơ thể tùy ý đong đưa, lặp đi lặp lại lời cổ vũ bản thân: ""Mình nhất định phải học được vũ điệu của anh ấy."

Cao Vũ Hân cảm thấy có chút phiền khi cô ấy cứ ở trong ký túc xá nhảy nhót, nhưng lại không dám nói thẳng ra, khó chịu ngồi một bên vùi đầu xem tiểu thuyết. Ôn Á ở trong phòng tắm, cô ấy mỗi ngày sau khi trở về việc đầu tiên làm đều là tắm, Sâm Sâm cầm quần áo xếp hàng, thời điểm nhàm chán liền xem Tô Ỷ Hạ khiêu vũ.

Tô Ỷ Hạ tay chân cứng ngắc, động tác vụng về, lúc huơ tay múa chân nhìn như một con gấu đồ chơi lớn. Phát hiện được Sâm Sâm đang nhìn mình, Tô Ỷ Hạ chạy tới, tràn đầy mong đợi hỏi: "Như thế nào? Cậu thấy tớ có thể học được không?"

Sâm Sâm gật đầu: "Cứ kiên trì như vậy là có thể học được a."

Nghe cô nói như vậy, Tô Ỷ Hạ rất vui vẻ, chỉ có điều trong lòng vẫn thực lo lắng: "Động tác của tớ vẫn rất kỳ quái."

Sâm Sâm suy nghĩ một chút, nói: "Cậu bình thường có thể thường xuyên luyện ép chân cùng kéo thân, tăng độ dẻo dai của thân thể, lúc khiêu vũ sẽ tự nhiên hơn một chút."

"Cậu nói có lý! Nhưng cũng thực khó a." Tô Ỷ Hạ vừa nói, đột nhiên liền nảy sinh hứng thú, kéo tay cô bảo, "Nếu không cậu cùng tớ đi tới lớp nghệ thuật học khiêu vũ đi! Tớ biết mấy xã đoàn khiêu vũ, chúng ta có thể cùng đi học!"

"Tớ không đi." Sâm Sâm lặng lẽ đem cánh tay rút ra, đôi mắt rũ xuống, thấp giọng nói, "Mẹ tớ muốn tớ học tập cho giỏi, không thể phân tâm làm những thứ linh tinh này."

"Cái gì gọi là linh tinh?" Tô Ỷ Hạ mất hứng, hừ một tiếng, giải thích cho cô, "Cậu học hành chăm chỉ thì có ích lợi gì, sau này không phải sẽ xuất ngoại du học sao, người ta cũng không có mong cậu phát triển toàn diện đa tài đa nghệ đâu!"

Cao Vũ Hân đem tiểu thuyết lật sang trang khác, chậm rãi nói: "Tô Ỷ Hạ, cậu học cái này làm cái gì nha?"

"Chúng ta không phải sẽ có dạ tiệc giáng sinh sao?" Tô Ỷ Hạ đắc ý bắt đầu ảo tưởng, "Tớ phải thừa dịp mấy tháng này học cho được rồi tới biểu diễn trong dạ tiệc."

Tiệc giáng sinh chỉ còn có mấy tháng, thời gian vừa đủ, hoàn toàn kịp.

"Nếu như tớ có thể lên đài biểu diễn, tớ sẽ đi tìm Lục Thần Dục bày tỏ ngày lập tức." Tô Ỷ Hạ nắm chặt hai quả đấm, gò má dần hiện ra vệt đỏ.

Ôn Á tắm xong đi ra, vừa vặn nghe được câu này, trong phòng trọ nhất thời trở nên rất an tĩnh, mọi người đều không lập tức tiếp lời. Sâm Sâm ôm quần áo đi vào phòng tắm, nghe được Cao Vũ Hân ở bên ngoài chậm rãi nói: "Được a, chúc cậu thành công."

-

Hàn Lâm Kiệt bởi vì chuyện đánh nhau mà phải về nhà kiểm điểm, Triệu Chiếu thiếu người cãi vả, biểu hiện rằng mình rất nhàm chán, cùng nữ sinh bàn trên xem phim Mỹ cả một ngày. Lục Thần Dục buổi sáng không tới lớp, nghe nói Giang Dương ban ba* kia bắt đền tiền thuốc thang do cậu ta đề ra, Lâm Thiên Uý đang một mực cùng mọi người bàn tán chuyện này.

*Peach: Lúc đầu tớ edit là lớp Một, lớp Ba, bây giờ đổi lại ban Một, ban Ba nhé. Khi nào có thời gian tớ sẽ beta lại.

"... Ngày hôm qua Lục Thần Dục đi văn phòng xét xử (:vv), Giang Dương ồn ào muốn cậu bồi thường, Lục Thần Dục nói được, hỏi mấy người bọn họ phải cần bao nhiêu tiền mới chữa khỏi. Giang Dương đòi hỏi một số tiền rất lớn, Lục Thần Dục ngay cả mắt cũng không chớp đều đáp ứng, nói với cậu ta nếu bị thương nghiêm trọng như vậy thì không bằng về nhà nghỉ ngơi đi."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó chủ nhiệm thật sự đề nghị Giang Dương về nhà, cậu ta tìm tới mấy người kia cũng rất bực bội, bởi vì có người không muốn bị ba mẹ biết chuyện đánh nhau, nói không muốn cùng Hàn Lâm Kiệt so đo, cuối cùng chuyện này do mấy người đánh nhau bọn họ cùng nhau gánh vác trách nhiệm, cùng về nhà kiểm điểm."

"Những chuyện này là ai nói cho cậu?"

"Bạn thân của tớ là một trong những người đi đánh nhau, bị chúng tớ tra hỏi một trận, cậu không biết đâu, cậu ta bị Hàn Lâm Kiệt đánh đến xanh tím cả mắt."

Hai nữ sinh vừa nói vừa đi về phòng học, Triệu Chiếu lại gần chen vào nói: "Lão Hàn một chọi bốn*, lợi hại a."

*Tác giả ghi là "một chục bốn" tớ k biết phải dịch thế nào nên đành dựa vào ngữ cảnh mà đoán mò:vv

Quyền Tuấn Hi bịt lỗ tai từ phía bên người bọn họ đi qua, nhíu mày nói: "Vào học vào học! Đừng có ở chỗ này buôn chuyện!"

Đến giờ nghỉ trưa Lục Thần Dục mới tới, thấy nữ sinh ngồi cùng bàn đang gục xuống bàn ngủ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi vừa dày vừa dài, nhìn không khác gì chiếc quạt nhỏ, vẻ mặt lúc ngủ hết sức điềm tĩnh. Cậu vốn là theo thói quen muốn đá ghế một chút, chân dài mới vừa nâng lên lại hạ xuống, nhẹ nhàng kéo ghế ra, sau khi ngồi xuống miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩn người.

Chợt nghe người bên cạnh hàm hồ không rõ lẩm bẩm: "Tôi không muốn..."

Mang theo giọng mũi, có chút mềm mại.

Cậu nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào phía trên của nửa khuôn mặt kia, da rất trắng, lỗ mũi đường vòng cung ưu mỹ, xinh xắn lại thật cao, cực kỳ đáng yêu. Trong trường học có rất nhiều nữ sinh trang điểm, tuy chỉ là nhàn nhạt nhưng mi mắt, môi tóm lại đều có chút lập thể, Sâm Sâm thường ngày để mặt mộc, so với các cô ấy thì có chút nhạt nhoà. Cho dù thế nhưng khi nhìn vào gương mặt của cô cũng khiến người ta khó có thể quên.

Sâm Sâm nói mớ xong, đầu giật giật, đôi môi đỏ thắm vô ý thức hơi mím lại một chút, Lục Thần Dục tiến tới, lúc này, cô đột nhiên mở mắt ra.

Trước mặt là một khuôn mặt phóng đại, Sâm Sâm sợ hết hồn, chợt ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Lục Thần Dục. Cậu... làm sao lại dựa gần như vậy.

Tư thế Lục Thần Dục không thay đổi, vẫn như cũ dùng loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quan sát cô.

Sâm Sâm thần trí mơ hồ dần dần thanh tỉnh, theo bản năng lấy mu bàn tay lau mép một cái, lo lắng rằng mình chảy nước miếng. Mới vừa làm động tác này, cô liền nghe thấy tiếng cậu không nhịn được bật cười giễu cợt. Mặt Sâm Sâm đỏ lên, có chút cứng đờ để tay xuống.

"Không muốn cái gì?" Lục Thần Dục đầy hứng thú hỏi.

Sâm Sâm ngẩn ra, cúi đầu, lỗ tai hơi đỏ lên co quắp nói: "Tớ... tớ nói mớ."

"Ừ hừ." Lục Thần Dục dùng giọng nói tùy ý hỏi, "Nằm mơ thấy cái gì?"

"... Quên mất rồi." Sâm Sâm cúi đầu sửa sang lại mặt bàn, mở điện thoại di động lên, đem các phần mềm vận hành ẩn (software) tắt toàn bộ, sau đó nhét vào trong cặp, lấy sách giáo khoa phải dùng cho buổi chiều ra.

Lục Thần Dục nghiêng người, khoảng cách tới bên kia của cô rất gần, tinh mắt lướt nhanh qua hình ảnh trên điện thoại di động của cô.

Dừng lại ở video nhảy múa.

Trong hình người kia trên mặt có một tấm mặt nạ, nửa gương mặt bị che đi, ánh mắt hồ ly hẹp dài mị hoặc rất khiến cho người khác chú ý. Lục Thần Dục hạ tầm mắt.

Cậu lấy điện thoại di động ra, đánh mấy từ tìm kiếm mấu chốt xuống, tìm được mấy video chất lượng không cao, mới nhất cũng đều là tải lên từ nửa năm trước. Người up video lên cũng chỉ có vài người ái mộ, có thể là cùng chất lượng video có liên quan, bây giờ video nhảy múa được hoan nghênh đều là dùng dụng cụ chuyên nghiệp để quay lại, người múa đều trang điểm khả ái quần áo hoa lệ, bối cảnh không phải căn phòng tràn đầy hơi thở thiếu nữ thì chính là phong cảnh ưu mỹ, mà người sau lưng này chỉ có độc một cái tường trắng, mặc trên người áo thun đơn giản, kĩ năng quay chụp cũng không tốt, giống như là dùng điện thoại để quay chụp.

Lục Thần Dục nhìn người trong video một hồi, lại liếc nữ sinh bên tay phải một cái, đối phương đang ngồi ngay thẳng, đã bắt đầu mở sách giáo khoa chuẩn bị bài.

Một bên là người tùy ý khoe khoang, sức sống bắn ra bốn phía, một bên là người yên tĩnh biết điều lại khôn khéo.

Ha, bí mật nhỏ.

"Cái đó, Lục Thần Dục..." Sâm Sâm tựa như nhớ ra cái gì đó, quay đầu, mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Thầy giáo số học buổi sáng có giao bài tập, cậu có muốn làm một chút hay không?"

"Không muốn." Lục Thần Dục cũng không ngẩng đầu lên.

"Ồ." Sâm Sâm cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, mái tóc đen thật dài rũ xuống, che kín gò má cô, "Cái đó..."

Cô cân nhắc lời nói, thanh âm rất thấp.

"Làm một lần cũng được." Lục Thần Dục gần như cùng lúc mở miệng, cậu đem điện thoại di đông cất lại vào trong túi, nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt hiện lên một mặt ý cười nghiền ngẫm, lười biếng nói: "Cậu giúp tôi a."

Sâm Sâm khẽ run: "Tớ giúp cậu làm "

Lục Thần Dục gật đầu, khẽ hất hàm: "Cậu mới vừa rồi muốn nói cái gì?"

Sâm Sâm yên lặng chốc lát, hạ thấp giọng nói: "Tớ nghe người ta nói, cậu bồi thường cho Giang Dương tiền thuốc thang..."

"Ừm."

Sâm Sâm cúi đầu, có chút quẫn bách: "Là bởi vì tớ..."

"Áy náy như thế a?" Lục Thần Dục híp mắt một cái.

Sâm Sâm không lên tiếng, lòng mang áy náy, có chút không ngẩng đầu lên được, gò má cũng bắt đầu nóng lên. Cô là rất áy náy, nhưng cô không có dũng khí nói với cậu việc cùng nhau trả tiền, cô không có năng lực này, việc này khiến cho cô phải kìm nén... Có chút khó chịu.

Lục Thần Dục cong môi cười một tiếng, đưa tay vào ngăn bàn tìm kiếm, đem một quyển bài tập để trước mặt cô, đầu tiên là ngữ văn, sau đó là số học, tiếng Anh... Các quyển bài tập đều mới tinh, đặt ở trên bàn Sâm Sâm, thành một chồng sách chỉnh tề.

"Có thể cảm ơn tôi a." Bên môi cậu treo ý cười nhạt, ngón tay thon dài gõ bàn học, "Ừ, đem bài tập của tôi làm đi."