Hồ ly cầm vàng trở lại khách điếm, ném lên bàn.” Cho ngươi!” Hai tay hắn khoanh trước ngực cố ý không nhìn thư sinh.Thư sinh cầm lấy vàng nhìn, sắc mặt khẽ biến: “Có phải ngươi lại đi đến mấy nơi lung tung rối loạn hay không?”Hồ ly hừ lạnh, không nói lời nào.“Không nói ta sẽ vứt hết!” Thư sinh không định để hắn quen thói.Thấy hắn thật sự tức giận khiến Hồ ly lại sốt ruột, vội vàng nói lại toàn bộ sự tình cho đối phương.Hồ ly ôm lấy hắn: “Đều là ta không tốt, ngươi đừng tức giận nha!”Thần sắc Thư sinh hoà hoãn chút:” sau này ở trước mặt công tử áo vàng kia ngươi nhất định không được biến thành hình người.”“Vì sao?”Thư sinh thở dài: “Ta hoài nghi hắn muốn ngủ ngươi, cảm thấy thật bất an.”Hồ ly nghe vậy liền vô cùng vui vẻ ôm ghì lấy hắn.“A a, A Sinh sao ngươi lại thành thật như vậy, ta thật là yêu ngươi nhaaa!”