Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 27: Viên đường thứ hai mươi bảy



Triệu Chiếu thuê một phòng tiệc, không gian lớn vô cùng, nghe nói có thể chứa mấy trăm người, còn có thể mở một buổi nhạc hội. Địa điểm ở bên bờ sông, có chút lệch, là một khu vực vẫn chưa khai thác hoàn toàn, so với thành phố thì rất vắng vẻ, hoàn cảnh xanh hóa cùng chất lượng không khí ngược lại cũng không tệ.

Từ chỗ đậu xe đi ra, Sâm Sâm mơ hồ nghe được tiếng âm nhạc xao động. Triệu Chiếu tự mình đứng ở cửa tiếp đón, nhìn thấy bọn họ liền giống như thỏ được bỏ cương cứ vậy mà chạy như bay đến, hô to: “Lục ca, Lục ca, cậu tới rồi!” Nói xong lại cười híp mắt nhìn về cô gái bên cạnh cậu, “Em gái Sâm Sâm, xin chào.”

Hôm nay thọ tinh ăn mặc hết sức rối loạn, keo xịt tóc xịt phải đến nửa chai, áo sơ mi hoa hòe phối quần đùi, phía trên áo sơ mi còn rất có tâm mà giữ lại mấy cái nút áo không cài, lồng ngực như ẩn như hiện, tựa như một con khổng tước tung cánh.

“Bạn học Triệu Chiếu sinh nhật vui vẻ.” Sâm Sâm đưa quà cho cậu.

“Cậu tới là tốt rồi còn mang quà đến làm gì.” Triệu Chiếu khách khí nhận lấy, không nghĩ tới còn rất nặng, thiếu chút nữa không cầm nổi.

Sâm Sâm nhấp môi cười.

Lục Thần Dục đi phía sau Sâm Sâm, vì là sau buổi trưa nên mặt trời vẫn còn mãnh liệt, ánh mắt cậu hơi híp, nhìn không có tinh thần gì. Triệu Chiếu hai tay giữ quà của Sâm Sâm, tiến tới bên người cậu gọi: “Lục ca.”

Lục Thần Dục nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, không phản ứng.

Triệu Chiếu rất lo lắng cậu vì chuyện tối qua mà tức giận, thấy cậu không hứng thú lắm, vô cùng cơ trí đi gọi Sâm Sâm: “Em gái Sâm Sâm mau vào chơi đi.”

Sâm Sâm đi theo cậu, Lục Thần Dục đi theo Sâm Sâm, ba người vào phòng tiệc. Khu vực bên trong ánh đèn u tối, bốn phía đều là xi măng cốt thép, tràn đầy hơi thở công nghiệp. Trên mặt đất có hai cái loa lớn, đang phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc. Sâm Sâm mới vừa vào tới liền thấy có rất nhiều người, hơn nữa mọi người giống như là đã giới thiệu xong, một đống nam sinh và nữ sinh, ở giữa là một cái bàn dài, phía trên để các loại thức ăn và thức uống.

Trong sân còn có bàn bi da cùng máy trò chơi điện tử, nữ sinh thì chiếm cứ các loại ghế sa lon nhỏ. Có khoảng năm sáu loại trò chơi trên bàn, bên kia tụ lại vài nam sinh, bên này nữ sinh cũng hợp lại một bàn, những người khác không phải đang chơi game thì cũng là đang ăn uống gì đó, hoặc là đang nói chuyện trời đất

Đặc biệt náo nhiệt.

Lục Thần Dục bị tiếng ồn ào làm cho nhức đầu, theo bản năng liếc nhìn nữ sinh bên cạnh, không nghĩ tới đối phương so với cậu ổn định hơn rất nhiều. Triệu Chiếu bảo bọn họ cứ tùy tiện ăn chơi, Sâm Sâm liền từ trên bàn cầm ly đồ uống, tự giác đi tìm các nữ sinh.

Môi Lục Thần Dục hơi chuyển động, cuối cùng vẫn không nói gì, tìm một góc ngồi xuống.

Bên kia các nữ sinh đang trò chuyện trời đất rõ ràng có một người là trung tâm, Sâm Sâm vô tình cùng nữ sinh kia đối mắt, bất giác hơi kinh ngạc. Kiều Thi Nghiên ban bảy, được công nhận là hoa khôi trường Minh Đức, quả thật đẹp vô cùng, làn da tinh tế như sứ, phối với một bộ lễ phục nhỏ màu trắng, nhìn y như búp bê.

An Tình đứng ở bên cạnh cô ấy, trừ người này còn có Lâm Thiên Úy cùng Ôn Á, giữa đám người Kiều Thi Nghiên cười cười nói nói, nhìn giống như một vị công chúa cao quý  mang theo thị nữ, thoải mái tiếp nhận ca ngợi từ mọi người.

Sâm Sâm không nhận ra Kiều Thi Nghiên, đối phương lại giống như biết cô là ai, ở giữa ngăn cách mà nâng ly, hướng Sâm Sâm hỏi thăm.

Nữ sinh xung quanh thấy vậy, tất cả đều nhìn tới Sâm Sâm, biểu tình khác nhau.

Sâm Sâm mỉm cười đáp lại, cũng giơ đồ uống trong tay lên.

Triệu Chiếu nhân duyên tốt, đem một nửa người trong lớp mời tới. Sâm Sâm thấy Cao Vũ Hân liền đi tới ngồi xuống. Cao Vũ Hân từ lúc cô đi vào đã bắt đầu quan sát cô, mới vừa rồi Triệu Chiếu đi ra đón người, nếu người cùng trở lại là Lục Thần Dục thì cái này không có gì kỳ quái, nhưng không nghĩ tới Sâm Sâm lại đồng thời đi vào cùng bọn họ. Cao Vũ Hân không nhịn được hỏi: “Cậu hôm nay đi cùng Lục Thần Dục à?”

Sâm Sâm: “Triệu Chiếu nhờ cậu ấy đi đón tớ.”

“Phải không?” Cao Vũ Hân theo bản năng nhìn về phía Lục Thần Dục bên kia, chỉ thấy nam sinh cao gầy ngồi ở trong góc, mặc dù cùng các nam sinh ở chung, sự chú ý lại không trên người bọn họ, giống như vẫn luôn nhìn nữ sinh bên này.

Cao Vũ Hân không chắc chắn, bên trong phòng ánh đèn quá mờ, nhìn không rõ biểu tình của cậu.

Bỗng nhiên, người đang được mọi người vây xung quanh là Kiều Thi Nghiên từ bàn dài đi tới, chọn ly nước chanh có gas, đưa cho Lục Thần Dục ở góc ghế sô pha.

Lục Thần Dục nhìn cô ấy, nhận lấy, hai người cụng ly một cái, Kiều Thi Nghiên nói mấy câu, Lục Thần Dục miễn cưỡng lên tiếng đáp lại, Kiều Thi Nghiên rời đi.

Có một nam sinh đeo kính gọng đen bưng một miếng bánh ngọt đi tới bên người Kiều Thi Nghiên, thái độ ân cần, Kiều Thi Nghiên cự tuyệt cậu ta, trở lại chỗ nữ sinh bên này.

Cao Vũ Hân tựa như đang nhìn bộ phim truyền hình được diễn bởi người thật, thấp giọng châm chọc: “Liếm chó cuối cùng cái gì cũng sẽ không có.*”

*Theo tớ đoán thì chắc ý của CVH là hành động đi làm thân với LTD của KTN rồi cuối cùng cũng sẽ chẳng được cái gì ấy.

Sâm Sâm cúi đầu uống nước, giả bộ không biết cô ấy đang nói cái gì.

Hôm nay Triệu Chiếu rất vui vẻ, quà nhận được cũng chất thành núi dưới đất. An Tình đi tới, nhìn lướt qua một đống quà các loại dưới đất một cái, đề nghị “Triệu Chiếu, cậu có muốn mở quà hay không?”

“Không muốn.” Triệu Chiếu nói, “Mở quà trước mặt mọi người là thú vui của con nít, tớ đây đã mười sáu tuổi rồi, mang quà về nhà từ từ xem thì tốt hơn.”

“Cậu không muốn xem nhưng chúng tớ muốn nhìn a” An Tình nói, “Nghe nói có người bạn thần bí tặng cho cậu máy bay không người lái chuyên ngành hơn ba mươi vạn, mau để cho bọn tớ mở mang tầm mắt một chút a.”

“Không mang tới, tớ sợ rơi vỡ.” Triệu Chiếu có chút chột dạ nhìn Lục Thần Dục trong góc một cái, giọng Lục ca thấp như vậy, khẳng định không muốn thấy cậu đi khoe khoang khắp nơi, hơn nữa tối hôm qua cậu đã tra một chút, phát hiện máy bay kia là của một công ty sản xuất máy bay không người lái dưới cờ Quan gia định chế, giá cả thực tế đã vượt qua giá cả thị trường.

Những thứ này cậu cũng không dám nói, chẳng qua là la hét: “Bất kể mọi người đưa cái gì tớ cũng rất vui vẻ dù sao đây cũng là tâm ý của tất cả mọi người.”

“Đừng có nhỏ mọn như vậy mà, không xem được máy bay không người lái, vậy để cho mọi người nhìn cái khác a.” An Tình giựt giây.

Mấy nam sinh nghe được, rối rít đi tới, nói: “Đúng vậy, Triệu Chiếu, nhìn một chút xem mọi người tặng cậu cái gì đi.”

Triệu Chiếu không cưỡng lại được, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện mở vài cái. An Tình biết Kiều Thi Nghiên tặng đồng hồ, cô tặng là áo có chữ ký của cầu thủ, lấy ra đều rất có mặt mũi, đặc biệt hy vọng Triệu Chiếu có thể mở chúng ra, kết quả cậu lại không biết chuyện gì đang xảy ra, mở ra đều là: “Thẻ VIP của khách sạn v, có thể ngủ miễn phí trong phòng tổng thống một năm.” cùng mấy cái thẻ trò chơi được đặc biệt viết tay.

“Đây đều là mấy thứ đồ chơi gì vậy?” An Tình rất khinh thường.

“Ha ha ha ha tớ biết đây là ai tặng nhé, mấy người các cậu đúng là quá có ý tứ.” Bản thân Triệu Chiếu ngược lại là rất vui vẻ, vừa nhìn mấy hàng chữ xiên xẹo kia liền buồn cười, “Được rồi được rồi, quà còn dư khi tớ về nhà sẽ xem tiếp.”

“Mới bóc mấy cái mà.” An Tình nói, “Cũng không thấy món quà nào đứng đắn.”

Triệu Chiếu cảm thấy cách nghĩ của bọn con gái thật kỳ quái, những thứ này rõ ràng rất thú vị, cậu ta lại không thích. Bất quá cậu vẫn nghe theo mà mở thêm mấy hộp.

“Đây là cái gì vậy?” Cậu mở một be bé ra, ngón tay cầm một vật nhỏ, hướng phía dưới ánh đèn, tỏa sáng lấp lánh.

“Đó là khuy cài tay áo, khắc cho cậu.” Lâm Thiên Úy từ bên nữ sinh kia chen tới, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, hào hứng nói cho cậu, “Là bằng vàng ròng.”

“Tớ bây giờ không dùng được a.” Triệu Chiếu túm túm tóc, “Còn không bằng cậu đưa tớ cái ốp điện thoại.”

Lâm Thiên Úy bĩu môi một cái: “Nhà tớ chỉ có vàng bạc ngọc thạch, không có vỏ ny lon.”

“Chậc chậc, thật không hổ là thiên kim của thương nghiệp châu báu.” An Tình nói, “Nếu có tiền như vậy, sao cậu không làm một cái ốp điện thoại bằng vàng ròng đi.”

Lâm Thiên Úy tự mình chọn khuy cài tay áo, vốn đang rất tự tin, kết quả từ trong giọng nói của An Tình cảm nhận được sự châm chọc. Cô vốn là ghét An Tình thường xuyên mượn danh nghĩa hội học sinh chạy tới lớp kiểm tra, vào lúc này càng mất hứng, lạnh lùng nói: “Nếu cậu muốn định làm một cái ốp điện thoại, làm phiền đặt hàng trước, tôi sẽ hỏi bọn họ xem có nhận hay không.”

“Được rồi, chúng ta xem thêm vài cái khác đi.” Triệu Chiếu sợ các cô ấy sẽ lại càng ầm ĩ, thuận tay cầm lên một hộp quà có phần nặng, bốn phía ngoài có một tầng giấy bọc, cậu nhớ đây là quà Sâm Sâm mới vừa mang tới, ôm mấy phần tò mò mà xé ra, một hàng chữ lớn xuất hiện ở trước mắt “Giáo trình dạy học lý hóa sinh của thầy giáo nổi tiếng.”.

“Thật muốn chửi thề một tiếng, đây là cái quái gì vây?” An Tình mở giáo trình ra, có phần không nói nổi, “Ai tặng cái này vậy? Tôi nhìn hẳn là tiện tay mua ở ven đường, quá là qua loa lấy lệ rồi.”

Triệu Chiếu mặt đầy ưu thương, theo bản năng nhìn Sâm Sâm một cái, Sâm Sâm đứng lên, hơi mím môi, nhẹ giọng nói: “Đây là quà sinh nhật tôi tặng bạn học Triệu Chiếu.”

“Ha, tôi cũng không phải là so đo giá cả gì, nhưng tôi cảm thấy quà sinh nhật dù sao cũng phải bày tỏ chút tâm ý, nào có tùy tùy tiện tiện giống như cậu.”

An Tình từ đáy lòng coi thường Sâm Sâm, không che giấu ý chê cười trong mắt, bản thân vừa nói xong, đột nhiên bị một thanh âm lạnh như băng cắt đứt.

“Tôi bồi bạn cùng bàn của tôi đi mua, tốn mất hai mươi phút, chọn ra từ mười mấy bộ, làm sao lại là tùy tiện được?” Một bóng người thon dài từ trong góc đứng lên, chậm rãi đi mấy bước, mặt mũi lạnh lùng lộ ở dưới ánh đèn.

An Tình ngẩn ra.

Lục Thần Dục đi tới, một đống người chen chúc ở phía trước tự động nhường đường cho cậu. Sâm Sâm nhìn cậu đem cái ly trong tay đặt lên bàn, đi tới trước mặt An Tình, nghiêng đầu xuống, híp mắt quan sát cô ta: “Quà moi người tặng cậu đều coi thường, thế nào, cậu tặng một căn nhà cho cậu ấy à?”

“Tớ không phải…” An Tình bị khí thế của cậu làm cho khiếp sợ, sắc mặt hơi biến, muốn giải thích.

“An Tình.” Kiều Thi Nghiên đi tới, khẽ chau mày, nhẹ nhàng mắng, “Hôm nay là sinh nhật của bạn học Triệu Chiếu, bất kể các bạn học tặng quà gì, bản thân cậu ấy vui vẻ là quan trọng nhất, chúng ta không có tư cách đánh giá người khác.”

Dưới ánh mắt mọi người, An Tình bị nói sắc mặt đỏ lên, không kiềm được mà cúi đầu xuống.

“A ha ha ha” Triệu Chiếu vội vàng giảng hòa, ôm sách nói, “Tớ thích món quà của em gái Sâm Sâm, rất thú vị.”

Chẳng qua, cậu là một học tra, cười có chút gượng gạo.

Quyền Tuấn Hi không biết từ chỗ nào chui ra, hướng Triệu Chiếu nói: “Cậu có muốn mở quà của tôi không?” Cậu chủ động lấy từ trong một đống hộp quà ra một cái hộp vuông vức, đưa cho Triệu Chiếu.

Triệu Chiếu đem giáo trình để trên bàn, vui mừng nhận lấy cái hộp, cười nói: “Để tớ nhìn một chút xem em trai mua cho tớ cái gì nha.”

Câu nói kế tiếp bị một sức mạnh thần bí bóp chết, cái hộp vừa mở ra, đập vào mắt là một quyển “Bài văn tròn điểm.” Mặt Triệu Chiếu liền biến sắc, hướng về phía dưới lật lật, rất tốt, phát triển kiến thức ngoại khóa ở ba môn chính ngoài giờ học, đầy đủ hết.

“Phì.” Đột nhiên có người không nhịn được, bật cười, “Đều là người ác.”

“Em trai” Triệu Chiếu than khóc, “Còn có em gái Sâm Sâm, hai người có phải đã hẹn nhau rồi đúng không, thật là quá đáng quá đi.”

“Ô, tớ làm sao không nghĩ tới cái này nhỉ?” Hứa Tư Hạo từ đám người ở vòng ngoài chui vào, ôm lấy quả bóng rổ dưới đất, nói, “Ban học Triệu Chiếu, tớ đổi ý rồi, tặng cậu quả bóng có vẻ không tốt lắm, như vậy đi, sách giáo khoa dạy kèm bên ngoài ba môn chính trị lịch sử cậu đưa cho tớ đi, thứ hai tuần sau tớ sẽ mang cho cậu một cái đến trường học.”

“Không không không…” Triệu Chiếu khóc không ra nước mắt, “Cậu tặng tớ quả bóng là đủ rồi.”

Hứa Tư Hạo nghiêm khắc cự tuyệt: “Tớ thân là lớp trưởng, hẳn nên vì các bạn học sinh trung bình mà suy nghĩ.”

Trải qua việc mấy người bọn họ ầm ĩ như vậy, bầu không khí dần dần thay đổi, mọi người đều bị khuôn mặt đau khổ của Triệu Chiếu chọc cười, đồng thời không nhịn được ở trong lòng phun tào: Cái máng ban nhất mấy người có phải có độc hay không?

An Tình thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ lui ra, Triệu Chiếu cùng mấy nam sinh nói chuyện phiếm đùa giỡn, trong phòng tiệc lại bắt đầu náo nhiệt lên.

Lục Thần Dục nhìn An Tình đi, thời điểm chuẩn bị đi tìm cô ta thì đụng phải tầm mắt của Kiều Thi Nghiên, cô hướng cậu mỉm cười, nhẹ lắc đầu một cái tựa như khẩn cầu. Cậu không phải cái loại người sẽ bắt nạt một nữ sinh không buông tha, quay nửa người lại đi tới bên người Sâm Sâm, mắt rũ xuống nhìn cô: “Đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Sự chú ý của Sâm Sâm đang đặt trên người Triệu Chiếu đang cười rất vui vẻ, thanh âm đè thật thấp: “Cậu ấy thật sự không chê quà tặng của tôi à?”

Cô biết, quà của cô không thể nào so sánh với người khác được.

Lục Thần Dục nhếch miệng một cái, nói: “Cậu ấy muốn chính là cái loại bạn học nịnh nọt đó, làm sao biết kết giao được nhiều bạn như vậy.”

Sâm Sâm gật đầu một cái, vẻ mặt cái hiểu cái không.

Lục Thần Dục thấy cô không nói lời nào, đột nhiên đến gần, thanh âm trầm thấp: “Lúc nào thì tới sinh nhật của cậu vậy?”

Sâm Sâm khẽ run, không kiềm được nhìn cậu một cái, sau đó cười một chút, lắc đầu: “Tôi sinh ra vào năm nhuận, nên không có sinh nhật.”

“Tại sao?” Lục Thần Dục không hiểu, “Tháng nhuận là ngày 29 tháng 2.”

Sâm Sâm lắc đầu, giải thích: “Tháng nhuận là giải thích của âm lịch, sinh nhật của tôi mười mấy năm mới có một lần, cả đời này cũng không đến mấy lần đâu.”

“Như vậy sao được.” Lục Thần Dục lần đầu tiên gặp phải người ra đời vào tháng nhuận, nghe cũng rất đáng thương, gần như là bật thốt lên, “Tôi muốn cho cậu một cái sinh nhật.”