Hồ ly có một cái bảo bối vô cùng yêu thích, chỉ sau áo choàng lông dê—— là cầu mây thư sinh làm cho nó, bên trong còn nhét lục lạc.
Nó đang nằm chổng vó trên giường ôm cầu lăn lộn tạo ra âm thanh leng keng!
Thư sinh không kiên nhẫn nói: “Tắm rửa, chải lông, cắt móng tay, làm đồ chơi, đảm đương đối tượng động dục … Kỳ thật ngươi không phải tới báo ân mà là tới nô dịch ta đúng không?”
Hồ ly ngồi dậy, hai chân trước khép lại cuộn đuôi vào đó, nó cúi đầu cụp tai lấy ánh mắt vô tội từ dưới nhìn lên thư sinh.
Thư sinh buông sách, đi qua cầm lấy cầu mây: “Ta chơi vơi ngươi một lát đi……”