Lâm Thiên Úy kéo mấy cô em tiểu thư đến một cái bàn, người gặp chuyện vui thì cả tinh thần đều thoải mái, bây giờ Lâm Thiên Úy không còn là một tài khoản nhỏ cấp 13 trên Tieba nữa, cô đã thành công tăng tiến lên chức chủ nhỏ, hoá thành Nữu Hỗ Lộc*, nắm giữ quyền to, mấy ngày nay cô toàn mời mấy nhóm người này đi ăn, là một người có thể có giao tiếp tốt.
*Nữu Hỗ Lộc – Nữu Hỗ Lộc thị (chữ Hán: 鈕祜祿氏) hay Nữu Hỗ Lỗ thị (钮祜鲁氏) hoặc Nữu Cổ Lộc thị (钮钴禄氏) là một họ của người Nữ Chân** rất phổ biến của triều nhà Thanh. Độ phổ biến và nổi tiếng của họ này được liệt vào một trong “Mãn tộc Bát đại tính”***
Đây là gia tộc Nữu Hỗ Lộc thị được xem là vinh hiển nhất, mệnh danh “Danh môn trung danh môn”, đồng thời là gia tộc xuất sinh nhiều Hoàng hậu, phi tần của nhà Thanh nhất, với cả thảy 5 vị Hoàng hậu, bao gồm cả trường hợp được con trai sau khi lên ngôi Hoàng đế truy phong cho mẹ mình. Quyền thần nổi tiếng thời Càn Long, Hòa Thân, cũng là người thuộc gia tộc này, dù thực tế lại là một chi xa so với Nữu Hoằng Nghị công gia.
**;***: muốn biết thêm xin tra google.
“Các cậu muốn uống gì thì cứ gọi, không cần khách khí với tớ.” Lâm Thiên Úy cười híp mắt.
“Hồng trà thêm kem, không đường.”
“Một ly trà dâu, nhiệt độ bình thường.”
“Tớ muốn tớ muốn tớ muốn! Một ly trà sữa pudding đậu đỏ, có đá, thêm một trái dừa.”
Lâm Thiên Úy chủ động mời khách, mọi người cũng không ai khách khí với cô, tích cực gọi đồ ăn. Cao Vũ Hân mấy ngày trước tâm trạng không tốt, không nghĩ tới cũng tuỳ tiện bỏ phiếu cho cô, trên mặt hiếm khi có nụ cuời.
“Tại sao Tieba trường đột nhiên muốn tuyển nhiệm kỳ mới nhỉ?” Cô bé chuyên chủ trương trong các trận chiến theo đuổi thần tượng trên Weibo, nên không hay chú ý mấy việc như thế này trên Tieba trường học.
“Nghe nói là lãnh đạo trường lúc xem Tieba thấy một video quay ở quán bar có nhiều thứ không tốt, mới bắt Hội học sinh vào Tieba giám sát mọi người.
“Thiên Úy là chủ sở hữu của một quán bar nhỏ sao, cậu có biết về quản lý chuyên môn với sự thật câu chuyện không? Mau nói cho chúng tớ đi!”
“Được rồi, tớ kể cho các cậu.” Lâm Thiên Úy vốn phải đi gọi đồ ăn, lại bị các cô kéo lại, ngồi xuống hưng phấn nói, “Tớ ở trong ban quản lý nên vừa dò hỏi được, chuyện này lúc đầu là do Hội học sinh nói ra.”
Sâm Sâm cũng ở trong nhóm được mời, vào tiệm trà sữa, an tĩnh ngồi một bên nghe các cô nói chuyện. Lâm Thiên Úy cùng mọi người đang nói chuyện vui vẻ, cô đi tới, vỗ vỗ bả vai đối phương, nói, “Cậu nói chuyện với mọi người đi, tớ đi xếp hàng.”
Tiệm trà sữa này của võng hồng được những người trẻ hoan nghênh vô cùng, năm nay vừa mở chi nhánh ở Minh Đức, làm ăn rất tốt, mỗi ngày đều có bạn học đến mua trà sữa cả một hàng dài mãi không dứt, chỉ cần có thời gian nghỉ ngơi, nơi này cơ bản đều có người xếp hàng.
“Phiền cậu rồi. Để tớ ghi lại cho cậu, là những đồ mà mọi người đã gọi.” Lâm Thiên Úy lấy điện thoại ra.
“Không cần, tớ nhớ rồi.” Sâm Sâm nói.
Cô nói xong liền đi xếp hàng, mặt Lâm Thiên Úy lộ rõ vẻ kinh ngạc, không nhịn được nghĩ: “Đầu của học phách thật không giống người thường.” Sự chú ý của cô rất nhanh liền trở về chủ đề trước đó, tiếp tục nói với mọi người: “Nhà Kiều Thi Nghiên không phải làm về mạng lưới liên lạc sao? Nghe nói cậu ấy là người nói với trường học rằng không khí trên Tieba không tốt, các bạn học lợi dụng đặc quyền ẩn danh đi công kích bạn học khác, vì vậy liền có lãnh đạo vào Tieba kiểm tra, cũng xoá mấy chục bài đăng trên đấy.”
Giờ nghỉ trưa, tiệm trà sữa càng đông người. Sâm Sâm là người xếp hàng thứ mười mấy, những bạn học trước mặt còn đặc biệt khó tính, nói với nhân viên một đống yêu cầu, với cái tốc độ này, đoán chừng cũng phải năm sáu phút nữa mới đến lượt cô.
Cô lấy điện thoại ra, sửa lại chính tả đơn đồ uống các cô gọi. Có người đến gần, đứng một bên nhìn cô, vẻ mặt phức tạp: “Bạn học Sâm Sâm, thật là trùng hợp.”
Nghe được giọng nói xa lạ này, Sâm Sâm nhìn sang, khẽ ngẩn ra, hồi lâu mới có phản ứng: “Bạn học Giang Dương.”
“Ồ, cậu còn nhớ tôi?” Khuôn mặt Giang Dương bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, lần trước bởi vì cậu ta đánh nhau bị trường học bắt ở nhà. Lúc đấy ngày nào cậu ta cũng bị ba mẹ mắng cho một trận, cơn tức trong bụng không có chỗ phát tiết. Lần trước ở nhà ăn, cậu ta chỉ nói với Sâm Sâm có mấy câu, liền bị Lục Thần Dục làm nhục ngay trước mặt mọi người, ghê tởm hơn chính là, người ra tay trước là Lục Thần Dục lại không làm sao, cậu ta là người bị hại lại phải chịu phạt, có thể thấy thế giới này chả có bao nhiêu công bằng.
Bây giờ cậu ta chỉ cần nghĩ tới ngày đó bị Lục Thần Dục đánh đến mức choáng váng, còn bị thức ăn dính đầy lên mặt, trong lòng liền hận đến mức không nhịn được. Nếu không phải do Hàn Lâm Kiệt xen vào, cậu ta nhất định sẽ hung hăng trả thù Lục Thần Dục.
Không nghĩ tới hôm nay ở ngoài trường lại đụng phải Sâm Sâm, nghiêm túc mà nói, cô nữ sinh này chính là lý do làm cậu ta mất hết mặt mũi. Bây giờ khi nhìn gương mặt dối trá xinh đẹp này, cậu ta đã không còn cái tình cảm như ban đầu nữa, mà là tràn đầy chán ghét.
“Quan hệ giữa cậu và Lục Thần Dục là gì vậy?” Giang Dương không khách khí hỏi, “Cậu ta như vậy lại che chở cho cậu, cậu là bạn gái cậu ta sao?”
Sâm Sâm nhớ mặt cậu ta là bởi vì lần trước ở trong nhà ăn, người này bị Lục Thần Dục đánh đến mức hôn mê, cảnh lúc đó quả thực khiến người ta khó có thể quên. Cô biết trong lòng đối phương khẳng định tức giận, bây giờ trực tiếp tìm tới, đoán chừng là không có chuyện gì tốt.
“Tôi với cậu ấy là quan hệ ngồi cùng bàn.” Cô trả lời.
“Ngồi cùng bàn sao? Sao lúc trước tôi chưa từng thấy cậu ấy che chở cho nữ sinh nhỉ?” Giang Dương cười nhạt, “Cậu ta chưa ngủ với cậu sao?”
Vừa dứt lời, mấy người đang đứng xếp hàng trước sau đều rối rít nhìn tới, trên dưới quan sát Sâm Sâm.
Sâm Sâm cũng không thẹn quá hoá giận, bình tĩnh nhìn Giang Dương, nói: “Bạn học Giang Dương, mong cậu nói chuyện văn minh một chút.”
Gian Dương tức giận: “Cậu ta ngay trước mặt mọi người làm nhục lão tử, tại sao lão tử phải văn minh?”
Sâm Sâm: “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Cậu đi cùng tôi.” Giang Dương nói, cậu ta có rất nhiều lời muốn hỏi cô đây.
Sâm Sâm nhìn đoàn người, trước mặt cô chỉ còn lại bảy tám người nữa, cô thương lượng với Giang Dương, hỏi: “Vậy cậu có thể chờ tôi mua trà sữa xong được không?”
Giang Dương thật sự khâm phục, nha đầu này không biết đang cố bình tĩnh hay là thực sự ngây thơ. Cậu ta đẩy người phía sau ra, trực tiếp đứng vào hàng, ở bên tai Sâm Sâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi nhìn cậu mua.”
Thời gian nghỉ trưa, Hàn Lâm Kiệt muốn đi chơi điện tử, cậu đã ở nhà cả một tuần lễ, bị chú ngược đến không còn hình người, bây giờ thoát ra khỏi bàn tay quỷ dữ, chỉ muốn đi chơi cho thật đã. Lục Thần Dục không có tinh thần, lười phản ứng cậu, chỉ có Triệu Chiếu giữ lại ít mặt mũi.
Lục Thần Dục thong thả đi mua nước, Triệu Chiếu cùng Hàn Lâm Kiệt đi ở phía sau, đến ngã tư phía trước thì mỗi người một ngả. Đang đi, Hàn Lâm Kiệt đột nhiên nói: “Lục ca không ngủ trưa, chạy ra ngoài trường làm gì?” Cậu rất không hiểu, ‘Trong trường cũng không phải không có chỗ bán nước.”
Triệu Chiếu: “Bởi vì em gái Sâm Sâm đang ở ngoài trường a. Không phải Lâm Thiên Úy mời mấy nữ sinh trong lớp đi trà sữa sao, tớ nghe được bọn họ nói chuyện.”
“Vậy thì liên quan gì đến cậu ấy?” Hàn Lâm Kiệt thắc mắc.
“Ai, cậu không hiểu?” Triệu Chiếu nhìn bóng lưng Lục Thần Dục trước mặt, cười hề hề nói, “Tớ nói cho cậu biết, tuần trước lão Vương nói muốn đổi chỗ, muốn đổi tớ ngồi với Lục ca, cậu ấy đặc biệt tức giận.”
“Tớ biết, là do cậu học không giỏi.” Hàn Lâm Kiệt nói.
Triệu Chiếu thiếu chút nữa hộc máu: “Mẹ nó, vậy mà cậu cũng tin cậu ấy?”
Hàn Lâm Kiệt: “Chẳng lẽ không phải à?”
“Vốn dĩ tớ cũng cho là như vậy, nhưng tuần này theo như tớ quan sát, Lục ca cậu ấy căn bản không học.” Triệu Chiếu dừng một chút, thâm trầm nói, “Sau khi tớ phân tích rốt cuộc là có chuyện gì, thì tớ mới biết, lúc Lục ca tức giận, không phải bởi vì lão Vương để tớ ngồi cạnh cậu ấy, mà là bởi vì em gái Sâm Sâm bị đổi chỗ.”
“Có ý gì?” Hàn Lâm Kiệt không hiểu tại sao lại liên quan đến Sâm Sâm.
“Cũng bởi vì em gái Sâm Sâm bị đổi chỗ, cho nên cậu ấy đặc biệt mất hứng a.” Triệu Chiếu kiên nhẫn giải thích cho cậu, “Lúc tâm tình Lục ca không tốt đặc biệt dễ nổi giận, bất kể là một chuyện nhỏ đi chăng nữa, cậu ấy cũng không khống chế được tâm trạng, nhưng đối với chuyện đổi chỗ này, rõ ràng cậu ấy rất tức giận, nhưng vẫn nhịn, còn cùng tớ chơi bóng rổ nữa. Sau đó tớ mới đoán, nguyên nhân chủ yếu là do em gái Sâm Sâm, tớ đoán Lục ca tức giận là bởi vì chuyện đổi chỗ này cậu ấy một chút ý kiến cũng không có, trong lòng Lục ca khó chịu, nhưng lại không nổi giận với em gái Sâm Sâm, một mực chịu đựng.”
“Cậu không tin thì cậu nhìn đi, tuần này bọn họ lại ngồi cùng bàn, tâm tình Lục ca lại tốt hơn một chút.” Triệu Chiếu liếc mắt nhìn cái biểu tình ngờ nghệch của cậu, trong đầu nghĩ nghĩ, phất tay một cái, “Ai, với chỉ số EQ của cậu, tớ có dùng 800 chữ cậu cũng không hiểu.”
“Với chỉ số EQ của tớ?” Hàn Lâm Kiệt châm chọc, “Cũng giống như cậu thôi, cũng ngu ngốc như vậy. Cậu cho rằng Lục ca là ai, sẽ dễ dàng bị nữ sinh làm ảnh hưởng sao?”
Triệu Chiếu cảm khái: “Thiên Vương mười sáu tuổi cũng phải nói chuyện yêu đương a.”
Hàn Lâm Kiệt: “…” Quả nhiên là ngu đần.
Trong lúc hai người nói chuyện, phát hiện Lục Thần Dục đang đứng trước cửa tiệm trà sữa, sắc mặt không đúng lắm, sau đó tiến vào, Hàn Lâm Kiệt lập tức kéo Triệu Chiếu cùng đi. Vào tiệm, Hàn Lâm Kiệt bất ngờ phát hiện trong đoàn người xếp hàng có Giang Dương.
Triệu Chiếu: ” Quả nhiên em gái Sâm Sâm và đám Lâm Thiên Úy ở tiệm trà sữa này a.”
Hàn Lâm Kiệt liếc mắt một vòng xung quanh, bất tri bất giác phát hiện Giang Dương đang đứng trước mặt một nữ sinh, đang đứng ở quầy gọi đồ ăn.
“Lục, Thần, Dục.” Giang Dương nghiến răng.
Sâm Sâm xếp hàng cũng đã mấy phút, bây giờ đang xác nhận hoá đơn với nhân viên. Nghe được động tĩnh, cô quay đầu.
Lục Thần Dục ở cửa liền phát hiện Sâm Sâm đang đi với nam sinh thô bỉ lần trước, người bình thường khi xếp hàng đều tự giác cách người đằng trước một khoảng, đây là lịch sự, vậy mà người này, thiếu chút nữa đã áp sát vào người trước mặt.
Máu nóng trong người Giang Dương cố nén xuống như sắp phun trào, người này lại không nhớ mặt cậu ta, cũng quá tự đại đi. Thấy Lục Thần Dục, Giang Dương liền bỏ qua Sâm Sâm, kéo vạt áo Lục Thần Dục, đẩy cậu về phía quầy. Lục Thần Dục không phòng bị, lui về phía sau một bước, ổn định lại cơ thể.
Mấy nữ sinh đang đứng xếp hàng bị kinh sợ, không nhịn được hét ầm lên. Giang Dương lại dùng sức đẩy tới, nhưng không làm cậu di chuyển.
Lục Thần Dục mặt không thay đổi nhìn cậu ta.
“Mẹ nó.” Giang Dương thấy được sự lạnh lùng trong mắt cậu chợt khiếp sợ, theo bản năng nhớ đến sự sợ hãi trong nhà ăn lần trước.
Nhưng cậu ta cũng không có thời gian để suy nghĩ, rất nhanh liền bị một lực mạnh đẩy ra, nhân viên tiệm trà sữa phía sau quầy hét to: “Các bạn học, mời ra ngoài đánh nhau!”
Giang Dương nhìn thấy vết bầm trên mặt Hàn Lâm Kiệt vẫn chưa tan, nam sinh cao một mét chín, không che giấu huyết khí trong mắt, Giang Dương trước kia hung hãn, bây giờ chân đã trở nên mềm nhũn. Cậu ta cùng Hàn Lâm Kiệt đánh nhau, biết thể lực của người này rất không bình thường, ban đầu bọn họ bốn người cũng không đánh Hàn Lâm Kiệt nằm xuống được, ngược lại lại làm chính bản thân bị thương.
Hàn Lâm Kiệt không quên chuyện lần trước bị bọn họ mai phục, đối với Giang Dương có chút chán ghét, nửa câu cũng không nói, trực tiếp lôi cậu ta ra khỏi tiệm.
Lục Thần Dục động chân, liền nghe được giọng nữ sinh nhỏ nhẹ: “Lục Thần Dục.”
Cậu quay đầu, trong mắt chứa đầy sự tức giận. Sâm Sâm đứng trước quầy, canh mấy ly trà sữa. Cô nhìn cậu, cắn môi, có chút lo lắng: “Cậu đừng đánh nhau có được không?” Dừng một chút, cô nghiêng đầu nhìn về hướng khác, “Hôm nay có nhiều nữ sinh lớp mình ở đây, các cậu đánh nhau, các cậu ấy sẽ sợ.”
Rõ ràng trong mắt cô cũng giấu sự dè dặt.
Lục Thần Dục không lên tiếng, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, một giây, hai giây, ba giây, cuối cùng, cậu mới chậm rãi thở dài, cảm giác làm người ta rùng mình dần dần tan biến, nhìn cô một cái thật sâu, rồi mới xoay người ra ngoài.
Sâm Sâm cúi đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nam sinh bọn họ rời đi, trật tự trong tiệm cũng dần bình thường lại. Lâm Thiên Úy cùng mấy nữ sinh chạy tới, vỗ ngực nói: “Lúc nãy mấy người Hàn Lâm Kiệt đến đây làm tớ sợ chết rồi!
Sâm Sâm đưa trà sữa cho từng người, mày hơi nhíu lại, cô cũng biết, đánh nhau cũng không có gì tốt.
Cao Vũ Hân cầm ly trà sữa, nhìn xung quanh một vòng, không nhịn được nói: “Bên ngoài quá loạn, hay là chúng ta về thôi.”
“Tớ cũng muốn về trường.”
“Đi thôi.”
Sâm Sâm cầm một ly trà sữa đường nâu, đi sau cùng, vừa mới tới cửa, lại gặp người bên ngoài đang định đi vào, trực tiếp dừng trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, đôi mắt mở to.
Lục Thần Dục vừa đi đã trở lại, hai tay để trong túi quần, cúi đầu nhìn cô.
“Thả người rồi, không đánh nhau.” Cậu nói.
Hả?
Sâm Sâm không nghĩ tới cậu sẽ quay lại để trực tiếp nói lời này, chớp mắt một cái.
“Cậu không tức giận sao?”
“Ừ.” Lục Thần Dục liếc mắt nhìn cái ly trong tay cô, tầm mắt từ từ chuyển tới trên mặt cô, hơi cong môi, “Vậy cậu mời tôi uống trà sữa đi.”