Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 126: Hiện trường phạm tội 5 - Chương 17



Hành lang nhanh chóng vọng lại tiếng bước chân, người đến bước đi rất nhanh, chân mang ủng, hơn nữa không hề khập khiễng, có vẻ là một thanh niên.

Nhưng với góc nhìn của Lục Nghiễm và Tiết Bồng, họ không thể thấy được ai đang đến, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân kia dừng lại ở phòng bên cạnh, sau đó còn đưa thứ gì đó vào khung sắt.

Nghe tiếng động thì hình như là một lọ thuốc.

Khang Vũ Hinh cầm lấy thuốc, chạy nhanh lại trong phòng, sau đó lại nghe thấy từng tiếng động khác.

Lục Nghiễm và Tiết Bồng cùng tựa người vào cánh cửa, nhìn vào mắt của nhau.

Đến khi bước chân bước kia lại đi sang phía họ.

Hai người lại lùi về sau, ngẩng nhìn người đang tới.

Người đàn ông trẻ tuổi dừng lại trước cửa, y đeo khẩu trang, anh mắt lại mang theo nụ cười.

Người đàn ông nhìn vào trong giây lát rồi mới hỏi: “Bàn bạc sao rồi, có cần tôi cho gợi ý không?”

“Không cần.”

“Không cần.”

Lục Nghiễm và Tiết Bồng lên tiếng gần như cùng lúc, họ lại nhìn nhau rồi nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi.

Tên thanh niên hơi khinh bỉ: “Tự tin thế? Được thôi, vậy tôi hỏi hai người, tôi là ai?”

Lục Nghiễm khựng lại, quả thật anh không trả lời được vấn đề này, chỉ có thể chắc chắn là mình chưa từng tiếp xúc với người này, nhưng hẳn y là một trong ba tên bắt cóc.

Tiết Bồng nheo mắt, đi tới bên cửa sắt, cô ngửi ngửi rồi nói: “Anh là bạn của Hứa Cảnh Hân, chủ quán cà phê.”

Tên thanh niên thoáng sững sờ nhưng không phản bác mà lại hỏi: “Dựa vào đâu?”

Tiết Bồng nói: “Khứu giác của tôi nhạy hơn người bình thường, trên người anh có mùi hạt cà phê, tuy là nó rất nhạt.”

Người đàn ông nói: “À, lỡ đâu tôi mới uống cà phê không chừng.”

Tiết Bồng lắc đầu: “Mùi cà phê này rất đặc biệt, thật ra lúc ở quán cà phê là tôi đã ngửi được rồi, tuy tôi không chắc chắn là loại nào từ đâu nhưng lúc uống vào, tôi biết đó không phải hạt cà phê bình thường, rất hiếm gặp, tôi đoán thường chỉ mua được ở các buổi đấu giá.”

Tên thanh niên vỗ tay vài cái, tỏ vẻ bái phục.

Lục Nghiễm quan sát nhanh bàn tay của y, trông hơi thô ráp, các khớp xương khá to, trên mu bàn tay còn có vài vết sẹo đủ kích cỡ, có vết dao đâm, có vết như bị đầu thuốc dí vào, nhưng mà đều là vết thương cũ cả.

Có thể thấy là trước kia, tên thanh niên từng có một khoảng thời gian dính dáng tới sự kiện bạo lực nào đó, cũng thường làm việc nặng nhọc, vì móng tay y được cắt rất ngắn.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm nghĩ tới một khả năng: “Anh từng ngồi tù?”

Tên thanh niên quay đầu, nhìn vào tay mình hỏi: “Nhận ra được sao?”

“Một chút.” Lục Nghiễm nói: “Anh có việc kinh doanh riêng mà lại có thể qua lại với Trần Mạt Sinh, giúp ông ta làm nhiều việc như thế, không giống côn đồ bình thường. Trần Mạt Sinh mới ra tù một năm trước, dù gom góp thêm mối quan hệ xã hội trong thời gian ngắn thì cũng không có gì sâu đậm đến mức khiến người ta vi phạm pháp luật vì ông ta, vì thế khả năng quen biết trong thời gian ngồi tù vẫn cao hơn.”

Nghe tới ba chữ “Trần Mạt Sinh”, tên thanh niên nhướng mày, sau lại hiểu ra ngay, y nhìn sang Tiết Bồng: “Tốc độ điều tra bây giờ của cảnh sát các người cũng nhanh phết, tôi bắt đầu mong đợi màn trình diễn tiếp tới của hai người lắm đấy.”

Tiết Bồng: “Màn trình diễn gì? Đứng cách một cánh cửa nói đại nói đùa à?”

Tên thanh niên cười khanh khách: “Đừng có gấp nào, đợi đông đủ rồi bắt đầu thôi.”

Tiết Bồng: “Vậy phiền nhanh lên giùm cho, không thôi còn chưa kịp bắt đầu là đã bị tóm gọn rồi.”

Tên đàn ông vừa cười vừa đi khỏi, chỉ để lại một câu: “Đánh một giấc đi, mai gặp!”

Bước chân của tên thanh niên càng lúc càng xa dần, đến lúc không còn nghe thấy nữa, Lục Nghiễm và Tiết Bồng vẫn đứng yên như vừa rồi, cùng nhìn nhau.

Tiết Bồng lên tiếng trước: “Anh ta vừa nói là “mai gặp”.”

Lục Nghiễm gật đầu: “Xem ra trò chơi sắp bắt đầu rồi.”

Vào lúc này, giọng Khang Vũ Hinh vọng tới từ phòng bên kia: “Mấy người vừa nói gì thế?”

Lục Nghiễm và Tiết Bồng cùng chững lại.

Lục Nghiễm lên tiếng: “Đoán xem anh ta là ai.”

Khang Vũ Hinh: “Đoán ra chưa?”

Tiết Bồng tiếp: “Hỏi Hứa Cảnh Hân xem có phải người bạn mở quán cà phê của anh ấy từng ở tù không?”

Khang Vũ Hinh yên lặng một chốc rồi trả lời: “Hỏi rồi, anh ấy nói đúng vậy.”

Tiết Bồng: “Vậy đúng là anh ta rồi.”

Một lúc sau, Khang Vũ Hinh lại hỏi: “Bọn tôi có thù oán gì với anh ta đâu, bắt bọn tôi tới đây làm gì?”

Chuyện này thì Lục Nghiễm và Tiết Bồng cũng không hiểu nổi.

Hai người không trả lời ngay mà nhỏ giọng rù rì bên này.

Lục Nghiễm: “Đúng rồi, nếu muốn lợi dụng thân phận và kỹ năng của mình thì bắt hai người họ làm gì?”

Tiết Bồng: “Có phải là sợ anh không chịu hợp tác nên bắt họ tới để kìm hãm anh không?”

Lục Nghiễm: “Kìm hãm anh thì mình “Chung Lệ” là đủ rồi.”

Đúng vậy, bắt Khang Vũ Hinh tới làm gì?

Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi nói: “Lâm Thích vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh Khang Vũ Hinh với thân phận tài xế, ông ta không thể nào biết trước được Khang Vũ Hinh sẽ hẹn gặp anh.”

Lục Nghiễm gật đầu: “Vì thế nên có thể mục tiêu từ đầu của Lâm Thích vốn đã là Khang Vũ Hinh, Khang Vũ Hinh lại hẹn gặp anh, lại vừa tiện luôn cho ông ta, cho họ cơ hội cùng bắt anh và cô ta tới một lượt.”

Tiết Bồng: “Chẳng lẽ Khang Vũ Hinh có liên quan tới vụ án oan của Trần Mạt Sinh?”

Lục Nghiễm nhớ lại: “Trong hồ sơ không có nhắc đến cô ta.”

Lúc này, Khang Vũ Hinh lại lên tiếng: “Sao rồi, đã bàn xong chưa?”

Lục Nghiễm hỏi lại: “Cô có ấn tượng với cái tên Trần Mạt Sinh không?”

Khang Vũ Hinh: “Không. Ông ta là ai đấy?”

Lục Nghiễm lại hỏi: “Vậy mười năm trước, cô có dính líu tới vụ án hình sự nào không? Có là nhân chứng hay gì đó không?”

Khang Vũ Hinh ngừng lại một lúc mới nói: “Đúng là có chuyện này, nhưng mà tôi chỉ khai đơn giản vài câu thôi, cảnh sát cũng không tìm tới tôi nữa.”

Nghe thấy thế, Lục Nghiễm và Tiết Bồng đều kinh ngạc.

Tiết Bồng hỏi nhanh: “Vụ nào vậy? Cô còn nhớ không?”

Khang Vũ Hinh: “Cũng không biết nhiều chi tiết lắm, đưa ra chứng cứ ngoại phạm cho một người bạn thôi.”

Thế thì xem ra, quả thật là có liên quan tới vụ án mười năm trước.

Lục Nghiễm và Tiết Bồng không hỏi tiếp, nghe giọng điệu của Khang Vũ Hinh có vẻ không biết tường tận, ít nhất thì cô ta không phải một trong số những người trong cuộc.

Xem ra để biết đáp án thì chỉ có thể yên lặng chờ đến mai.

Một lúc sau, Lục Nghiễm lại đứng sát vào cửa hỏi: “Cậu ấy sao rồi?”

Khang Vũ Hinh trả lời: “Thuốc ngấm rồi, không đau nữa. Chắc  tối nay ngủ ngon lắm.”

Lục Nghiễm mím môi, không hỏi nữa.

Tiết Bồng nhìn anh, gác tay lên cánh tay anh: “Đừng lo, mai mình có cơ hội ra rồi xem xem anh ấy thế nào.”

Lục Nghiễm khẽ gật đầu, cụp mắt đi vào lại bên trong.

Lục Nghiễm đi đến bên bàn, xé một hộp mì gói, hỏi Tiết Bồng: “Đói không? Ở đây còn mì này.”

Tiết Bồng: “Ăn không vô, chia nhau ăn đi.”

Lục Nghiễm: “Ừ.”

Căn phòng lại trở nên tĩnh lặng, hồi lâu không ai nói gì.

Lục Nghiễm xé gói gia vị, đổ vào trong, đổ nước nóng trong phích vào, đậy nắp hộp lại.

Giờ đã vào khuya, tuy họ không có điện thoại, trong phòng cũng không có đồng hồ nhưng canh theo thời gian cô và Hứa Cảnh Hân cùng bất tỉnh và thời gian thuốc tan hết, giờ chắc đã qua ba tiếng đồng hồ.

Trăng ngoài cửa treo rất cao, ánh trăng rọi vào phòng qua khung sắt, rọi bóng song sắt xuống nền đất, còn có cả bóng người thẳng tắp nữa.

Tiết Bồng ngồi bên giường, nhìn bóng lưng anh qua ánh trăng soi dịu dàng.

Cô mấp máy môi, rõ là cảm nhận được vẻ cô quạnh, lo lắng cho Hứa Cảnh Hân của anh lúc này nhưng lại không biết nên khuyên thế nào.

Hơn nữa lúc này có khuyên gì cũng thành vô ích.

Tiết Bồng khẽ thở dài, cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy Lục Nghiễm nói: “Nước chỉ ấm thôi, chắc mì không mềm được nhiều, bụng em ổn không?”

Tiết Bồng ngẩng lên: “Ổn.”

Cô thấy Lục Nghiễm đang khuấy mì bèn hỏi: “Hai ngày nay anh toàn ăn mì gói hả?”

Lục Nghiễm đóng nắp lại, quay người tựa vào tường, quay ngược sáng, cười thờ ơ: “Bị cầm tù rồi mà, anh cũng đâu có lựa chọn. Nhưng mà họ cũng hay đổi vị mì lắm.”

Một chốc sau, Lục Nghiễm hỏi: “Còn em thì sao? Mấy ngày nay ăn uống thế nào? Có ngủ nghê đàng hoàng không đấy?”

Chỉ một câu hỏi thăm đơn giản thế thôi, nhưng không biết sao Tiết Bồng lại thấy sống mũi cay cay, cô vội cụp mắt, lắc đầu.

Ngoài Trương Vân Hoa, chắc cũng chỉ có Lục Nghiễm hỏi han cô hết lòng như thế thôi.

Sau đó, Tiết Bồng lại nghe thấy anh nói: “Có phải mọi người đều tăng cả để truy tìm tung tích anh không? Chắc hai ngày nay em mệt lắm.”

Tiết Bồng hít sâu một hơi, khẽ khàng trả lời: “Không chỉ mệt thôi đâu, còn lo nữa, nên ăn không vô, ngủ cũng không ngon.”

Trong lúc nói, cô vô thức siết chặt tay vào mép giường.

Lục Nghiễm im lặng hồi lâu không trả lời, cũng không nhúc nhích.

Tiết Bồng ngồi im nhìn cái bóng dưới đất, cũng không biết anh đang nghĩ gì.

Một lát sau, Lục Nghiễm mới nói: “Chắc mì nở rồi đó, qua ăn thôi.”

Tiết Bồng đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên bàn, cô mở nắp hộp, cầm nĩa quấn lấy sợi mì đã nở, gắp lên bên miệng.

Cô ăn rất chậm, thật sự ăn không vô, nhưng ngoài mì gói ra cũng không có lựa chọn nào khác, cô cần bổ sung năng lượng, đợi đến mai chắc chắn sẽ có rất nhiều việc cần đến thể lực và đầu óc.

Tiết Bồng chỉ ăn một ít rồi bỏ nĩa xuống, thật sự không ăn nổi nữa.

Lục Nghiễm đã rót một ly nước nóng, anh đưa cho cô: “Uống miếng nước này, đợi tiêu bớt rồi ngủ sớm đi.”

Tiết Bồng không lên tiếng, nghe lời uống nước, vô thức nhìn sang chiếc giường.

Lục Nghiễm đã bưng hộp mì lên, lại để ý tới ánh mắt của Tiết Bồng, anh ho một tiếng: “May là giường tầng, lát nữa anh ngủ tầng trên.”

Tiết Bồng lại sửng sốt, đứng dậy nhìn lên gường trên, tuy ánh sáng rất yếu ớt nhưng vẫn có thể nhìn được một lớp bụi dày bán trên gỗ, không có lót gì cả, chỉ có tầng dưới được một tấm chăn bông.

Tiết Bồng kinh ngạc quay đầu lại: “Anh ngủ trên này á? Giờ đang là mùa đông đấy, anh muốn mai sốt cao à?”

Lục Nghiễm sững lại: “Anh còn có áo khoác mà.”

Tiết Bồng trừng to mắt: “Một cái áo khoác ăn nhằm gì. Anh mà đổ bệnh rồi thì sao chúng ta thoát được, tôi đánh không có lại họ đâu, còn phải chăm sóc anh nữa.”

Lục Nghiễm bỗng im lặng, chỉ nhìn cô chằm chằm.”

Hai người cứ nhìn nhau một lúc, Lục Nghiễm mới nói: “Anh sợ em để bụng.”

“Khùng điên gì đâu á.” Tiết Bồng đặt ly nước xuống, cởi giày lên giường trước, nhích vào tuốt bên trong, tựa vào đầu giường: “Có phải thời cổ đại đâu. Đang lúc nguy cấp, ở đâu mà lo kiêng kỵ cái này cái nọ.”

“Ờ.” Lục Nghiễm không nói thêm gì, vội ăn mì cho xong, đổ nước đi, rửa sạch hộp mì không rồi mới đi về lại bên bàn, uống hết nửa ly nước Tiết Bồng chừa lại.

Nhìn sang thì thấy Tiết Bồng đã nằm xuống, quay lưng ra ngoài, chăn bông đắp trên người, không động đậy, cũng không biết là đã ngủ hay là không muốn đối diện với anh.

Lục Nghiễm nhẹ nhàng bước tới bên giường, lúc ngồi xuống, thanh giường phát ra tiếng “cót két”, anh lập tức thít chặt thần kinh.

Anh có nhẹ nhàng chậm chạp đến cỡ nào thì cái âm thanh kia vẫn cứ còn đó, cho đến lúc anh nép cả người vào chăn, nằm xuống hẳn, cái “nhạc đệm” đó mới ngừng lại.

Lục Nghiễm với tay tắt cái đèn trên đầu giường, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào.

Lục Nghiễm chậm rãi hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

Vài giây sau, một giọng nói lại vang lên trong bóng tối.

“Lục Nghiễm.”

Lục Nghiễm lại lập tức mở mắt ra: “Hửm?”

Tiết Bồng không nhúc nhích, vẫn quay lưng lại với anh, cô nói rất khẽ, vừa đủ để anh nghe thấy: “Biết anh không sao, tôi thật sự vui lắm.”

Lục Nghiễm chững lại: “Yên tâm đi, chúng ta đều không sao cả đâu.”

“Ừ.” Tiết Bồng trả lời: “Đối với tôi mà nói, những thứ khác không quan trọng, chỉ cần anh bình an.”

Nghe thấy thế, Lục Nghiễm vô thức quay đầu nhìn cô, người cũng nghiêng theo, tiếng thanh giường lại vang lên.

Anh vội khựng lại, quay đầu sang bảo: “Ngủ thôi.”

“Ừ, Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Hôm sau, trời vừa sáng.

Tiếng thanh giường lại “cót két” vang lên.

Tiết Bồng tỉnh giấc, nghe thấy tiếng Lục Nghiễm ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh.

Tuy cửa nhà vệ sinh đã đóng, nhưng cô lại vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy rất rõ ràng.

Lục Nghiễm giải quyết xong nhu cầu cá nhân, bèn bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Tiết Bồng mơ màng một lúc theo những âm thanh đó, cô thầm nghĩ đám người Trần Mạt Sinh cũng chuẩn bị đồ kỹ càng thật, cái gì cũng cân nhắc tới, xem ra không dễ mà thả họ đi, ít nhất thì cũng phải sau khi họ giải quyết xong vấn đề đã.

Con người khi bị nhốt ở một nơi nào đó sẽ vô thức chống trả, cảm xúc cũng trở nên lo âu căng thẳng, đến lúc thả lỏng hơn chút sẽ thấy mệt mỏi lạ thường.

Những lúc thế này, nếu có thể giải quyết được vấn đề no ấm, vậy thì người này sẽ dần thấy yên ổn, bình tâm lại, cũng sẽ dần chấp nhận và thích nghi với tình trạng hiện tại.

Đám người Trần Mạt Sinh cho họ đủ thời gian để chấp nhận hiện thực, cũng bảo đảm vấn đề no ấm, không ngược đãi gì, cũng không khống chế hay đàn áp tinh thần, chắc là mong họ có thể mau chóng khôi phục trạng thái, hợp tác tới bước tiếp theo.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng chầm chậm ngồi dậy khỏi giường, bước xuống xếp lại đệm giường.

Lúc này, Lục Nghiễm cũng bước ra, mặt mày mát mẻ.

Lục Nghiễm nói: “Bên trong còn một bộ dụng cụ cá nhân nữa, em đi đi.”

Tiết Bồng đi vào nhà vệ sinh, đưa mắt nhìn, trên bồn rửa mặt quả thật có hai bộ dụng cụ cá nhân.

Cô tắm táp nhanh, làm vệ sinh buổi sáng, nhưng vẫn ở trong đó một lúc mới ra, tuy không tỏ ra ngoài mặt nhưng trong lòng lại thấy hơi gượng gạo.

Lúc Lục Nghiễm vào nhà vệ sinh, cô nghe tiếng rất rõ ràng, vậy thì chắc là Lục Nghiễm cũng có thể nghe thấy tiếng của cô.

Bước ra thì thấy Lục Nghiễm đang đứng trước cửa sắt, nhận đồ được đưa qua từ khung sắt trên cửa, đây là bữa sáng của hôm nay.

Lục Nghiễm nói: “Ăn cái đã.”

Tiết Bồng cứng nhắc gật đầu, cùng ngồi xuống bàn với anh.

Trong túi có cháo hộp, còn có trứng luộc nước trà với bánh nước.

Hai người im lặng ăn sáng, Tiết Bồng vẫn ăn không vô, chỉ ăn chút trứng luộc nước trà, húp chút cháo, cắn được miếng bánh rồi bỏ xuống.

Những gì sót lại đều vào bụng Lục Nghiễm cả.

Tiết Bồng vào nhà vệ sinh lau miệng ra rồi hỏi: “Anh tháo hết mấy thiết bị nghe lén ra hết rồi, vậy mấy ngày nay anh cần thì thì sao nói với họ?”

Lục Nghiễm gom rác lại, cười bảo: “Thì la lên.”

Tiết Bồng: “…”

Vào lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân.

Là tên thanh niên kia: “Ăn xong chưa, muốn ra ngoài hóng gió không?”

Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng khựng lại, đi tới bên cửa.

Lục Nghiễm qua loa: “Trò chơi bắt đầu rồi à?”

Người đàn ông trả lời: “Khởi động trước đã, làm quen với mọi người chút nào.”

Lục Nghiễm gật nhẹ đầu, nắm lấy cánh tay Tiết Bồng, lùi về sau một bước.

Tên thanh niên mở cái khoá cửa cỡ lớn, cái khoá kêu “cạch” một tiếng, cửa mở ra, để lộ cả người y.

Y đứng ở cửa, đưa tay chào mời.

Lục Nghiễm liếc nhìn y rồi lại nhìn sang Tiết Bồng.

Hai người nhìn nhau, Lục Nghiễm chìa tay trái ra, lòng bàn tay hướng lên.

Tiết Bồng không cần nhìn đã đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Mười ngón tay lập tức đan vào nhau, cô cảm nhận được lực của anh.

Lục Nghiễm bước tới trước, Tiết Bồng đi theo anh, hai người lách qua tên thanh niên, không động tay động chân không đáng.

Nếu chỉ có mình Lục Nghiễm, anh có thể sẽ thử xem sức tên đàn ông này tới đâu, nhưng vì có Tiết Bồng ở đây, cũng bởi họ vẫn chưa biết tình hình bên ngoài thế nào, vì thế không thể để tốn sức lúc này.

Hai người cứ thế im lặng đi tới trước lúc, đi ngang qua phòng bên cạnh, gặp phải ánh mắt của Khang Vũ Hinh đang đứng ngay cửa.

Khang Vũ Hinh trông rất mệt, xem ra cô ta ngủ không được ngon giấc, cũng không yên cho lắm, sắc mặt cũng rất tệ.

Nhìn qua khe cửa còn có thể thấy Hứa Cảnh Hân đang tựa bên đầu giường, tóc rối tung, hai mắt đờ đẫn, cái chân giả đặt ở một bên.

Hôm trước y đã uống thuốc, không tỉnh táo được nhanh tới vậy, vẫn còn sẽ tiếp tục đờ đẫn vì tác dụng của thuốc một khoảng thời gian nữa.

Lục Nghiễm và Tiết Bồng không ở đó lâu, lúc tới lối rẽ hành lang bèn nhìn lại phía sau, chỉ thấy tên thanh niên đứng trước cửa phòng Khang Vũ Hinh và Hứa Cảnh Hân, chắc đang chuẩn bị mở cửa.

Hai người nhìn nhau, băng qua hành lang trước mặt.

Cả hai hành lang đều được phong kín, không có cửa sổ, chỉ có mấy lỗ thông gió trên trần, không đủ lớn để một người trưởng thành chui qua lọt.

Ra đến bên ngoài thì tầm mắt cũng được mở rộng.

Lục Nghiễm và Tiết Bồng dừng bước, cả hai đều sửng sốt.

Khoảng sân bên ngoài rất rộng, đó là một cái nhà xưởng bỏ hoang, trần cao bằng ba bốn tầng lâu, phía chính diện có cửa sổ.

Nhà xưởng có hai tầng, còn có một tầng lửng bên trên, đường đi lên là hai chiếc cầu thang kim loại.

Điều khiến người ta kinh hoàng là nhà xưởng không chỉ rộng rãi mà nhiều thiết bị ở đây còn bị kéo lên cao, đám người này còn sửa sàng khoảng sân này thành một phòng phục dựng.

Ngoài từ “phòng phục dựng” ra thì không còn từ nào thích hợp hơn để tả nữa.

Trong một số cuộc giám định dấu vết, chuyên viên kỹ thuật hình sự sẽ cùng cảnh sát hình sự tái hiện lại hiện trường mô phỏng.

Có rất nhiều loại hiện trường mô phỏng, có thể tái hiện vụ án bằng kỹ thuật máy tính, khoa học và nhanh chóng hơn, nhưng không đủ để cảm nhận rõ rệt, cũng có thể đến hiện trường vụ án để tái hiện lại, nhưng khi đó, sẽ tạo ra một số dấu vết mới trong quá trình tái hiện, vì thế cần phải chuyển hiện trường tới phòng thí nghiệm mô phỏng.

Cục Cảnh sát thành phố Giang có vài phòng thí nghiệm mô phỏng như thế này, dùng để giúp kỹ thuật hình sự và pháp y tiến hành tái hiện hiện trường, nhất là kiểm tra một số vết máu, còn phải dựa theo tình hình thực tế ở hiện trường vụ án để sắp xếp tái hiện phòng thí nghiệm mô phỏng.

Mà từng gian phòng phục dựng trước mắt lại cũng có tác dụng của phòng thí nghiệm mô phỏng, lại còn đã được sắp xếp sẵn.

Đương nhiên là về chi tiết đạo cụ thì không thể nào hoàn thiện như thật, nhưng cái quan trọng đều có đủ cả, từ kết cấu không gian tới vật dụng bày trí, chỉ cần nhìn là biết đang dựng lại mặt đường hay là nhà ở.

Lục Nghiễm và Tiết Bồng nhanh chóng đi tới gian phòng phục dựng gần nhất trước mặt, họ đứng ngoài cửa ngăn kiểu cũ, hoàn toàn không thấy được tình hình bên trong, bởi nơi này có đầy đủ đến từng vách ngăn khép kín.

Cửa không khóa kín, chỉ khép hờ, Lục Nghiễm đưa tay đẩy ra, lộ ra lối vào nhỏ hẹp.

Họ nhìn vào bên trong, ở nơi cách cửa hai mét, bên phải là một cánh cửa gỗ, trên cửa có khung cửa nhỏ nhìn qua, nhìn vào trong có thể thấy nhà bếp với cách bày trí đơn giản.

Ngay trước mặt là lối đi, nằm ngang với nhà bếp là một phòng khách nhỏ, không có cửa sổ, chỉ có một chiếc sofa.

Cuối hành lang lại chia ra ba cánh cửa, hai cánh dẫn ra phòng ngủ, một cánh còn lại chắc là nhà vệ sinh.

Hai người không bước vào, chỉ đưa mắt quan sát tình hình.

Lúc này, họ nghe thấy một loạt tiếng bước chân cách đó không xa, không phải chỉ có một người.

Còn có người hỏi: “Thế này là thế nào? Định làm gì thế?”