Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 44: Viên đường thứ bốn mươi bốn



Một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu truyền vào tai Lục Thần Dục, mang theo một tia khổ sở.

“Cậu không phải sợ.”

Đầu cậu một mảnh hỗn loạn, phản ứng trở nên chậm chạp, qua mấy giây, cậu mới loáng thoáng phân biệt được mấy chữ kia.

Lục Thần Dục ngây ngốc đứng yên tại chỗ, hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái mảnh khảnh.

Cậu nhìn cô, không dám tin hỏi: “Cậu nói…” Cậu khó khăn mở miệng, thanh âm mơ hồ, “Cái gì…”

…Không phải “Cậu không nên đánh nhau”, “Cậu không nên tổn thương người khác”, cũng không phải “Cậu không nên tới gần tôi” hay “Cậu đừng đến tìm tôi nữa”, tất cả đều không phải, cô đã nói “Cậu không phải sợ.” Lục Thần Dục hoài nghi lỗ tai mình, nếu không sao lại nghe được lời này của cô.

Nam sinh có thân hình cao lớp, có khí lực, tính tình không tốt, đối với nữ sinh nhu nhược mà nói rõ ràng là một nguy hiểm đang tồn tại, bọn họ có thể sử dụng vũ lực để họ khuất phục.

Đa số nữ sinh đều sợ, huống chi cô lại không phải lần đầu tiên thấy cậu động thủ với người khác, cô sẽ không sợ sao? Cô không muốn rời khỏi cậu sao?

Lúc thấy cậu trong lòng cô sẽ sợ hãi sao?

Hay là dùng giọng nói tràn đầy lo lắng nói chuyện với cậu, thay cậu khổ sở?

Lục Thần Dục kinh ngạc nhìn cô.

Đón lấy tầm mắt của cậu, Sâm Sâm cũng không chạy khỏi chỗ này như cậu nghĩ, mà cắn môi tiến lên, cẩn thận mở miệng: “Lục Thần Dục, cậu không phải sợ, bất kể có gặp phải chuyện gì, cậu cũng phải tin tưởng mình. Tôi biết cậu là một người tốt, hơn nữa tôi tin cậu, chỉ cần cậu không muốn trở thành loại người mình chán ghét, cậu nhất định có thể làm được. Không nên bị những suy nghĩ không tốt trong đầu ảnh hưởng, tôi biết cậu mạnh hơn chúng nó rất nhiều.”

Lục Thần Dục nhìn cô đi tới, đứng ở chỗ cậu giơ tay lên cũng có thể với tới, như muốn chắc chắn mà hỏi cô: “…Cậu biết cậu đang nói gì không?”

“Tôi biết.” Sâm Sâm nói, “Tôi tin cậu sẽ trở thành một người tốt hơn.”

…Cho đến hôm nay cô mới biết, lúc mới quen, Lục Thần Dục đã từng thề với cô “Sẽ không đánh nữ sinh” cũng không phải là nói cho có, cậu thật sự rất để ý chuyện này. Mặc dù không biết nhà cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng Sâm Sâm có thể kết luận: Lục Thần Dục đang chống lại ác ma nội tâm.

Cậu muốn khống chế ảnh hưởng một nửa từ ba cậu, nhưng cậu có một người mẹ ôn nhu ẩn nhẫn, cho cậu sự tích cực. Sâm Sâm biết Lục Thần Dục là một người mâu thuẫn, vừa có tính bạo lực, lại tự biết khống chế. Trong người cậu đang nhốt một con mãnh hổ, cậu sợ một ngày nào đó nó sẽ vùng dậy, hoàn toàn mất khống chế. Sâm Sâm đã gặp qua một mặt yếu ớt, khốn khổ của Lục Thần Dục, nhưng con hổ này do đích thân cậu nhốt vào, nhất định có thể kiểm soát nó.

Cô tin tưởng, Lục Thần Dục sẽ không biến thành người cậu ghét.

Sâm Sâm chẳng qua chỉ nói thật những gì nội tâm mình nghĩ, cũng không biết mấy câu nói đơn giản đấy lại làm lòng cậu gợi sóng. Cô vừa dứt lời, Lục Thần Dục đột nhiên nghiêng người ôm cô thật chặt, nhưng lực được khống chế rất tốt, đem cô vững vàng ôm vào trong ngực.

“Cậu xong rồi.” Hô hấp Lục Thần Dục nặng nề, có chút không đè nén được nội râm, thanh âm mang theo một tia run rẩy, “Sâm Sâm, tôi sẽ không buông tay.”

Sâm Sâm cứng đờ, hơi thở nam sinh như sóng biển, hoàn toàn bao bọc xung quanh cô, nơi trái tim cô đang đập được áp vào lồng ngực nóng bỏng của cậu. Khác với lần trước chỉ bất ngờ đụng phải liền tách ra, lần này là cái ôm chân chính. Lục Thần Dục ôm cô trọn một vòng tay, giống như đang ôm một món bảo bối, vừa mạnh mẽ xâm chiếm lại dè dặt.

Sâm Sâm là lần đầu tiên bị nam sinh ôm như vậy, thân thể cường tráng áp sát thân thể mềm mại phảng phất đường cong của cô, loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi cô được Khương Hoa ôm khi còn bé, nhưng lại không quá giống nhau. Khương Hoa ôm cô chỉ là tình cảm ba con tự nhiên, mà Lục Thần Dục và cô xấp xỉ tuổi nhau, mang đến cho cô lời hứa hẹn cả đời.

Trong đầu Sâm Sâm nhanh chóng thoáng qua mấy chữ “cả đời”, “vĩnh viễn”, mặt đột nhiên đỏ.

Thân thể sát nhau, cô có thể cảm nhận được trái tim Lục Thần Dục đang đập, bịch bịch bịch, như đang đánh trống vậy.

“Lục, Lục Thần Dục…” Cô ngượng ngùng kêu.

Khúc quân hành hùng dũng từ trong radio truyền tới, lúc này, lớp mười hai còn đang học, những người khác từ ở sân thể dục chuẩn bị cho đại hội thể thao. Chỗ này lại gần khu ký túc xá của An Tình, mặc dù rất ít người đi qua chỗ này, nhưng không có nghĩa là không có người.

Bị thấy được thì phải làm sao? Cô rõ ràng vì tránh Lục Thần Dục mới đến đây, thế nhưng sao bây giờ lại bị cậu ôm lấy rồi?

Tuy rằng tâm trạng cậu đã tốt hơn, cô cũng vui vẻ, nhưng…

“Sâm Sâm.” Thanh âm trầm thấp của Lục Thần Dục vang lên bên tai cô, “Cả đời này tôi sẽ không buông tay cậu.”

Cô thấp giọng làu bàu: “Cả đời, rất dài…”

Lục Thần Dục buông tay, bưng mặt cô lên nhìn kỹ, cúi đầu xuống, Sâm Sâm thấy mặt cậu trong nháy măt được phóng đại, trong lòng hốt hoảng, đẩy tay cậu ra, khẩn trương nói: “Cậu muốn làm gì? Nơi này, nơi này có người.”

Lục Thần Dục nắm tay cô, kéo cô đến rừng cây bên cạnh, quay đầu lại hỏi: “Nơi này thì sao?”

Sâm Sâm: “Ừ?”

Lục Thần Dục nhẹ nhàng đẩy cô về phía thân cây, tay trái bảo vệ đầu cô tránh bị thương, tay phải nâng gò má, cúi đầu hôn xuống.

Sâm Sâm bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn ngây người.

Mỗi một bước của cậu đều rất trúc trắc, nhưng cậu chủ động, đem nội tâm không kiềm chế được bộc lộ hoàn toàn. Sau một lúc mới buông Sâm Sâm ra, ngón tay Lục Thần Dục lướt qua môi cô, lau một mảng trong suốt kia, cười khẽ: “Cả đời rất dài, bắt đầu từ hôm nay, cậu phải cùng tôi trải qua.”

Mặt Sâm Sâm đỏ bừng, hai tay nắm chặt không dám cử động, ánh mắt dao động, qua một hồi lâu mới nặn ra được một câu: “Không phải nói, không được yêu sớm…”

Bị ăn sạch sẽ rồi lại còn muốn phản kháng. Lục Thần Dục lộ đuôi sói, dỗ cô: “Không phải nói, tôi đây đang tiêu xài trước thời hạn.”

Sâm Sâm im lặng nửa ngày, lần nữa đoạt lại quyền chủ động: “Thẻ tín dụng của cậu hết rồi.”

Lục Thần Dục hơi biến sắc.

“Không, không có lần sau.” Sâm Sâm đỏ mặt đẩy cậu ra, cúi đầu chạy đi.

Trước mười tám tuổi, không có lần sau? Lục Thần Dục ngơ ra, cả người như rớt vào hầm băng.

Tuyệt vọng, so với lúc nãy càng tuyệt vọng hơn.

Mắt thấy Sâm Sâm đi ra khỏi rừng cây, bóng dáng biến mất ở phía ký túc xá, Lục Thần Dục chưa từ bỏ ý định, vào WeChat nhắn tin hỏi: “Làm sao có lại thẻ tín dụng?”

Mấy phút sau, đầu bên kia trả lời lại: “Đủ điểm tiếng Anh.”

Lục Thần Dục: “…”

Làm sao cô lại như một tên người máy không có cảm xúc vậy?



Dưới ký túc xá, Sâm Sâm trốn một góc nhắn tin, đợi mảng hồng trên mặt bớt đi một chút mới chào hỏi dì quản lý, đi lên lầu. Trong lúc diễn ra đại hội, có không ít bạn học không đăng kí hạng mục nào trốn trong ký túc xá lười biếng. Sâm Sâm đẩy cửa phòng 409 ra, vừa vặn nhìn thấy Ôn Á chuẩn bị ra ngoài, hai người đối mặt, biểu tình đồng thời biến đổi.

“Ôn Á, cậu đứng lại.” Sâm Sâm thấy cô liền tức giận, hiếm khi cường thế một lần, xụ mặt nói, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Trong ký túc xá ngoài hai người các cô ra thì không còn ai, Ôn Á nghiêng đầu nhìn cô, không chút áy náy nào.

“Tại sao cậu lại nói với An Tình, bài viết đó do tôi nói?”

Ôn Á có chút không nhịn được, giọng lạnh lùng: “Cậu ta muốn đánh tôi, tôi phải nghĩ biện pháp tự vệ chứ?”

“Cậu ta muốn đánh cậu, cậu liền đẩy chuyện này lên người tôi?” Sâm Sâm khó tin nhìn cô, “Không phải tôi đã nói rõ với cậu rồi sao, chuyện này một chút liên quan với tôi cũng không có!”

“Cậu có Lục Thần Dục làm chỗ dựa, An Tình dám làm gì cậu sao?” Ôn Á nói, “Dù sao chuyện này tôi cũng chỉ nói cho mình cậu, cậu không cần giả vờ ngây thơ như vậy.”

Cô nói xong, liền đẩy Sâm Sâm đi ra ngoài.

Sâm Sâm sửng sốt, lúc trước Ôn Á nói không muốn liên lụy cô, chỉ động tìm nhóm An Tình giải quyết mâu thuẫn, cô còn xem Ôn Á là một người rất có trách nhiệm. Bây giờ lúc cô còn chưa phân biệt được phải trái đúng sai liền đẩy chuyện này lên người cô, động một chút là kéo Lục Thần Dục vào, nếu như hôm nay cô không có Lục Thần Dục che chở, không phải người bị đánh hôm nay chính là cô sao?

Tức chết rồi.



Kiều Thi Nghiên bị thương.

Lúc cách vạch đích một khoảng ngắn, cô đột nhiên bị trẹo chân, chịu đau nhảy đến đích, lấy được tiếng vỗ tay của các bạn học đang đứng xem. Vừa ra khỏi đường chạy, Đặng Văn Bác liền xông lên, biểu tình vội vàng nói mấy câu với cô, còn định đến đỡ nhưng lại bị cô cự tuyệt. Đặng Văn Bác mất mác đứng đó, không biết nên hối tiếc hay đau khổ.

Mặc dù trước kia Kiều Thi Nghiên cũng không chấp nhận cậu, nhưng dù gì cũng cho cậu cơ hội lấy lòng, sau khi chuyện của cậu cùng An Tình bị bại lộ, nữ thần liền tránh né cậu.

Kiều Thi Nghiên bị thương, tất cả mọi người đều vô cùng chú ý, không ít người thấy Đặng Văn Bác bị cự tuyệt, An Tình cắn răng đứng bên ngoài sân thể dục không dám tiến lên, mấy nữ sinh lớp bảy hiểu ý, chủ động đi lên, ân cần nói: “Thi Nghiên, chân cậu bị thương nghiêm trọng không?Tớ đưa cậu đến phòng y tế nhé.”

Nữ sinh kia vừa nói xong liền muốn tiến lên, lại bị Kiều Thi Nghiên đẩy ra, hơi sững sờ, phát hiện tầm mắt đối phương một mực dừng ở vị trí nào đó trên khán đài. Nữ sinh kia nhìn theo, chỉ thấy một nam sinh ngồi ở hàng thứ nhất, hàng ghế dài như vậy mà chỉ có mình cậu ngồi.

Thân thể nam sinh nghiêng về trước, cùi chỏ đặt ở hai bên đầu gối, đầu rũ xuống, đang tập trung nhìn vào điện thoại. Đầu giờ chiều thời tiết nóng bức, cậu xắn tay áo đồng phục lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, cảnh đẹp ý vui. Những người khác đến xem đa số đều ngồi phía sau cậu, luôn miệng hoan hô, trái ngược với sự tồn tại đặc biệt an tĩnh của nam sinh.

Mới vừa rồi toàn trường đều ủng hộ Kiều Thi Nghiên bị thương nhưng vẫn cố hoàn thành đường chạy, nhưng cậu lại hoàn toàn không chú ý.

Nữ sinh kia chú ý tới bàn tay quấn băng vải đang cầm điện thoại của cậu, lập tức nhớ ra, nam sinh kia hình như là Lục Thần Dục của lớp một, nghe nói bối cảnh rất thần bí. Kiều Thi Nghiên trời sinh cao ngạo, trừ những thứ được phép đăng lên, thì chưa từng có tin đồn nào với nam sinh, chẳng lẽ người cô nhìn trúng là Lục Thần Dục?

Quả nhiên, nữ sinh kia vừa mới thoáng qua cái ý nghĩ này, liền thấy Kiều Thi Nghiên lê cái chân bị thương, gian khổ nhảy đến trước mặt nam sinh.

“Lục Thần Dục.” Cô gọi.

Cậu ngẩng đầu, vì bị ánh sáng chiếu vào nên hơi híp mắt. Cậu thấy Kiều Thi Nghiên cong chân nhưng không phản ứng gì, chỉ nhìn cô, vẻ mặt lười biếng, giống như một con mèo lười đang phơi nắng.

Những người trên khán đài chú ý tới bọn họ, rối rít nhìn sang.

Kiều Thi Nghiên cắn môi, chủ động nói: “Tớ bị trẹo chân, cậu có thể đưa tớ đến phòng y tế không?”

Lục Thần Dục chớp mắt, tầm mắt rơi xuống nữ sinh phía sau cô, giọng nhàn nhạt: “Tìm một nữ sinh lớp cậu dẫn cậu đi đi.”

“Hạng mục cậu đăng kí còn chưa bắt đầu.” Kiều Thi Nghiên không cam lòng, lần nữa thỉnh cầu, “Phiền cậu dẫn tớ đi một chút, có được không?”

Bọn họ cũng không phải không biết, bình thường cô nhờ vả dù bận một chút cậu cũng đồng ý, bây giờ cô bị thương, cậu cũng không thể làm như không thấy.

“Không được.” Lục Thần Dục nói, “Tôi bận tìm cách lấy đủ điểm tiếng Anh rồi.”

“Cái gì?” Kiều Thi Nghiên không hiểu, cậu không tham gia chạy 100m mà lại ngồi ở sân thể dục… Tìm cách lấy đủ điểm tiếng Anh?

Ngay cả Đặng Văn Bác cũng không như vậy.

“Hừ.” Lục Thần Dục chậm rãi nói, “Lấy học tập làm trọng yếu.”

_______________________________

Aaaaaa first kiss rồi:3 edit mà tâm hồn xao xuyến gì đâu á:3