Hổ Phách

Chương 10



19

 

Cha ta gắng nén giận, chất vấn ta: "Con đã gả đi, với vương phủ không thân không thích, sao lại ở đây? Nếu bị người khác biết, con khiến tướng quân phủ và thượng thư phủ để mặt mũi vào đâu? Người ta chỉ nói con có mẹ sinh không có mẹ dạy!"

 

Đây chính là cha ta, luôn trách ta không hiểu chuyện, gây phiền phức cho ông, sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của ông.

 

Năm đó, ta trốn tới chỗ ngoại công, tỉ mỉ kể lại mẹ ta chịu đủ giày vò ra sao mới qua đời, ngoại công không nói gì, nhưng ta thấy sau khi ta đi, ông ôm bài vị của ngoại bà, khóc rất đau lòng.

 

Sau đó, ngoại công dẫn theo mấy chục tay chân, rầm rộ đòi cha ta trả lại toàn bộ của hồi môn của mẹ.

 

Quan lại triều đình dù bổng lộc hậu hĩnh, nhưng sống xa hoa vẫn rất khó khăn. Nhưng cha có lẽ đã nghèo khổ quá, sinh ra tâm lý phản kháng mạnh mẽ, trong phủ vô cùng xa hoa. Dùng đương nhiên là của hồi môn của mẹ ta, ngoại công giàu có một phương, chỉ có mẹ là con gái duy nhất, mỗi năm còn gửi tới rất nhiều tài vật, nhưng mẹ ta lại không gần gũi với ngoại công.

 

Khi đó cha vì danh tiếng của mình, không thể không trả lại toàn bộ tài sản đã tiêu xài, còn về phần thiếu hụt, không biết ông lấy đâu ra để bù đắp.

 

Ông đối với mẹ ta, đối với ta, đối với ngoại công chỉ có hận, không có chút tình yêu.

 

Ta thản nhiên nói: "Nếu thượng thư đại nhân không hài lòng, cứ việc tuyên bố với thiên hạ đoạn tuyệt quan hệ cha con với ta."

 

"Con!" Ông giận dữ, giơ tay định đánh ta.

 

Ta nhanh hơn ông một bước, dùng một con d.a.o găm kề lên cổ ông, lạnh lùng nói: "Ông nghĩ rằng ta giống mẹ ta, mặc cho ông đánh mắng không phản kháng sao?"

 

Ông như không nhận ra ta, giận đến tái mặt: "Ngươi! Ngươi! Đại nghịch bất đạo!"

 

Lưỡi d.a.o sắc bén khẽ rạch vào da ông, rỉ ra một ít máu, ta nói: "Ông hại c.h.ế.t mẹ ta, ta không tìm ông báo thù, đã là tận nghĩa tận tình."

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

"Nghịch tử! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!"

 

"Ông là kẻ sủng thiếp diệt thê, qua sông đoạn cầu, đạo đức giả mà không gặp báo ứng, ta còn sợ gì chứ? Phụ thân, từ ông ta học được một đạo lý, người tốt không có kết cục tốt, kẻ xấu lại có thể sống lâu trăm tuổi. Ta vốn căm ghét trong người có dòng m.á.u của ông, giờ lại có chút cảm kích, ta rốt cuộc không ngốc như mẹ ta!"

 

20

 

Dưỡng thương ở vương phủ mấy ngày, ta định chuyển về nhà mà ngoại công đã chuẩn bị cho ta.



 

Khi ăn cơm, Chu Hoằng Chân nghe ta nói, trầm mặc một lúc, nói: "Hôm đó kẻ ám sát các người vẫn chưa bắt được, chỉ sợ cô và Lân Nhi thế đơn lực bạc, lại gặp độc thủ. Vương phủ canh gác nghiêm ngặt, cao thủ nhiều, chẳng bằng ở đây lặng lẽ đợi tới khi hung thủ bị bắt, rồi tính tiếp chuyện sau."

 

Lân Nhi tiếp lời: "Đúng vậy, mẫu thân, ở đây, con không cần mỗi ngày ngồi xe ngựa tới tìm sư phụ, hơn nữa còn có thể theo sư phụ học võ công!"

 

"...Vậy thì quấy rầy vương gia rồi."

 

Cha chắc là do Tiêu Cảnh Chi gọi tới, hắn đoán chừng không nghĩ ta có thể quyết tuyệt như vậy, suốt ngày tới vương phủ cầu ta trở về.

 

Nghe hạ nhân bẩm báo ông lại tới, Lân Nhi dừng tay đang viết chữ, nghiêng đầu nhìn ta: "Mẫu thân định làm thế nào?"

 

"Không gặp."

 

"Nếu cha thực sự biết sai, cũng không cưới nữ tử Mông Cổ đó thì sao?"

 

"Nếu vậy, con cảm thấy nên làm thế nào?" Ta ném vấn đề lại cho nó.

 

Mực rơi xuống giấy tuyên thành, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cau lại, thấp giọng phàn nàn: "Bị lem rồi, sư phụ sẽ không nhận bài viết này, Lân Nhi phải viết lại."

 

Bài viết đó nó đã viết suốt nửa ngày, bài tập Chu Hoằng Chân sắp xếp không nhiều, nhưng nhất định phải nghiêm túc cung kính, nếu không sẽ bị đánh vào lòng bàn tay.

 

Dĩ nhiên, nếu viết tốt, Chu Hoằng Chân sẽ thỏa mãn một yêu cầu nhỏ của nó, ví dụ như ôm nó phi thân trên mái nhà, hoặc đồng ý cho nó nuôi một con thỏ.

 

Mấy ngày sau, mẹ chồng ta cũng tới vương phủ, rõ ràng vì con dâu ta ở phủ người khác lâu quá, sợ gây chuyện đàm tiếu, nhà họ Tiêu mất mặt, đành phải đích thân tới.

 

Cùng bà đi còn có Triều Châu.

 

Nếu là trước đây, ta luôn có thể nhịn thì nhịn, cúi đầu thu mắt, làm một người con dâu tốt trong khuê phòng đại viện khiến người ta hài lòng khen ngợi, nhưng bây giờ ta đã quyết tâm không trở về, thì việc gì phải quan tâm người khác nói sao?

 

Danh tiếng thứ này, khi ngươi để ý thì rất quan trọng, có thể mang lại vô số tiện lợi, nhưng cũng là tầng tầng gông cùm, khiến người ta không thở nổi, chỉ có thể mang vô số tầng mặt nạ giả dối.

 

Nếu nhìn thấu rồi, thì là trời cao đất rộng, không bị bó buộc nữa.

 

— QUẢNG CÁO —